Edit: Phưn Phưn

Biết được Tần Khả thi vào cao trung Nghệ thuật, Hoắc Tuấn nhận ra bản thân cũng không bất ngờ cho lắm.

Một năm yêu thầm giữ kín không nói ra, anh biết được rất nhiều tin tức liên quan đến cô, đó là mẹ của Tần Khả là một vũ công. Chỉ là khi cô còn nhỏ, bởi vì tai nạn xe cộ ngoài ý muốn mà cha mẹ cô qua đời.

Có lẽ là vì tưởng niệm mẹ, hoặc là gen di truyền từ trong xương cốt, nên Tần Khả chưa từng che giấu sự yêu thích của mình với việc nhảy múa. Từ bỏ thành thích ưu tú mà chuyển vào cao trung Nghệ thuật, khiến cho rất nhiều học sinh ở trung học Kiền Đức thậm chí là giáo viên đều thấy, đây chính là hành động ngu xuẩn không thể nào hiểu được.

Hoắc Tuấn lại không cảm thấy như vậy. Lần đầu tiên anh gặp Tần Khả chính là ngày giỗ của cha mẹ cô —— Cho nên cô gái nhỏ mới khóc đến thương tâm như thế ở trong rừng cây nhỏ. Đó là lựa chọn và chấp niệm của cô, Hoắc Tuấn chỉ muốn giúp cô thực hiện nó.

Cô muốn đi thì cứ đi thôi.

Dù sao thì anh vẫn sẽ luôn canh giữ bên cạnh cô, giống như một năm lớp mười một kia.

Hoắc Tuấn vẫn luôn cho là như vậy.

Sự kiêu ngạo trời sinh của anh kết hợp với tự ti, mà lúc này đây, bởi vì kiêu ngạo mà cuộc đời của anh lại phạm phải sai lầm lần thứ hai, hoàn toàn đẩy anh vào vực sâu không đáy.

——

Khu điện ảnh Kiền thành. Thiết bị của đoàn phim bị nổ, trận hỏa hoạn quy mô nhỏ nhưng mạnh đã khiến cho nhiều người bị thương vong nghiêm trọng.

Nhân sinh của Hoắc Tuấn đã chấm dứt trong năm đó.

Bởi vì cái người tên “Hoắc Tuấn” đã không còn gì cả.

Bất luận là diện mạo, giọng nói, thân thể tóc da…

Ở trong ICU suốt nửa năm anh mới có thể rời khỏi những cái máy duy trì sự sống cho mình, diện tích làn da bị cháy ở sau lưng cùng với những lần bị nhiễm bệnh đã khiến anh đi qua quỷ môn quan vô số lần, trong vô số lần đó lại được nhóm bác sĩ tinh anh nhất giới bác sĩ cứu trở về.

Mà cha của anh, Hoắc Thịnh Phong hoàn toàn chặt đứt đường lui của anh ngay tại đây —— Tất cả những gì liên quan đến “Hoắc Tuấn” đều kết thúc.

Bắt đầu từ giây phút anh bước ra khỏi phòng bệnh nhìn thấy ánh mặt trời, thì trên thế giới này chỉ có một người tên Hoắc Trọng Lâu.

“Hoắc Tuấn” đã chết.

——

Như những lời mà Hoắc Thịnh Phong nghiến răng nghiến lợi nói thì mạng này của Hoắc Trọng Lâu, là Hoắc gia hao hết tâm lực cứu về.

Cả đời này, anh sống chết đều chỉ có thể là người của Hoắc gia.

Không gì bi thương bằng tâm đã chết.

Khi đó Hoắc Tuấn… Hoắc Trọng Lâu đã hoàn toàn không thèm để ý.

Thậm chí anh chỉ cảm thấy mình vốn nên chết trong trận lửa đó —— Dù sao thì từ lúc bắt đầu anh không hề có một cái gì cả.

Từ ban đầu không có ai quan tâm.

