Edit : QV
Beta : Tiểu Hạ

________________________________________


“Ừm” Ninh Thu nhớ tới sự tình trong mơ, như diễn ra trước mắt mình, quả thật rất giống nhau.Trong lòng cô rất sợ hãi cảm giác kì quái kia, nhưng cũng không muốn nói nhiều, chỉ là biểu tình có chút uể oải.


Thấy Ninh Thu không muốn nhiều lời, Tân Từ cũng không miễn cưỡng cô, yên lặng đi theo phía sau cùng nhau về phòng học.


Bị cảnh tượng trong mơ làm cho ám ảnh, Ninh Thu cả một buổi trưa đều không lên nổi tinh thần. Lúc tan học cô vẫn còn thất thần vẫn là nhờ Tân Từ nhắc nhở, cô mới như người từ trong mộng tỉnh lại mà đứng lên.


Ninh Thu nghĩ rằng có lẽ do cô ngủ không đủ giấc nên mới luôn gặp phải ác mộng như thế. Vì thế, nhân lúc cuối tuần cô quyết định hẹn trước một bác sĩ, đến bệnh viện để kiểm tra thân thể.


Nhưng khi nhân kết quả kiểm tra, cơ thể cô lại chẳng có vấn đề gì cả. Bác sĩ thấy cô đang học lớp 12, đoán rằng do áp lực học tập quá lớn, khiến cho tâm trạng luôn lo lắng. Cho cô một ít thuốc an thần, liền bảo cô nên về nhà nghỉ ngơi thật tốt.


Thuốc an thần cũng không thể dùng được, những cảnh trong mơ Ninh Thu thấy vẫn liên tục phát sinh.


“Tớ thấy sắc mặt của cậu càng ngày càng kém rồi đấy, tình trạng thực nghiêm trọng sao?” Tiếp nhận bữa sáng Ninh Thu đưa cho, Tân Từ quan tâm hỏi cô.


Chính bản thân cậu biểu hiện vô cùng yêu thích đường thế nên Ninh Thu cơ hồ mỗi tuần đều sẽ mang đến một vại đồ ngọt cho cậu. Ngoài kẹo đậu phộng ra còn có cả trái cây ngào đường, kẹo sữa, chocolate linh tinh các thứ. Không những thế, Ninh Thu mỗi sáng sớm đều mang đến cho cậu một phần cơm sáng. Có khi là sữa đậu nành, bánh quẩy, có khi lại là sữa bò, bánh mì.


Trước nay cậu chưa bao giờ ăn sáng, nhưng Ninh Thu có lòng thì cậu cũng không từ chối. Thậm chí khi cô gái này áy náy xin lỗi nhìn cậu, đơn giản vì tiền tiêu vặt không đủ, chỉ có thể mua như vậy cũng khiến cậu có chút buồn cười.


Vốn định bảo cô không cần tiêu pha. Nhưng nhìn bộ dáng cô vướng bận vì mình, cậu lại không kiềm được mà cảm thấy cao hứng. Cậu thực sự quyến luyến cảm giác ấm áp ấy vô cùng mà không muốn từ chối nó.


Bị Tân Từ hỏi, Ninh Thu trên mặt hiện lên một vẻ khổ sở, đáng thương vô cùng:”Mỗi lần đi ngủ mình đều gặp phải ác mộng, cũng không biết có phải do áp lực quá lớn hay không nữa!”


Kỳ thực là Ninh Thu luôn cảm thấy chuyện này không hề liên quan đến áp lực học tập gì cả. Tuy rằng hiện tại cô đang học lớp 12 nhưng kiến thức trước giờ vẫn rất tốt, thành tích học tập cũng rất ổn định. Chưa nói đến thi vào hai trường đại học hàng đầu toàn quốc, giải đề 985 cũng không thành vấn đề.
( Đề 985 là "Đề củacác trường đại học hàng đầu thế giới")


“Như vậy à. Vậy cậu mang cái này theo đi, nghe nói có công hiệu an thần.” Tân Từ từ trong túi lấy ra một chiếc bùa hộ mệnh, đưa đến cho Ninh Thu.


“Không nghĩ tới cậu cũng tin tưởng vào những thứ này nha?” Ninh Thu cười trêu chọc cậu, vẫn nhận lấy cái bùa màu vàng kia, cũng nhìn Tân Từ với vẻ biết ơn.


Có lẽ do tâm lý ổn đã ổn định hơn, cũng có lẽ do cái bùa kia thật sự hiệu nghiệm, Ninh Thu lúc nghỉ trưa đã không còn mơ thấy những cảnh tượng kỳ kỳ quái quái nữa. Lăn lộn một hai tuần, cuối cùng cô cũng có một giấc ngủ ngon.


Cả ngày đi học tâm trạng thực thỏa mái, buổi chiều tan học cô nhất định sẽ cảm ơn Tân Từ tử tế. Ninh Thu sờ chiếc bùa hộ mệnh ở trong túi, bước chân lại lần nữa thêm nhẹ nhàng hơn.


Cô rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi những cơn ác mộng liên tiếp kia. Ninh Thu đối với những ngày tháng sắp tới vô cùng kỳ vọng, tắm rửa xong, làm bài tập sách giáo khoa rồi lại ôn tập thật tốt, lúc hoàn thành xong mới dễ chịu nằm lên giường. Không lau sau đánh úp lại, cô đã ngủ say lúc nào


Sau khi Ninh Thu ngủ say, một tia hắc khí từ giữa hai chân mày của cô bay ra, quấn quanh cô lại. Trong lúc ngủ mơ nữ hài dù không còn ý thức nhưng vẫn bị khó chịu mà nhíu mặt.


Khi khí đen muốn cắn nuốt cô,  chiếc bùa hộ mệnh màu vàng cô đặt trên gối liền phát ra ánh sáng nóng rực. Ánh sáng kia lúc mới đầu chỉ nho nhỏ một đoàn, càng về sau vòng sáng ngày càng lan rộng, đem khắc khí kia chậm rãi cắn nuốt.


Điểm kim quang ở giữa không trung dần dần tụ thành bóng dáng một người. Thiếu niên kia mắt đen sáng ngời, giữa chân mày khó nén muôn phần nhuệ khí. Nhìn trên chiếc giường lớn mềm mại là nữ hài đang an an giấc ngủ, đôi mắt thâm thúy kia lại hiện lên một tia ý cười.


Lớn lên ngoan ngoãn là thế nhưng tướng ngủ của cô thức không ổn chút nào. Nếu so với hình chữ X thì thật có chút tương tự. Tân Từ thấp giọng cười, lúc sau mới nghiêm túc nhìn bụng của cô. Ban đêm có chút lạnh, ít nhiều vẫn cần có chăn ấm.


Cuối cùng liếc nhìn Ninh Thu thật sâu một cái, Tân Từ khẽ giọng chúc ngủ ngon, đảo mắt một cái điểm tinh quang trong phòng ngủ đã biến mất từ lúc nào, phảng phất như ở nơi này chưa từng xuất hiện.


Đồng thời tại một tòa nhà lớn cách khá xa, kẻ đang ngưng thần trên bảo tọa đột nhiên phun ra một ngụm máu. Xoa xoa vệt máu nơi khóe miệng, trong mắt hắn nồng đậm hận ý, nghiến răng, nghiến lợi :” Yêu vật đáng chết!”


____________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN