Đến lúc hết giờ làm, Lý Hân Di có nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, anh đã bận rộn cả ngày rồi, cũng nên trở về nghỉ ngơi đi thôi. Tôi có việc, về trước, anh nhớ kỹ lúc về khóa cửa nhé." Nói xong, nàng liền cầm theo túi xách rời đi.

Trần Thiên Minh nhìn thời gian một chút, 5h30 rồi, cũng nên về nhà. Vì thế, hắn duỗi duỗi người, đứng dậy. Đột nhiên, hắn nhớ đến Yến, Yến không phải là đang học tập ở bệnh viện nhân dân sao? Sao lại không gọi điện hỏi xem đêm nay nàng có thời gian không? Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh liền móc điện thoại ra, gọi cho Yến một cuộc.

"Chị, em là Thiên Minh, em hôm nay đã đến trường báo danh, chị đêm nay rảnh không? Em muốn gặp chị." Trần Thiên Minh nói.

"Thiên Minh, đêm nay chị rảnh, nhưng mà đến 6h30 mới tan tầm," Yến nói.

"Vậy thì chị đang ở đâu, em đến tìm chị, em rất nhớ chị!" Trần Thiên Minh đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ "nhớ chị", tin chắc rằng Yến ở bên kia cũng hiểu ra ý của hai từ này.

"Thiên, Thiên Minh, chị đang ở cùng đồng sự trong túc xá, không thuận tiện, mà em đang ở đâu? Chị đến tìm em." Yến nói.

"Được, em đang ở một gian phòng thuê, rất thuận tiện." Trần Thiên Minh cao hứng nói. Yến đã noí rõ trong điện thoại rồi, nàng ở cùng người khác nên không thuận tiện cũng hắn "làm" chút sự tình. Còn hắn thì khác, một mình ở một phòng, mặc dù nói là phòng đơn, nhưng thế cũng là đủ dùng.

"Thiên Minh, em ở đâu, hết giờ chị đến." Yến nói.

Trần Thiên Minh vội vàng nói nơi mình ở cho Yến biết, sáng nay hắn đã đặc biệt nhìn địa chỉ cũng như là bên xuống xe, vì thế nhớ rất rõ. Hắn vằ tới thành phố M, nên cũng không quen đường ở đây, hay là cứ để Yến đến đây đi!

"Thiên Minh, em cứ ăn cơm đi, chị tan sở cũng phải tầm 7h, nên sẽ ăn cơm trong bệnh viện," Yến nói tiếp.

"Em biết rồi, chị, chị đến ngã tư đường như em vừa nói, sau đó thì gọi điện thọai cho em, em sẽ xuống đón chị." Trần Thiên Minh nói.

"Tốt, chị dập máy đây, bây giờ đang giờ làm!" Yến nói xong, sau đó liền dập máy.

Trần Thiên Minh cao hứng tung điện thọai lên, sau đó vừa đi vừa hát, thuận tay khóa luôn cửa văn phòng.

Ra khỏi cổng trường học, Trần Thiên Minh liền đi về phía bên xe bus. Thành phố và ở huyện không giống nhau, trước kia hắn có xe máy và xe riêng, ra vào đều tự lái, còn bây giờ, ra khỏi cửa là ngồi xe.

Bây giờ là thời gian tan tầm, ở trạm xe có rất đông người, mặc dù không phải là người ta tấp nập, nhưng cũng thấy toàn đầu, khiến người ta lo lắng là lát nữa xe đến, không biết có lên được không, hay có khi bị biến thành bánh thịt mất.

Xe rốt cuộc cũng chậm rãi đi tới, đám người liền nhảy nhót hoan hô, "ma quyền lau chương", chuẩn bị xông lên xe.

Xe vừa ngừng lại, không biết ai đó lớn tiếng kêu lên: "Xông lên!" Mọi người đều ùa lên như ong vỡ tổ, lao về phía xe. Vốn Trần Thiên Minh cũng không muốn gọp vui với mọi người, thầm nghĩ đi lên cuối cùng cũng được. Chỉ là người phía sau đã đẩy tới, vì thế hắn đành phải đi lên theo dòng người.

"Ôi, giày của tôi," "A, đừng kéo quần áo ta," "Á, đừng đẩy nữa." Âm thanh liên tục vang lên trong xe bus. May mắn,c òn chưa có ai hô là bị vỗ mông, tình cảnh như vậy, đúng là cơ hội tốt của đám móc túi, may mắn là còn có thể thở được rồi, nhưng vẫn phải cẩn thận với ví tiền và điện thoại của mình.

"Mua vé, mua vé, người vừa lên nhanh mua vé!" Nhân viên soát vé hô lớn, không có ai lên xe thì hắn buồn, nhưng nhiều người lên lại làm hắn lo lắng.

