Sau khi tan học, Trần Thiên Minh liền thong dong bước ra khỏi phòng, xem có gì khác thường hay không. Một số học sinh không có chuyện gì nói, đã trở về nhà hoặc trở về ký túc xá, còn có chuyện thì ở lại phòng học, cho nên Trần Thiên Minh muốn thuận tiện đi qua phòng học để xem qua tình huống.

Vừa vào phòng học, Trần Thiên Minh liền thấy một nam sinh tên là Tôn Úy Đình ở trong lớp đang nhỏ giọng bàn luận với mấy nam sinh khác, bọn họ vừa nhìn thấy Trần Thiên Minh bước lại liền chấm dứt câu chuyện.

"Tôn Úy Đình, các em sao còn chưa về nhà? Các em có chuyện gì sao?" TrầnThiên Minh hỏi Tôn Úy Đình.

Nhà của Tôn Úy Đình với mấy học sinh này chỉ cách đây vài dặm, bởi vậy lúc này bọn họ hẳn phải về nhà rồi, nhưng bọn họ lại chưa đi, dường như đang bàn luận cái gì đấy.

"À, không có chuyện gì cả, chúng em chuẩn bị đi rồi."

Tôn Úy Đình đưa mắt nhìn các nam sinh khác, sau đó liền cầm ba lô bước đi. Mấy nam sinh khác thấy Tôn Úy Đình đi, bọn họ cũng vội vàng chào tạm biệt Trần Thiên Minh rồi vội vàng bước đi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhìn sự vội vã bỏ đi của bọn họ, nhất định là có chuyện đang gạt mình. Trần Thiên Minh nghĩ thầm. Tuy vậy, họ không chịu nói cho mình, mình muốn hỏi cũng không hỏi được.

Trần Thiên Minh bất đắc dĩ đành phải đi ra khỏi phòng học, đóng cửa phòng xong, liền bước xuống lầu, Trưa nay đi đâu ăn đây? Hà Đào không để ý tới mình, Lý Hân Di đã về nhà, hay mình tìm Ngô Thanh mới hắn ăn cơm, dù sao tiền của mình ăn nhiều cũng không hết, có hắn bầu bạn cũng tốt!

Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh liền bước xuống lầu. Tới phòng làm việc của giáo viên cấp sơ nhất, Trần Thiên Minh vừa thấy thân ảnh nhỏ gầy của Ngô Thanh đang buồn chán ngồi yên một chỗ, Hà Đào không có ở đây.

"Ngô Thanh, anh còn chưa đi ăn sao?" Trần Thiên Minh hỏi Ngô Thanh.

"Không có, anh không mời tôi ăn, hỏi làm gì chứ?" Ngô Thanh nhìn Trần Thiên Minh, nói.

"Tiểu Châu của anh đâu? Cô ấy không mời anh ăn sao?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

Tên Ngô Thanh này đã chiếm tiện nghi của người ta cả đêm, xem ra nếu như không ai mời hắn ăn cơm trưa nay hắn sẽ không ăn, hèn gì hắn gầy như thế, thì ra bình thường không ăn cơm…

Ngô Thanh vừa nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, vội nhìn mấy nữ giáo viên ở bên cạnh, hắn lớn tiếng kêu lên:

"Thiên Minh, anh đừng có nói lung tung, tôi và Tiểu Châu chỉ là quan hệ đồng nghiệp thông thường, anh nói như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của tôi."

Ngô Thanh càng nói càng lớn tiếng, cứ như sợ mấy nữ giáo viên bên cạnh không nghe được.

"Là tôi hỏi anh, đồng nghiệp Tiểu Châu của anh vì sao không có ở đây, không mời anh ăn cơm?" Trần Thiên Minh vẻ mặt tức giận,

Chuyện của Ngô với Tiểu Châu tại Cửu Trung đã là chuyện khắp hang cùng ngõ hiểu người người đều biết, hắn còn làm bộ bí mật như thế, cứ như đảng bí mật vậy?

"Cô ấy có chuyện nên về nhà rồi." Ngô Thanh khẽ đáp,

Hắn sợ lời này bị giáo viên khác nghe thấy. Nhà của Tiểu Châu ở trong thành, cho nên thỉnh thoảng cũng về nhà.

"Tôi mời ăn ăn cơm, đi nào."

Trần Thiên Minh vừa nói vừa vỗ vỗ vai Ngô Thanh, vỗ lên thân thể nhỏ gầy của Ngô Thanh một cái, thiếu chút nữa khiến hắn chúi xuống bàn.

"Thực sao?" Ngô Thanh có chút không tin vào lỗ tai của mình, Trần Thiên Minh hắn mà có lòng tốt mời mình ăn sao?

"Có phải anh có chuyện gì muốn nói hay không? Có việc gì, anh nói trước đi." Ngô Thanh suy nghĩ, trước tiên để Trần Thiên Minh đưa ra điều kiện, tránh để mình lại bị hắn cho ăn cú lừa.

Trần Thiên Minh lắc đầu, đáp: "Không có chuyện gì cả, tôi chỉ thấy ăn một mình thì buồn lắm, cho nên muốn kêu anh cùng ăn."

"Thực sự không có chuyện gì sao?"

Ngô Thanh không thể tin nổi, hắn ngờ rằng đây là Hồng Môn Yến, khẳng định Trần Thiên Minh có chuyện muốn nhờ mình.

"Không có, quên đi, anh không đi, tôi tìm người khác." Trần Thiên Minh vừa nói vừa xoay người, giả bộ muốn bỏ đi.

"Đừng, đừng, ai nói tôi không đi chứ, giờ chúng ta liền đi."

Ngô Thanh thấy Trần Thiên Minh muốn đi, lập tức nhảy từ chỗ mình ra, chạy đến phía trước Trần Thiên Minh, cứ như sợ Trần Thiên Minh chạy mất.

Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh chạy còn nhanh hơn cả thỏ, mỉm cười, liền bước theo hắn.

Mới đi xuống lầu, điện thoại di động của Trần Thiên Minh liền rung lên.

Trần Thiên Minh lấy điện thoại di động ra xem một chút, là Tiểu Hồng gọi đến.

"Alô, Tiểu Hồng à?" Trần Thiên Minh bước tới một bên, khẽ hỏi.

"Vâng, thầy, giờ anh đang ở đâu?" Tiểu Hồng hỏi.

"Tại trường của anh, em có chuyện gì à?"

Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng gọi cho mình, khẳng định là có chuyện tìm hắn, nếu không cô ấy đã không gọi cho hắn.

"Ừm, em có chuyện tìm anh, thầy ơi, giờ em đang ở cửa phòng làm việc của anh, nhưng anh không ở đây." Tiểu Hồng nói.

"Được rồi, em ở đó chờ anh, giờ anh qua đó ngay." Trần Thiên Minh nói xong, liền cúp máy.

Trần Thiên Minh bước tới bên cạnh Ngô Thanh, ngượng ngùng nói:

"Ngô Thanh, hiện giờ tôi có chút việc, hôm nào lại mời anh ăn, được không?"

"Cái gì?" Ngô Thanh nổi cơn giận:

"Trần Thiên Minh, anh đừng có chơi tôi, hồi nãy còn nói thật hay, giờ đã thay đổi ngay, anh nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?"

Ngô Thanh càng nói càng giận, nghĩ đến bao tử đói meo của mình, hắn theo Trần Thiên Minh đi xa như vậy làm tiêu hao biết bao nhiêu năng lượng của cơ thể, cái này mình có thể không giận được sao?

"Không phải tôi vừa mới nhận được một cú điện thoại sao? Bạn của tôi tìm tôi có việc gấp, giờ tôi phải đi ngay, tôi cũng không muốn vậy!" Trần Thiên Minh nói.

Đôi mắt Ngô Thanh sang lên, vội nói: "Bạn của anh có phải tìm anh mời anh đi ăn không? Nếu đúng thì đưa tôi cùng đi, tôi sẽ không để tâm gì đâu."

Trần Thiên Minh lắc đầu, nói: "Không phải, hắn mua được một thứ, đang đem đồ vào nhà, cho nên gọi đến bảo tôi đến giúp, nếu anh rảnh, cùng tôi đi bưng đồ!"

Trần Thiên Minh hiểu tính cách của Ngô Thanh, có chuyện tốt hắn lập tức tiến thẳng về phía trước, chuyện có hai hắn liền bỏ chạy.

"Tôi làm gì có thời gian rảnh chứ, một lát nữa còn phải soạn bài đầu giờ chiều còn dạy!"

Ngô Thanh liều mạng lắc lắc đầu, nói. Hắn đâu có muốn đi cùng Trần Thiên Minh khiêng đồ chứ….

"Như vậy đi, Ngô Thanh, anh tự chọn đi, giờ anh theo tôi đi bưng đồ, tôi mời ăn, bất quá có thể chiều phải về gấp, nên chỉ có thể ăn nhanh đơn giản. Trưa nay anh tự lo, tối nay tôi mời anh đi tới quán ăn, được chứ?" Trần Thiên Minh nhìn Ngô Thanh cười nói.

Ngô Thanh vuốt đầu suy nghĩ một chút, hắn cũng không phải kẻ ngu si, khẳng định là chọn cái thứ hai mà Trần Thiên Minh nói, vì thế hắn nói:

"Thiên Minh, tôi biết anh có việc, giờ anh cứ đi trước đi, chiều tôi sẽ tìm anh, cho anh mời tôi ăn cơm."

Nói xong, Ngô Thanh liền đi, hắn sợ Trần Thiên Minh kêu hắn đi khiêng đồ.

Trần Thiên Minh lắc đầu cười, sau đó đi vào phòng làm việc của mình. Quả nhiên Tiểu Hồng đang chờ hắn trước cửa phòng làm việc. Trần Thiên

Minh liền mở cửa, để Tiểu Hồng bước vào.

"Tiểu Hồng, chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hồng.

"Thầy ơi, Tôn Úy Đình với mấy nam sinh trong lớp của chúng ta có chuyện, em nghe mấy bạn học nói hắn chọc vào mấy kẻ trong xã hội đen, người ta đang gây chuyện với bọn họ." Tiểu Hồng sốt ruột nói.

"Ồ, quả nhiên là bọn họ có chuyện." Trần Thiên Minh gật đầu, nói.

"Thầy, anh cũng biết rồi sao?" Tiểu Hồng hỏi.

"Anh vừa mới từ giảng đường xuống, có thấy mấy người Tôn Úy Đình đang

thương lượng chuyện gì đó, khi tôi bước vào phòng học, bọn họ liền không nói nữa, anh đoán bọn họ đang có chuyện."
Trần Thiên Minh nói.

"Vậy làm sao bây giờ ạ? Thầy." Tiểu Hồng hỏi Trần Thiên Minh.

"Em biết bọn họ trêu chọc ai không? Những người đó sẽ đối phó sao với bọn họ?" Trần Thiên Minh sốt ruột hỏi Tiểu Hồng.

Tuy Tôn Úy Đình không giữ kỹ luật tốt trong lớp, nhưng từ sau khi mình đảm nhiệm làm chủ nhiệm lớp, biểu hiện hắn cũng khá, đồng thời cũng không chuồn học, Dù sao đi nữa, chỉ cần là học sinh của mình, Trần Thiên Minh cũng không để hắn gặp chuyện không may.

Tiểu Hồng lắc đầu, ngại ngùng nói: "Em không biết, em cũng chỉ nghe bạn học trong lớp nói sơ qua thôi, khi em muốn hỏi rõ rang hơn thì bọn họ không nói cho em biết. Sau lại em có hỏi Tôn Úy Đình, hắn không nói gì thêm, chỉ bảo không cần em quản chuyện này."

"Ồ, nói như vậy, Tôn Úy Đình không muốn người khác xen vào, chúng ta dù

có hỏi, hắn cũng không chịu nói. Tiểu Hồng, em tiếp tục lưu ý tình hình trong lớp, có chuyện gì lập tức gọi anh anh."
Trần Thiên Minh căn dặn Tiểu Hồng.

Ôi, học sinh hiện giờ nếu có chuyện gì đều không nói cho giáo viên và nhà trường, bọn họ cho rằng mình đã trưởng thành có thể giải quyết mọi việc…

"Em biết, thầy, em sẽ lưu ý, có chuyện gì em lập tức gọi cho anh." Tiểu

Hồng gật đầu nói.

Nàng thân là lớp trưởng, cũng không muốn bạn học xảy ra chuyện.

"Cứ như vậy đi, thầy, em đi đây." Tiểu Hồng nói xong, xoay người muốn đi.

Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng muốn đi, vội hỏi: "Tiểu Hồng, em ăn cơm chưa?"

Tiểu Hồng lắc đầu, nói: "Chưa, giờ em đi ăn cơm."

Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng còn chưa ăn cơm, hắn liền nói với Tiểu Hồng:

"Đừng về nữa, anh đi mua cơm, thuận tiện mua cho em thêm một suất, mỗi ngày em ăn mấy thứ ở trong trường, không có chén canh sao chịu được chứ? Như vậy không tốt cho dinh dưỡng."

Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn lướt qua Tiểu Hồng, tuy Tiểu Hồng mỗi ngày đều ăn ở trong trường, thế nhưng không hề thấy một điểm ăn uống không đủ dinh dưỡng ở nàng, tiểu bạch thỏ trước ngực hình như còn lớn hơn trước đây một chút.

Không biết có phải do công của mình không, thức ăn của trường ngon vậy sao? Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

"Không cần phiền phức vậy đâu, thầy, em quay về ăn là được." Tiểu Hồng ngại ngùng nói.

"Không sao, em phải tăng cường thêm dinh dưỡng mới được, em cứ ngồi ở

đây, anh kêu người ta đem cơm tới."


Trần Thiên Minh vừa nói vừa lấy di động ra gọi tiệm thức ăn đem một con gà trắng xắt nhỏ, sườn lợn hấp, một dĩa rau sạch, còn có một chén canh còn nóng, hắn muốn bồi bổ cho Tiểu Hồng thật tốt.

Tiểu Hồng ngồi trên ghế của Trần Thiên Minh, ngồi gõ máy vi tính. Trần Thiên Minh thất nàng gõ máy vi tính cũng không linh hoạt lắm, xem chừng

trước đây nàng cũng ít chơi máy tính.

"Tiểu Hồng, trước đây em có dùng máy tính chưa?" Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hồng.

"Không có, trước đây ở trường sơ trung của chúng ta cũng chưa hề dạy qua máy tính, hiện giờ Cao Trung có dạy, em học không hiểu rõ cho lắm, sử dụng máy tính thì tay chân còn vụng về lắm. Thầy, em sợ môn này không được đệ nhất." Tiểu Hồng nũng nịu nói với Trần Thiên Minh,

Hiện giờ bộ dạng tội nghiệp của cô ấy như vậy, hình như đang cảm thấy có lỗi với Trần Thiên Minh.

"Đừng sợ, lúc em rảnh rỗi thì đến đây để anh dạy cho, nếu không để anh mua cho em máy vi tính, như vậy trình độ máy tính của em sẽ tăng rất nhanh."

Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi nói.