Dù sao thì…

Cô còn sống, sống rất tốt, vậy là đủ rồi.

Mà anh, một chút tư cách cuối cùng để xuất hiện bên cạnh cô cũng không có.

Hoắc Trọng Lâu tâm như tro tàn, như cái xác không hồn dựa theo sắp xếp của Hoắc Thịnh Phong, đến Tứ Cửu thành.

Ở Hoắc gia Tứ Cửu thành, Hoắc Trọng Lâu vô tri vô giác mà vượt qua hai năm.

Nơi này cũng không tệ lắm —— Mặc dù trận lửa đó đã hủy hoại toàn bộ dung mạo của anh, nhưng ở đây vẫn không có ai dám lộ ra nửa điểm cảm xúc khác thường với anh, bọn họ một mực cung kính, mỗi người đều xem anh là đại thiếu Hoắc gia, bối cảnh Hoắc gia hùng hậu, mặc dù diện mạo của anh đáng sợ tính cách lại quái gở, thì cũng sẽ không có ai dám dị nghị trước mặt.

Mà Hoắc Trọng Lâu cũng không để ý.

Có lẽ nên đổi cách giải thích  —— Đối với một người có cuộc sống không còn hứng thú gì mà nói, dù cho có là địa ngục, thì đại khái anh cũng không thấy tệ lắm.

Dẫu sao cũng đâu còn cái gì, còn “Sai” hơn cả sự tồn tại của anh ngày hôm nay đâu?

Hoắc Trọng Lâu không có dục vọng sống, nhưng đồng dạng anh cũng sẽ không lựa chọn cái chết.

Kiêu ngạo là thứ còn lại cuối cùng trong xương cốt của anh, anh không dung túng bản thân giống như một tên nhu nhược, không để ý mà vứt bỏ cái mạng đang nợ Hoắc gia.

Mà trừ cái này ra…

Có lẽ còn có một thứ, một chấp niệm mà anh không muốn thừa nhận.

Bây giờ Hoắc Trọng Lâu đã không còn tự mình chú ý tới tin tức của Tần Khả nữa, thậm chí anh còn ép chính mình quên và xem nhẹ sự tồn tại của cô gái nhỏ ấy —— Đương nhiên không phải bởi vì hối hận hay hận gì cô.

Hoắc Trọng Lâu cũng không hối hận việc mình đã cứu cô, mặc dù phải trả một cái giá đắt như này. Anh chỉ là lo lắng nếu chính mình mà biết được một ít tin tức nào liên quan đến cô, vậy sẽ phá tan thành từng mảnh những khắc chế và giam cầm mà bản thân tự tạo nên.

Dù sao thì người đã quen ở địa ngục, suốt cuộc đời đều chỉ có thể thấy được một thế giới xám trắng chỉ toàn dung nham cùng than cốc, nếu trước mắt lại xuất hiện tia sáng xinh đẹp long lanh ấy lần nữa, ánh sáng mặt trời hay mưa hoặc không khí… Hoặc là tất cả những hy vọng tồn tại, anh không xác định được mình có thể khắc chế bản thân mà đoạt lấy hay không, muốn chiếm cho riêng lòng mình.

Cho nên dứt khoát, tất cả đều không cần biết là tốt rồi.

Thời điểm mỗi đầu tháng, Hoắc Trọng Lâu sẽ chỉ như thường lệ hỏi một câu với Hoắc quản gia Hoắc Cảnh Ngôn bên người mình:

“Cô ấy có khỏe không?”

“Vẫn khỏe.”

Chỉ cần hai chữ này thôi là đủ rồi.

Không cần phải cất giấu dục vọng quan tâm không đáy, ngăn chặn bất kì khả năng nguy hiểm đến từ bản thân anh —— Đây chính là thứ tốt nhất mà anh có thể làm vì cô.

Chẳng qua là, mọi việc trên đời này đều không như mong muốn.