Mọi người nghe thấy tiếng hô của nhân viên sóat vé, nam thì đều sờ ví sau mông, nữ thì đều vuốt túi xách trước ngực, trong xe rất loạn.

Xe lại gian nan chuyển bánh, người trong xe cũng bắt đầu bám víu tùm lum, nhưng phương tiện công cộng này chỗ ngồi rất ít, vì thế người đứng rất đông.

"Ôi, người nào giẫm chân tôi!" Trần Thiên Minh đột nhiên kêu lớn. Hắn vội vàng nhìn xuống chân mình, hóa ra là bị một chiếc gót giày phụ nữ giẫm trúng, phải nói là một chiếc gót giày cao gót rất nhọn.

"Thật vô ý, người đông quá, tôi vô ý thôi." Một thanh âm phụ nữ bên cạnh vang lên.

Trần Thiên Minh vừa ngẩng đầu vừa nghĩ, ôi, quên đi, coi như xui xẻo, bị phụ nữ giẫm chân, làm sao có thể phát hỏa được, cứ coi như xui xéo, lát xuốn xe mua bình rượu xoa bóp vậy.

"Là cô?!" Trần Thiên Minh vừa thấy người gây họa kia, hóa ra chính là nữ hàng xóm gọi là Tiểu Băng bên cạnh nhà hắn, chính là cô nàng trên giường 15" phút, thật là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại gặp ở đây, lại còn bị nàng ta hung hăng giẫm trúng chân nữa chứ.

"
Là ngươi?!" Tiểu Băng cũng phát hiện ra người bị mình giẫm chân lại chính là Trần Thiên Minh, vì thế rất kinh ngạc.

"
Cô sao lại giẫm chân tôi?" Trần Thiên Minh sau khi phát hiện là Tiểu Băng, hắn cũng không khác khí hỏi.

"
Ai bảo ngươi không cẩn thận, để chân dưới chân ta," Tiểu Băng cũng không chịu yếu thế.

"
Cô không có mắt sao? Có mà cô giẫm chân tôi thì có." Trần Thiên Minh tức giận nói.

"
Ngươi chỗ nào chứng kiến ta giẫm?" Tiểu Băng vẫn không chịu nhận.

"
Hai con mắt của tôi đều thấy, cô có phải là không chịu nhận lỗi không?" Trần Thiên Minh có chút muốn đánh người, nếu như Tiểu Băng là nam, hắn sớm đã đánh nàng ta mấy quyền rồi.

"
hừ!" Tiểu Băng cô ý cười lạnh một tiếng, sau đó không thèm để ý đến Trần Thiên Minh, cho dù Trần Thiên Minh có trừng mắt, nàng cũng không thèm nhìn. Bất đắc dĩ Trần Thiên Minh đành tự nhận xui xẻo, chính mình sao lại bị một tiểu nữ nhân giân chân, chứ nếu mà bị cái tên 15 phút kia của nàng ta giẫm phải, hắn đã hung hăng xử lý rồi.

Đến trạm, Tiểu Băng trừng mắt liếc Trần Thiên Minh một cái rồi xuống xe. Mà Trần Thiên Minh cũng đi xuống luôn.

"
Ngươi đi theo ta làm gì?" Tiểu Băng đang đi phía trước đột nhiên quay người, hung tợn nhìn Trần Thiên Minh.

M, tôi về nhà, ai thèm theo cô hả, hơn nữa cái dạng cô, cô có cho thêm 1 vạn, tối tuyệt đối cũng không thèm phi lễ. Chỉ có A Hoa kia của cô mới phi lễ cô thôi."
Trần Thiên Minh cố ý khinh miệt nhìn bộ ngực đầy đặn của Tiểu Băng, cười ha ha nói.

"Ta, ta." Tiểu Băng tức giận nói không lên lời.

"Ha ha," Trần Thiên Minh cao hứng cười lớn, vừa rồi bị ngừơi khác áp bức tâm lý, hiện giờ cũng được giải phóng rồi. Hắn vừa cười lớn, vừa đi tới ăn cơm, sau khi gọi cơm ăn xong thì đi về nhà đang ở.

Trần Thiên Minh thấy thời gian còn sớm, Yến còn chưa đến, hắn lấy điện thoại ra, gọi một cú cho Trương Ngạn Thanh.

"Ngạn Thanh, anh hôm nay đã đến trường báo danh rồi." Trần Thiên Minh nói.

"Lão đại, cảm thấy thế nào?" Ngạn Thanh hỏi.

"Vẫn như vậy, đang trở lại làm thầy giáo, ở trường nào cũng như vậy thôi." Trần Thiên Minh nói.

"Lão đại, bọn em khi nào thì đến đó?" Trương Ngạn Thanh nói.

"Để sau đi, sư huynh nói khi đó sẽ thông báo cho các chú. Chú khi nào rảnh đến nhà anh xem chút, xem mẹ anh và mọi người có tốt không," Trần Thiên Minh nói.

