"Nếu như thời gian vĩnh viễn dừng lại vào thời khắc này thì tốt biết bao."

--------------------

Khí trời dần dần trở nên ấm áp, đã là đầu xuân.

Gió xuân thổi vào vùng đất lạnh, hạt mầm nở thành chồi non. Hôm nay "Đào Hoa Nguyên" nổi danh nhất kinh thành nghênh đón một dàn khách quý. Hòa Cẩn trưởng công chúa bày tiệc ở đây, khách mời đều là cô chiêu trong kinh thành. Cảnh Hàm U nhận được thiệp mời, bèn dẫn Thần Nhứ cùng dự tiệc.

Cảnh Hàm U thường xuyên nhận được mấy lời mời giống vậy. Nàng không như công chúa khác, vì phải xử lý chuyện của Phi Vân Kỵ nên nàng không bị hạn chế xuất cung. Vì thế nữ quyến Hoàng gia mời khách lúc nào cũng gửi thiệp cho nàng. Mời thì mời, có mặt hay không thì phải xem tâm trạng của Nhu Gia công chúa.

Mấy ngày qua tâm tình của Cảnh Hàm U rất tốt. Sau khi khôi phục nội lực, sức khỏe của Thần Nhứ tốt hơn rất nhiều. Trên giường cũng có thể đánh thêm mấy hiệp, không cần kiêng kỵ đủ điều như trước. Thần Nhứ cũng thật sự nuông chiều nàng, để nàng dằn vặt hàng đêm đến khuya khoắt. Thần Nhứ ngoài miệng nói lời oán giận nhưng vẫn mặc nàng làm bừa.

Trần Tâm rốt cuộc trở về, mang theo phong thư Chưởng viện Phi Diệp Tân đích thân viết. Tuy nhiên thư này không phải cho Cảnh Hàm U mà là cho Thần Nhứ. Điều này làm Cảnh Hàm U vốn có tâm trạng tốt phiền muộn một hồi. Sư phụ của mình thật sự là bất công trắng trợn!

Trong thư, Chưởng viện dặn dò Thần Nhứ phải chăm chỉ luyện võ công, đừng nên lười biếng. Dù sao có được cơ duyên luyện thành Niết Bàn tâm pháp, trăm năm chỉ có một mình Thần Nhứ. Chưởng viện càng đặt hy vọng lớn hơn lên người đệ tử này.

Thần Nhứ nghe lời, mỗi ngày sau khi Cảnh Hàm U xuất cung nàng liền khổ luyện võ công. Chính vì ngày đêm vất vả mà cơ thể vốn gầy gò của Thần Nhứ không đẫ y đà hơn được bao nhiêu. Cảnh Hàm U đau lòng, hôm nay bèn lôi kéo Thần Nhứ tham gia tiệc rượu của Hòa Cẩn trưởng công chúa giải sầu.

Đào Hoa Nguyên lấy hoa đào làm tên, trong sân đương nhiên đâu đâu cũng có hoa đào. Bây giờ là mùa hoa đào bắt đầu nở, trong không khí pha lẫn hương hoa, hơn nữa khách tham gia tiệc rượu đều là nữ quyến, oanh oanh yến yến đầy mắt, hương đào thơm ngát nức mũi. Đứng ở khúc hành lang, Hòa Cẩn trưởng công chúa tươi cười.

"Ta già rồi nên thích xem mấy cô nương trẻ tuổi, cứ như trở về lúc ta còn trẻ. Lúc ấy à... ta còn ầm ĩ hơn bọn họ nữa." Hòa Cẩn trưởng công chúa cười nói với mấy vị phu nhân ở bên cạnh.

Cửa Đào Hoa Nguyên có thái giám trông coi, nhìn thấy xe ngựa của Cảnh Hàm U dừng lại, anh ta vội vàng đi vào truyền tin. "Trưởng công chúa điện hạ, Nhu Gia công chúa đến."

Hòa Cẩn trưởng công chúa cười nói: "Hiếm khi con bé chịu đi, mau bảo nó lại đây để ta nhìn một chút."

Lúc này Cảnh Hàm U đã dẫn Thần Nhứ tiến vào Đào Hoa Nguyên, thấy Hòa Cẩn trưởng công chúa ở đó, hai người cùng đi tới.


"Trưởng công chúa, nữ tử bên cạnh Nhu Gia công chúa là..." Một vị phu nhân thấp giọng hỏi.

Khi Hòa Cẩn trưởng công chúa nhìn thấy Thần Nhứ thì đã đoán ra thân phận của nữ tử này. Dù sao nhiều năm như vậy, bà chưa từng thấy Cảnh Hàm U bảo bọc chăm sóc người nào đến thế, cẩn thận từng li từng tí.

"Rất nhanh sẽ biết." Hòa Cẩn trưởng công chúa đáp.

Đương trò chuyện, hai người đã tới hành lang. Cảnh Hàm U hành lễ: "Nhu Gia thỉnh an cô cô." Thần Nhứ hành lễ theo. "Dịch Già Thần Nhứ tham kiến Hòa Cẩn trưởng công chúa điện hạ."

Bốn chữ "Dịch Già Thần Nhứ" vừa thốt ra, tiếng nói xung quanh lập tức ngừng lại. Mọi người đều quan sát kỹ càng vị công chúa mất nước này, cũng có người tin tức linh thông biết Thần Nhứ sau khi vào cung gây ra hàng loạt chuyện. Trước chỉ là nghe nói, giờ mới được thấy người thật.

Vừa nhìn, mỗi người đều thầm giật mình. Quả là mỹ nhân!

Hôm nay Thần Nhứ mặc y phục màu mơ nhạt. Đầu búi tóc Tùy Vân kế, trâm ngọc hình dạng ba đóa hoa đào tinh xảo yêu kiều. Trên búi tóc cắm một cây trâm bộ dao. Hình dạng của bộ dao cũng không phức tạp, chỉ là tua rua thật dài rất hiếm thấy. Thần Nhứ khẽ chuyển động, tua rua va chạm phát ra âm thanh hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

"Đây là Thuận Ân quận chúa?" Ánh mắt Hòa Cẩn trưởng công chúa có sự dò xét.

"Vâng." Thần Nhứ kính cẩn trả lời.

"Đứng lên đi. Luôn nhắc đến tên của quận chúa nhưng vẫn chưa có dịp gặp. Bây giờ nhìn thấy, thật sự là một mỹ nhân. Đều nói nước Dịch sinh ra mỹ nhân, lời này quả thực không sai. Quận chúa làm thư đồng của Nhu Gia, ta thấy hiện tại Nhu Gia cũng có chút dáng vẻ của công chúa rồi." Hòa Cẩn trưởng công chúa nói, dẫn đề tài về Cảnh Hàm U.

"Cô cô, bộ dạng của Nhu Gia cũng không thay đổi gì." Cảnh Hàm U giải thích.

"Không ở bề ngoài, ở cốt cách. Lòng con rốt cuộc biết thương người. Đây là công lao của Thuận Ân quận chúa." Rốt cuộc vẫn là Trưởng công chúa, đôi mắt được cung đình rèn luyện có thể nhìn thấu lòng người.

Lời này làm Cảnh Hàm U hơi đỏ mặt. Thần Nhứ ở cạnh vẫn cúi đầu, đối với ánh mắt đánh giá của người xung quanh, nàng không sợ hãi cũng không thắc mắc.


"Các cô nương trẻ tuổi đều dạo chơi trong vườn, hai con cũng đi đi. Nhu Gia, con phải làm quen với mấy cô nương kia một chút, miễn cho trên phố nói con là công chúa máu lạnh. Thật không thể hiểu nổi." Hòa Cẩn trưởng công chúa không khỏi bất bình cho cháu gái của mình, công chúa máu lạnh cái gì? Máu lạnh chỗ nào? Cô nương nhà người ta tốt thế này mà lại nói như không phải nữ nhi.

Cảnh Hàm U gật đầu đáp lại, dẫn Thần Nhứ vào vườn. Tuy nhiên nàng không có ý định để ý đám tiểu thư nhà quan, mục đích nàng đến chỉ là thưởng thức hoa đào cùng Thần Nhứ.

Thần Nhứ đương nhiên càng không để tâm tiếng bàn tán sôi nổi sau lưng. Hai người tìm một chỗ vắng vẻ trong rừng đào, chậm rãi bước đi. Lâm Lang và Trần Tâm xa xa theo sau. Hôm nay Linh Âm phải thu dọn đồ vật dùng cho mùa đông và lấy đồ vật mùa xuân của Thần Nhứ ra, vậy nên nàng ta ở lại trong cung mà không đi cùng.

"Này, đừng nhúc nhích." Đã là lần thứ ba Cảnh Hàm U bảo Thần Nhứ đừng cử động, nàng đưa tay gỡ tua rua trên bộ dao của Thần Nhứ ra khỏi nhánh cây.

"Nàng khăng khăng muốn ta mang vật này đi vào rừng, nàng cố ý đúng không?" Một lần hai lần, Thần Nhứ cũng bị tua rua dài chọc tức.

Cảnh Hàm U cười lấy lòng. "Sao ta biết được? Chẳng qua là thấy nàng búi tóc, mang bộ dao này rất xứng đôi. Quả nhiên đẹp như nàng tiên."

"Lần sau tới nàng mang." Thần Nhứ tức giận nói. Nàng là người tập võ, rất không thích đồ trang sức gây trở ngại hành động. Dù là lúc còn ở nước Dịch, đồ trang sức của nàng cũng đều lấy đơn giản tự nhiên làm chủ. Tua rua chỉ dùng cho trường hợp đặc biệt. Bộ dao dài thế này, nàng chưa từng mang qua.

"Nàng đeo là đẹp nhất." Cảnh Hàm U vuốt từng viên Đông Hải trân châu trên tua rua, tự hào nói.

"Thần nữ Tiết Thi Nhụy tham kiến Nhu Gia công chúa." Hai người đang trò chuyện thì đột nhiên xuất hiện giọng nữ dịu dàng.

Hai người quay đầu lại, liền thấy phía sau có một thiếu nữ mặc xiêm y màu đỏ đang hành lễ theo quy củ.

"Tiết tiểu thư miễn lễ." Cảnh Hàm U phất tay ra hiệu Tiết Thi Nhụy đứng dậy. "Tiết tiểu thư có việc?"

Tướng mạo Tiết Thi Nhụy luôn vui vẻ, nghe vậy ngẩng đầu cười ngọt ngào với Cảnh Hàm U, "Bẩm công chúa, chúng tiểu nữ đang viết thơ vẽ tranh trong lương đình phía tây, mời công chúa qua xem một chút, cho ít lời bình."


"Đa tạ ý tốt của Tiết tiểu thư, ta tới xem hoa đào, không quấy rầy nhã hứng của các vị tiểu thư." Cảnh Hàm U trực tiếp từ chối, nắm tay Thần Nhứ đi chỗ khác.

Đi khá xa, Thần Nhứ mới cười nói: "Nàng đoán xem Tiết tiểu thư kia có giận nàng không hiểu phong tình không?"

"Không hiểu phong tình gì?" Cảnh Hàm U quả nhiên không hiểu.

"Cũng là mỹ nhân không tồi. Trong đôi mắt như có móc câu vậy." Thần Nhứ quay đầu nhìn lại, thấy Tiết Thi Nhụy còn đứng đó, ngơ ngẩn nhìn về phía hai người.

Cảnh Hàm U đưa tay nắm cằm Thần Nhứ, "Nghe nàng nói giống như đang ghen." Suy nghĩ này làm nàng cảm thấy quá hiếm lạ.

"Ta ghen đó, thì sao?" Cằm của Thần Nhứ bị Cảnh Hàm U nắm, chỉ có thể ngước đầu nhìn nàng. Góc độ này thực sự quá thuận tiện áp môi lên. Cảnh Hàm U nghĩ là làm. Nàng nhốt Thần Nhứ giữa mình và một cây đào, đặt người trên thân cây trực tiếp hôn lên.

Thần Nhứ không ngờ Cảnh Hàm U dám phát điên ở chốn công khai, vội vàng giãy giụa nhưng hai tay lại bị Cảnh Hàm U nắm chặt. Nếu muốn tránh thoát thì chỉ có thể thật sự động võ.

Một lúc lâu, Cảnh Hàm U ngẩng đầu, thì thầm bên tai nàng: "Ta nghe thấy tiếng tim đập của nàng."

Thần Nhứ đẩy nàng ra, tay che môi mình, "Nàng phát điên mà không biết nhìn xung quanh sao?"

"Miễn cho nàng lại ghen." Cảnh Hàm U nói một cách thâm thuý. Hai người không hẹn mà cùng nhìn nơi Tiết Thi Nhụy đang đứng. Tiết Thi Nhụy vẫn ở nguyên tại chỗ, che miệng mình vẻ mặt khó tin. Thấy hai người nhìn sang, nàng ta cuống quýt cúi đầu chạy đi.

"Nàng doạ người ta rồi." Thần Nhứ nói.

"Ta chỉ muốn bảo vệ nàng, ta không quan tâm kẻ khác." Cảnh Hàm U ngả ngớn ôm eo Thần Nhứ.

Thần Nhứ vốn định gỡ tay Cảnh Hàm U ra, nhưng bàn tay giơ được một nửa thì chính bản thân cũng không đành lòng. Có lẽ do sự ấm áp truyền đến từ phía sau, khiến nàng không muốn đẩy ra.

"Đang suy nghĩ gì?" Cảnh Hàm U đặt đầu lên vai Thần Nhứ, hơi thở phun vào bên gáy nàng. ngôn tình sủng

"Nếu như thời gian vĩnh viễn dừng lại vào thời khắc này thì tốt biết bao."

Mưa đào bay đầy trời, quấn quýt dưới tán cây.


Tiết Thi Nhụy một đường chạy về lương đình, mấy cô chiêu khác thấy sắc mặt nàng ta khác thường, quan tâm hỏi: "Thi Nhụy, muội làm sao vậy?"

Cũng có người hỏi: "Chẳng phải muội đi mời Nhu Gia công chúa sao? Người đâu?"

Tiết Thi Nhụy bình tĩnh một hồi, miễn cưỡng mỉm cười, "Nhu Gia công chúa nói ngài ấy đến ngắm hoa đào, không qua chỗ chúng ta."

Các tiểu thư có chút thất vọng. Trong số bọn họ có rất nhiều người chỉ thấy Cảnh Hàm U từ xa mà chưa từng tiếp xúc gần. Bọn họ vẫn muốn làm quen với vị đích công chúa xuất thân thư viện Phi Diệp Tân.

"Vừa nãy nghe cung nữ đưa nước hoa quả nói, lần này Nhu Gia công chúa đi cùng với Thuận Ân quận chúa. Tiết tiểu thư, cô có nhìn thấy Thuận Ân quận chúa không?"

Vừa nghe lời này, không đợi Tiết Thi Nhụy đáp lời, mấy vị tiểu thư xung quanh đã bắt đầu bàn tán. "Nàng ta là cô công chúa mất nước kia sao?"

"Ta nhớ phong hào ở nước Dịch của nàng ta rất khác thường."

"Đó là đương nhiên. Nàng ta là Trấn quốc công chúa, địa vị gần như chỉ dưới Thái tử, nghe nói còn từng chấp chưởng quân quyền đấy."

"Gì mà Trấn quốc công chúa? Bây giờ chỉ là một kẻ mất nước. Hoàng thượng tội nghiệp cô ta, ban tước quận chúa đã là ơn trời."

"Này, ta nghe nói cô ta và Nhu Gia công chúa là đồng môn." Luôn luôn có người tin tức linh thông.

"Chẳng trách Nhu Gia công chúa đối tốt với cô ta đến vậy, trực tiếp cho cô ta vào cung Vũ Yên làm thư đồng cho công chúa." Có kẻ hâm mộ nói.

"Nói cho cùng, Thuận Ân quận chúa rốt cuộc là hạng người gì?" Có người hỏi một câu như vậy, ánh mắt của mọi người lại tập trung trên mặt Tiết Thi Nhụy.

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy chương gần đây sẽ khá... ngọt... Khục... tại sao lại có cảm giác cho hai đứa này ngọt thật kỳ lạ. (sờ trán)