Cuối năm thứ hai khi trở lại Tứ Cửu thành, tháng 12, Hoắc Trọng Lâu không nhận được hai chữ kia.

Mà là sự im lặng.

Việc này làm cho Hoắc Trọng Lâu ngồi cứng đờ trong thư phòng tối tăm một lúc lâu, mới chậm rãi hoàn hồn, mở cây đèn bàn, ánh mắt u ám nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.

“Vì sao anh không nói lời nào?”

“Thiếu gia Trọng Lâu, tôi đang cân nhắc mình nên dùng từ thế nào.” Hoắc Cảnh Ngôn nói như thế.

“…Ý của anh là gì?”

“Ý là, tiểu thư Tần Khả —— Gần đây có lẽ không được tốt lắm.”

“……”

Mấy chục phút tiếp theo, Hoắc Trọng Lâu từ chỗ Hoắc Cảnh Ngôn mới biết rõ tường tận về toàn bộ quá trình và tin tức liên quan đến Tần Khả và phần tài sản cha mẹ để lại đã bị chiếm đoạt.

Nghe giải thích của Hoắc Cảnh Ngôn, cơ thể Hoắc Trọng Lâu bên dưới ánh đèn càng thêm căng chặt và cứng ngắc, bàn tay đặt ở trên tay vịn ghế sô pha to rộng, cũng càng ngày càng bóp chặt, gân xanh nổi lên.

Chờ Hoắc Cảnh Ngôn nói xong, khi Hoắc Trọng Lâu lên tiếng, giọng nói đã trầm khàn đáng sợ.

“Cho nên ý của anh là, bây giờ cô ấy không có gì cả, mà Tần gia còn muốn đuổi cô ấy ra khỏi cửa?”

“…” Hoắc Cảnh Ngôn im lặng vài giây, “Có thể nói là vậy.”

“!”

Sau một tiếng bực bội nặng nề vang lên, thư phòng tối tăm liền chìm vào không gian tĩnh lặng.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Hoắc Cảnh Ngôn vẫn là lên tiếng hỏi: “Thiếu gia Trọng Lâu, cậu chuẩn bị làm gì cho tiểu thư Tần Khả?”

“… Phần tài sản kia còn có khả năng cầm về không.”

“Trên mặt pháp luật mà nói, con đường chính quy rất khó.”

“…”

Lúc này Hoắc Trọng Lâu lại im lặng lâu hơn.

Một lúc sau, trong bóng tối truyền đến một tiếng cười trầm khàn, ngữ khí lại lạnh băng khiến cho người ta sợ hãi.

“Vậy anh nói cho Hoắc Thịnh Phong, tôi muốn cưới một người.”

“—— Là tiểu thư Tần Khả sao?”

“Không.”

“?”

“Để cho Tần gia, đưa đứa con gái ruột thịt của bọn họ —— gả, vào, đây.”

“…”

Địa vị và quyền thế của Hoắc gia là dạng gì —— Chính là thứ mà Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương không cách nào tưởng tượng được.

Cho nên khi Hoắc Cảnh Ngôn vén một góc nhỏ của bức tranh lên cho bọn họ, thời điểm chỉ lộ ra một góc băng sơn, cũng đã hoàn toàn khiến cho bọn họ điên cuồng.

Một cám dỗ to lớn ngay trước mặt, bọn họ thậm chí đều bất chấp lý do cân nhắc của Hoắc Cảnh Ngôn, tự nhiên cũng không hề nhìn thấy ánh mắt phức tạp lại lạnh nhạt thương hại của Hoắc Cảnh Ngôn.

Vì thế, khi Hoắc Cảnh Ngôn đưa ra yêu cầu cả nhà bọn họ đến Tứ Cửu thành chuẩn bị hôn lễ và các công việc sau đó, thì Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương càng không hề do dự mà tạm thời buông tha chuyện đuổi Tần Khả ra khỏi nhà, toàn tâm toàn ý phối hợp “Tác thành”.

Bốn người Tần gia được Hoắc Cảnh Ngôn đưa đến Tứ Cửu thành, đặt chân vào nhà cũ ba tầng của Hoắc gia.

Ở chốn phồn hoa đô thị tiêu sái tiêu xài không hề cố kỵ, một nhà ba người Tần gia nếm hết ngon ngọt, vốn còn đang dị nghị thì ngay buổi tối hôm đó Tần Yên đã gấp không chờ nổi mà tỏ vẻ đồng ý với cuộc hôn nhân này.

Đảm bảo cho con cá cắn câu ăn đến hết cái mồi cuối cùng, mấy ngày sau, ba người Tần gia được người mà Hoắc Cảnh Ngôn đã sắp xếp đi theo, càng không kiêng nể mà tiêu dùng hưởng thụ mọi thứ tại Tứ Cửu thành, vui đến quên trời quên đất.

Mà ngoại lệ duy nhất, chính là từ ngày hôm sau đã không muốn đi Tần Khả.

——

Chuyện này tới quá đột ngột, khó hiểu, cũng kỳ quái.

Việc này khiến cho Tần Khả cảm thấy bấn an từ tận đáy lòng.

Vì thế ngày hôm đó, bên ngoài thư phòng của Hoắc Trọng Lâu nơi bị đám người giúp việc Hoắc gia coi là cấm địa, Tần Khả vô cùng cẩn thận đi tới gõ cửa phòng anh.

Trong bóng tối, vẻ mặt Hoắc Trọng Lâu âm trầm.

Anh cầm lấy điện thoại chất vấn chủ quản giúp việc trong nhà —— Là người mới nào không biết sống chết tới gõ cửa phòng của anh.

Chủ quản giúp việc hoảng sợ vội vàng kiểm tra, sau đó mới nhanh chóng báo lại cho Hoắc Trọng Lâu:

“Thiếu gia, em gái vị hôn thê Tần gia của ngài, Tần Khả. Cô ấy nghe nói hôm nay ngài ở nhà, hỏi người giúp việc đường đi, hình như muốn đi hỏi thăm ngài —— Bây giờ tôi lập tức lên mời cô ấy xuống lầu.”

“…!”

Bàn tay Hoắc Trọng Lâu đang cầm ống nghe khi vừa nghe đến cái tên đó, liền khẽ run lên.

Ánh mắt anh trầm trầm ngẩng đầu, tầm mắt xuyên qua căn phòng tối tăm, nhìn đến cửa thư phòng đang đóng chặt.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vẫn còn tiếp tục.

Hoắc Trọng Lâu dùng sức nhắm mắt.

“… Không cần.”

Giọng của anh trầm khàn, âm thanh hơi run rẩy. Cúp điện thoại, lại im lặng vài giây, nghe tiếng gõ cửa bên tai dần chần chờ, dường như người ngoài cửa muốn thu tay lại từ bỏ, trái tim Hoắc Trọng Lâu bỗng giật mạnh.

——

“Vào đi.”

Anh nghe thấy bản thân vẫn là không thể nhịn được cái dục vọng đã đè nén chôn sâu dưới đáy lòng bao lâu này.

Hướng về phía trước, hướng về ánh mặt trời mưa móc hoặc là không khí, hoặc là tất cả những ánh sáng hy vọng, rốt cuộc anh vẫn là không nhịn được mà vươn tay ra.

Cánh cửa gỗ nặng nề của thư phòng bị bóng người nhỏ xinh của cô gái đẩy ra.

Ánh sáng lâu ngày không gặp, từ hành lang phía sau cô gái nhỏ chiếu xuống.

Anh bỗng nhiên hoảng hốt.

“Chào anh?”

——

Đứng ở nơi biên giới giữa ánh sáng và bóng tối.

Đó là câu đầu tiên mà cô gái nhỏ nói với anh.

Từ một khắc đó trở đi, “Hoắc Trọng Lâu” sống lại.