Edit : QV
Beta : Tiểu Hạ

________________________________________


Đến giờ nghỉ trưa, trong phòng học cũng chỉ có hai người Ninh Thu và Tân Từ. Biết Tân Từ có thói quen nằm bò ngủ nên Ninh Thu vẫn như trước, mang bút ký mượn được ra ngoài xem. Xem được một lúc cô cảm thấy buồn ngủ, đầu chỉ mới chạm bàn đã mơ màng thiếp đi lúc nào không hay.


Cô lại nằm mơ, mơ thấy chính mình sáng nay mang cặp sách đi học.


Thật kỳ lạ Ninh Thu biết chính mình là đang nằm mơ, nhưng lại vẫn là chưa tỉnh lại. Nghĩ lại cơn ác mộng đêm qua, cô đứng ở trước cổng trường cao trung Lam Phong không dám động đậy. Nhưng lại có một lực lượng nào đó sai khiến thân thể cô, cứ thế hai chân không nghe lời lại đi vào trong.


Nóng bức bên ngoài bị thay thế bằng gió lạnh lại đánh úp tới. Ninh Thu chà xát hai bàn tay với nhau, có chút rét run. Hai cánh tay giao nhau ôm thành một đoàn. Ninh Thu cuối đầu không dám nhìn đông nhìn tây, cô sợ sẽ nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái.


Bên trái bỗng có một ánh sáng hiện lên, theo bản năng Ninh Thu nhìn thoáng qua hướng bên kia, là bức tường kia phát ra đạm quang… Không, chính xác mà nói bức tường kia trên mặt được phủ một đạm quang trung, đem hai tòa kiến trúc tương đồng hoàn toàn chia ra.


Ninh Thu thu hồi tầm mắt,lại tiếp tục bị sai khiến đi về phía trước. Lần này trên đường cô gặp phải không ít bạn học, tuy nhiên học lại không từ cổng trường tiến vào mà lại từ vết rách trên không trung nhảy ra.


Cả kinh mở to hai mắt mình Ninh Thu che miệng không dám phát ra tiếng động, tận lực thu nhỏ sự tồn tại của mình. Nhưng những người đó dường như phía sau có thêm một đôi mắt, xoay người lại hướng về phía cô gật đầu.


Ít nhất là mặt họ vẫn bình thường. Ninh Thu nghĩ tới, khí trong lòng lại không thể nhổ ra, liền nhìn đến những người đó biến thành các vật kỳ quái. Có hình con nhện với tám cái chân thật lớn,hình thể thoạt nhìn cùng với một nửa phòng ngủ của cô cũng không sai biệt lắm.
Còn có con thiêu thân lớn, hai cánh của nó có thể so với cái quạt ba tiêu của thiết phiến công chúa rồi. Còn lại còn có một ít rắn nhỏ, khỉ con, còn với cái loài điểu gì ấy cô chả biết…


Bị dọa đến hai chân mềm nhũn ra như sợi mì chín, Ninh Thu không khống chế được hai chân mình đang run rẩy đi về phía trước.Cô liều mạng che miệng mình lại để không phát ra những tiếng thét chói tai, run rẩy đi đến trước mặt những người đó, cố gắng vặn ra một nụ cười, làm bộ như không thấy gì cả mà chào hỏi.


Chỉ có con nhện chân thô đáp lại trên người cô, Ninh Thu trong lòng hét ầm một tiếng nghĩ rằng sẽ chạy trốn thật nhanh nhưng thân mình lại cứ như khúc gỗ không hề nhúc nhích. Liền trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, một đạo phù văn đánh vào cái đùi tráng kiện của con nhện, cái chân kia dừng lại ở ngay mũi chân của cô.


Chân của nó thế nhưng lại bị chặt đứt.


Rõ ràng lúc đó nên tung hô một phen nhưng Ninh Thu chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu, có một loại cảm xúc bi ai không lời đang quấn lấy trái tim nàng. Máy móc quay đầu lại, Ninh Thu phát hiện đạo phù văn kia là từ bên kia bức tường xuyên tới. Ngay sau đó xích sắt khóa cửa bị hạ xuống, một bóng người từ bên kia tản bộ đi tới.


Chính là thiếu niên trên cổ có một vết sẹo. Giờ phút này, khóe miệng cậu đang mang theo ý cười sung sướng. Trên tay còn đang mang theo một thanh trường kiếm tỏa hàn quang. Còn chưa đến gần,Ninh Thu chỉ cảm thấy thanh trường kiếm chợt lóe, tại trước mắt nàng những thứ vật kỳ dị kia đều ngã xuống.


Màu đỏ huyết sắc nhuộm đỏ cả một vùng, thậm chí còn có vài giọt bắn tung tóe lên khuôn mặt trắng nõn của Ninh Thu, tựa như đính thêm những viên huyết thạch chói lói.


“Yêu quái có phải hay không đều đáng chết?” Thiếu niên kia ngậm cười đến bên cạnh Ninh Thu, chưa kịp thu lại kiếm một tay kia đã xoa lên khuôn mặt của cô. Ngón tay nhẹ nhàng điểm lên, đem huyết sắc bôi lên môi cô. Đôi môi màu hồng nhạt trong nháy mắt nhiễm màu son, càng làm cho nữ hài tử thêm diễm lệ muôn phần.


Thiếu niên bởi vậy mà hài lòng cười, ánh mắt dừng ở trên người Ninh Thu, phảng phất như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật do chính tay mình làm ra:”Màu đỏ quả nhiên hợp với cậu.”


Tầm mắt chậm rãi trở nên mơ hồ, Ninh Thu dần tỉnh lại. Nhìn thấy trần nhà quen thuộc, cô kinh ngạc đến nỗi một thân toàn mồ hôi lạnh. Không để ý tới Tân Từ chạy từ đâu đến với ánh mắt đầy lo lắng, Ninh Thu liền hướng đến toilet phóng thật nhanh. Ở trước gương, nhìn thấy trên mặt cô vẫn sạch sẽ, không dính chút huyết châu nào cả.


Áp xuống sự ghê tởm trong lòng, Ninh Thu nhẹ nhàng rửa mặt, chỉ lúc này cô mới cảm thấy trong lòng thực dễ chịu hơn chút. 
_______________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN