Hai canh giờ, đã qua hai canh giờ. Sắc trời sớm thành màu đen, trong tẩm điện mới truyền đến một tiếng gọi: "Trần Tâm."
Trần Tâm kích động đến mức sắp khóc, ngay lập tức theo tiếng gọi mà vào tẩm điện. Những kẻ khác cũng náo nhiệt một phen.
Cảnh Hàm U tựa vào đầu giường, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi: "Đi hầm canh sâm rồi đút cho Thần Nhứ đi."
"Công chúa, còn người?" Trần Tâm đương nhiên là lo lắng cho chủ tử của mình.
Cảnh Hàm U lắc đầu: "Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là được. Ngươi họi Tái Phúc vào đây, ta có điều muốn hỏi."
Tái Phúc tiến vào, Cảnh Hàm U hỏi nàng những chuyện đã xảy ra. Nghe được Vong Linh hương là từ khăn tay của Dịch Già Mạc Ly tản ra, Cảnh Hàm U vô thức quay đầu nhìn Thần Nhứ vẫn đang mê man bất tỉnh trên giường.
"Không sao rồi, ngươi hãy coi sóc Thần Nhứ cho tốt, có chuyện gì thì lập tức báo ta." Cảnh Hàm U thật sự không gắng gượng được nữa, đi vào thiên điện nghỉ ngơi.
Một đêm này là lần đầu tiên hai người không ngủ chung giường.
Thần Nhứ mơ một giấc mơ rất thật. Nàng thấy mình lại về thành Thiên Toánh, thủ đô nước Dịch. Dân chúng cả thành đều tràn ra đường cái nghênh đón Hoàng tộc Dịch Già về nước. Đột nhiên trong đám đông có một người lấy viên hương Vong Linh hương ra, sau đó, tất cả dân chúng cũng lấy ra những viên Vong Linh hương như thế. Thậm chí... người của Hoàng thất Dịch Già cũng vậy. Nơi nơi tràn ngập mùi Vong Linh hương khiến nàng không còn chỗ trốn. Nàng không trốn. Nàng nhìn dân chúng, nhìn người trong tộc, sau đó ngã xuống trên đất. Một khắc trước đi mất đi ý thức, nàng vẫn vững tin rằng tất cả những gì mình làm là đúng. Cho dù kẻ khác không hiểu được, nàng vẫn sẽ làm như vậy.
Vong Linh hương, hương đoạt mệnh. Năm đó sư phụ từng nói, người có thể dùng Vong Linh hương để hại nàng, nhất định là một người rất thân cận với nàng. Quả nhiên, lời sư phụ đã ứng.
Chậm rãi mở mắt, Thần Nhứ ngửi được hương Uẩn Kết thảo quen thuộc. Đầu nàng choáng váng mờ mịt, thân thể cực kì yếu ớt, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn. Nhưng nhờ những triệu chứng này mà nàng có thể chắc chắn rằng mình còn sống. Nàng hơi hơi muốn cười. Nếu bình thường mình mà gặp tình huống như hôm nay nàng chắc chắn sẽ mặc kệ sống chết. Nhưng một khắc sau cùng trước khi vì trúng độc mà hôn mê, nàng vẫn hy vọng có người đến cứu mình, đủ để thấy rằng sợ chết vốn đã là bản năng con người rồi.
Tái Phúc coi sóc nàng suốt một đêm, bây giờ cũng đã lim dim buồn ngủ, ngồi ở ghế đẩu cạnh giường mà cứ gà gà gật gật. Thần Nhứ định ngồi dậy mới giật mình phát hiện rằng mình đang cố quá. Trong người vẫn còn khí huyết cuồn cuộn, nếu di chuyển nữa đoán chừng sẽ hộc máu tiếp.
Nàng không dám lộn xộn, đành phải tiếp tục nằm.
Tái Phúc ngủ không sâu, thỉnh thoảng sẽ tỉnh lại xem nàng một chút. Vừa thấy nàng mở mắt, Tái Phúc lập tức nói: "Quận chúa, người đã tỉnh!"
"Hàm U đâu?" Thần Nhứ không dám lộn xộn, chỉ nhẹ nhàng di chuyển thân dưới mà đã cảm thấy một hồi choáng váng.
"Công chúa đang nghỉ ngơi ở thiên điện. Người và Công chúa đúng là đồng lòng. Vừa nghe Trần Tâm tỷ nói, Công chúa mới tỉnh đã cho người sang hỏi tình hình của người." Tái Phúc đi ra cửa gọi một tiếng, quay về đã bưng một chén thuốc trên tay, "Thái y đã kê đơn, nãy giờ đốt lửa sắc. Công chúa đặc biệt phân phó rằng, đợi người tỉnh dậy rồi đưa cho người uống."
Thần Nhứ được nâng dậy, khí huyết cuồn cuộn trong ngực, nàng đột nhiên ngã xuống bên giường, khóe miệng chảy ra máu tươi.
"Quận chúa!" Tái Phúc sợ đến mức suýt nữa đánh đổ chén thuốc.
"Không sao." Thần Nhứ là người luyện võ, nàng hiểu rõ thân thể của chính mình, vậy nên cũng không hoảng loạn. Uống thuốc xong chỉ thấy từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không khó chịu. Nàng lại nằm xuống trên giường, hai tay nắm chặt lớp chăn bên dưới, âm thầm cắn răng chịu đựng tra tấn từ Vong Linh hương.
Lúc Cảnh Hàm U tỉnh lại, sắc trời vừa tờ mờ sáng. Nàng vốn muốn đi xem xem Thần Nhứ ra sao, lại được Trần Tâm hết lời khuyên ở lại. Đinh ninh bên kia cũng có người coi sóc, mà nàng ấy nếu đã suy yếu như vậy tất sẽ không miễn cưỡng bản thân nữa. Ăn tạm chút gì đó, nàng lại mê man ngủ thiếp đi, ngủ đến chiều mới tỉnh lại. Lần tỉnh lại này cuối cùng cũng cảm thấy nội lực đã hồi phục được một phần, không mệt mỏi như trước nữa.
"Thần Nhứ thế nào rồi?"
Trần Tâm nói: "Quận chúa tỉnh lại lúc sáng sớm, sau khi uống thuốc Thái y kê thì vẫn nằm nghỉ ngơi trên giường."
"Ta đi xem xem." Cảnh Hàm U vừa định xuống giường lại bị Trần Tâm ngăn cản.
"Công chúa, người vẫn nên nghỉ ngơi thêm một chút. Bên kia có Tái Phúc hầu hạ, sẽ không có chuyện gì đâu."
Cảnh Hàm U xuống giường: "Ngươi không hiểu được đau đớn của Thần Nhứ khi gặp phải Vong Linh hương đâu. Lúc ta ở viện đã thấy một lần, đó là một lần giày vò đủ ba ngày ba đêm. Thần Nhứ ý chí luôn kiên định, nhưng cũng bị hành lên hành xuống. Ta phải chăm sóc nàng."
Trong tẩm điện, trên trán Thần Nhứ đều là mồ hôi lạnh. Tái Phúc đang lau mồ hôi cho nàng. Cảnh Hàm U vào đến, nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Thần Nhứ, trong lòng đau đớn xót xa.
"Làm sao nàng mới có thể dễ chịu hơn một chút đây?" Nàng biết rõ bản thân không giúp được gì. Loại tra tấn này nàng chỉ có thể đứng nhìn Thần Nhứ hứng chịu.
Thần Nhứ vươn tay, Cảnh Hàm U vội vàng nắm lấy: "Hàm U, đáp ứng ta, đừng trách tội Mạc Ly."
Cảnh Hàm U làm sao có thể không trách tội Dịch Già Mạc Ly đây? Nàng không động thủ chẳng qua là vì tình hình của Thần Nhứ không ổn mà thôi. Bây giờ nghe được lời Thần Nhứ nói, nàng quả thật không làm được việc đã định trong lòng, nắm tay thần nhứ hồi lâu không nói gì.
Thần Nhứ nắm tay càng chặt: "Hàm U, nàng đáp ứng ta đi! Được không?" Trong mắt nàng anh ánh nước, đôi môi tái nhợt hơi run rẩy.
Cảnh Hàm U nhìn nàng, cuối cùng cũng gật đầu.
Thần Nhứ thở ra. Nàng nằm xụi lơ trên giường, vùi mặt mình vào trong chăn. Loại đau đớn này nàng chẳng hề xa lạ, cũng không sợ hãi. Nàng tin trời cao thăm thẳm tự có mệnh, những đau khổ mình phải chịu sẽ được bù đắp.
Cảnh Hàm U cho cung nữ lui đi, ngồi bên giường nhìn dáng vẻ đau đớn của Thần Nhứ: "Lúc ở viện Phi Diệp Tân, ta tưởng rằng đó là lần cuối. Chẳng ngờ rằng còn có lần nữa, mà lúc bị thế thì nàng lại đang ở dưới sự bảo vệ của ta."
Thần Nhứ để lộ khuôn mặt, gắng gượng cười cười: "Có thể ép độc Vong Linh hương ra khỏi, chắc nội lực của nàng cũng đã kiệt quệ rồi, còn không mau quay về nghỉ ngơi đi."
Cảnh Hàm U cúi đầu nói bên tai nàng: "Cùng nhau nghỉ ngơi thì sao?"
Vẻ mặt trắng nhợt của Thần Nhứ hơi ửng đỏ: "Trên người ta đều là mồ hôi."
Vậy mà lại chẳng từ chối, Cảnh Hàm U vô cùng bất ngời: "Không sao, ta cũng muốn ra mồ hôi."
Hai cơ thể dây dưa một chỗ, khiến Thần Nhứ tạm thời quên đi cơn đau. Nàng nhẹ giọng kêu đau, để người đang ôm mình càng đau lòng.
Ta muốn cho nàng biết đau đớn của ta, như vậy nàng mới có thể yêu thương, đau lòng vì ta, mới có thể đồng cảm với nàng. Hàm U, xin lỗi nàng, ta lợi dụng tình cảm của nàng. Nhưng có trời cao đất dày làm chứng, ta cuối cùng sẽ cho nàng câu trả lời thỏa đáng.
Đêm nay, Cảnh Hàm U không cảm nhận được chút lạc thú tình yêu nào, chỉ có sự đau lòng vô biên. Thần Nhứ cực kì kiên nhẫn, cắn môi chịu đựng sự giày vò sau khi chất độc phát tác, nếu không chống đỡ được nữa thì chui vào lòng nàng cọ cọ. Nàng biết rằng thế này nghĩa là đang muốn nàng làm chút chuyện để phân tâm, nàng cũng chuyên chú mà phụng sự.
Đến khi trời sáng, đệm chăn dưới thân đã ướt đẫm mồ hôi từ hai người. Thần Nhứ cuối cùng cũng bị giày vò đến nỗi kiệt sức, mệt mỏi thiếp đi.
Cảnh Hàm U không dám lộn xộn. Nàng biết sự giày vò này còn lâu mới kết thúc. Nàng sợ chỉ cần mình động đậy thôi là Thần Nhứ sẽ tỉnh dậy. Đến lúc đó sẽ là loại tra tấn tận xương tủy.
Các cung nữ nhẹ chân nhẹ tay mà đưa nước nóng vào. Cảnh Hàm U nhẹ nhàng vươn người ra khỏi giường, xoay người nhẹ nhàng ôm lấy Thần Nhứ, để các cung nữ nhanh chóng thay đệm chăn.
"Công chúa, trên người Quận chúa đều là mồ hôi." Trần Tâm nhỏ giọng nói.
Thần Nhứ giống như vừa ra khỏi hồ nước, y phục toàn thân cũng dính bết vào da thịt. Cảnh Hàm U thở dài: "Chuẩn bị nước tắm đi."
"Vâng."
Các cung nữ đã được huấn luyện nhanh chóng vật dụng tắm rửa, sau đó theo ra hiệu của Cảnh Hàm U mà lặng lẽ lui ra.
Cảnh Hàm U bế Thần Nhứ vào trong thùng tắm, nước ấm khiến Thần Nhứ giãn ấn đường đang nhíu chặt ra. Cảnh Hàm U rất cẩn thận không quá mạnh bạo, nhưng vẫn khiến nàng tỉnh dậy.
Hết chương 12