"Em biết rồi."

Trần Thiên Minh sau khi cơm nước xong xuôi, hắn cảm thấy nhàm chán, bắt đầu xem TV.

"Đinh đinh đinh," Điện thoại trong tay hắn kêu lên. Hắn vội vàng nhìn xuống, là Yến.

"Chị, chị đến rồi sao?" Trần Thiên Minh sốt ruột nói. Mấy ngày rồi, hắn chưa "làm" qua, sao mà không vội chứ?

"Đúng vậy, chị vừa mới đến chỗ khu phố kia, Thiên Minh, em ở đâu?" Yến hỏi trong di động.

"Em lập tức đi xuống đây, chị đợi chút." Trần Thiên Minh vội vàng cụp máy, nhanh chóng xuống nhà.

Chỉ trong chốc lát, Trần Thiên Minh đã đưa Yến lên phòng, để nàng cẩn thận đánh giá, sau đó Yến nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, phòng này của em không tệ lắm, bao nhiêu tiền một tháng?"

"300 đồng một tháng," Trần Thiên Minh nói.

"Tốt quá, chị sau này rảnh rỗi đến đây ở được không?" Yến nhìn Trần Thiên Minh âu yếm nói.

"Được, đương nhiên là được, để mai em đánh thêm chìa khóa cho chị, chị bây giờ đã là nữ chủ nhân của nơi này rồi." Trần Thiên Minh cao hứng nói. Hắn ôm Yến vào trong lòng, bàn tay thì đặt lên ngực nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác mềm mại đã lâu không gặp này, khiến hắn bắt đầu thấy hưng phấn. Vì vậy, hắn càng lúc càng dùng sức, hung hăng an ủi bộ ngực đầy đặn của Yến.

"Đừng…" Yến nhẹ nhàng hừ một tiếng, sau đó nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, đợi lát nữa đi, chị vừa mới đến, đi xem phòng của em trước đã." Nói rồi, Yến nhanh chóng tránh khỏi ngực Trần Thiên Minh, chậm rãi đi vào bếp.

"Thiên Minh, bếp của em đúng là chẳng có gì cả, hôm nào chị đến, cần phải sửa sang lại một chút, để em còn có cảm giác giống như một cái nhà." Vẻ mặt Yến đầy hạnh phúc, trong mắt lộ vẻ mơ ước. Người phụ nữ nào mà không muốn một ngôi nhà thuộc về mình, ở nhà có người mình yêu, là tiểu thiên địa của chính mình.

"Vậy, tùy chị mà, dù sao em cũng không phá nó đi mà, dù sao đây cũng là phòng của người khác. Chị, đã lâu rồi em không ăn đồ chị nấu, bây giờ mỗi ngày em đều ăn đồ bán ngoài, sắp thiếu dinh dưỡng rồi." Trần Thiên Minh ra vẻ đau khổ, than thở.

"Chị cũng vậy. Ngày nào cũng ăn trong bệnh viện, hôm nào chị rảnh rỗi, sẽ tự mình đến giúp em xuống bếp, được không?" Yến cao hứng nói.

"Vậy thì tốt quá, em rất mong ngày đó nhanh đến chút." Trần Thiên Minh gật đầu, nói.

"Thiên Minh à, em xem phòng của em đó, quần áo vứt loạn, chăn màn bừa bộn, không chịu gấp gì cả." Yến trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó đi đến giúp hắn gấp chăn màn.

"Chị, chị có quen học tập ở bệnh viện nhân dân số 9 không?" Trần Thiên Minh tiến tới, ôm lấy Yến rồi ôn nhu nói. "Còn ổn, tuy là có chút mệt, lại bận rộn, nhưng mà ở đó học đựơc những điều mà ở huyện không học được." Yến gật đầu, cố tránh khỏi lồng ngực của Trần Thiên Minh.

Chỉ là, Trần Thiên Minh lúc này lại cố ý ôm sát, không cho Yến giãy dụa.

"Thiên Minh, em buông chị ra, chị còn đang gấp chăn mà, em ôm chị như vaỵa, chị làm sao gấp được?" Yến cho Trần Thiên Minh một cái nhìn khinh thường, rồi oán giận nói.

"Chị, đừng gấp nữa, dù sao bây giờ chị gấp, đến lát nữa cũng lại loạn thôi mà."

Trần Thiên Minh nói xong, hắn ôm lấy Yến, bế nàng đến bên giường.

Trần Thiên Minh đang vội muốn chết, nhưng mà Yến lại vẫn chậm rãi gấp chăn màn, đây không phải là dập tắt hứng thú của hắn sao? Vì thế, hắn cũng không quản nhiều, trực tiệp ôm Yến đến bên giường, sau đó định trừng phạt nàng, lấy điều đó để an ủi "tiểu huynh đệ" cứng rắn của mình.