Uyển Thi Lam.

Ân Khang công chúa gầy đi rõ rệt, xem ra khoảng thời gian này nàng cũng sống không dễ dàng.

"Nhu Gia muội một đường vất vả, sao không nghỉ ngơi trong cung nhiều hơn chút? Đâu cần vội vàng đến đây." Ân Khang công chúa bảo, tự tay rót một chén trà đặt lên mặt bàn Cảnh Hàm U.

Cảnh Hàm U cười nói: "Trông đại tỷ hao gầy như thế, ta lẽ ra nên sớm tới thăm hơn.

Chuyện Phùng Nghiệp đã chấm dứt, đại tỷ không cần để trong lòng nữa.

Chỉ là… đại tỷ đã đến tuổi gả chồng, chỉ sợ phụ hoàng rất nhanh sẽ định một cuộc hôn nhân khác cho tỷ."
Ân Khang công chúa lắc đầu cười khổ, nói: "Bây giờ ta còn so đo cái gì? Dù sao ta phải gả đi, không gả cho Phùng nghiệp thì còn Trương Nghiệp, Lý Nghiệp." Nàng uống một ngụm trà, "Người bọn hắn cưới là Ân Khang công chúa nước Lịch, nào có quan tâm Ân Khang là ai."
"Đại tỷ…" Cảnh Hàm U giữ chặt tay nàng.

Ân Khang công chúa trở tay vỗ vỗ Cảnh Hàm U, "Trước đó ta không hiểu được chuyện giữa muội và Thuận Ân quận chúa, nhưng bây giờ ta đã thông suốt." Nàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh xuân trước mắt qua song cửa, "Chúng ta sinh vào hoàng thất, trưởng thành ở cung đình.

Nơi đây có quá nhiều thứ bất đắc dĩ, quá nhiều quy củ.

Nếu có thể tuỳ tiện thoải mái sống một lần, dù chỉ một ngày, có chết cũng là bất khuất.

Nhu Gia, Thuận Ân quận chúa là một người tài, muội phải biết về sau hai người tất không thể lâu dài, thế thì giờ phút này nên đối xử tốt với người ta một chút.

Nữ tử như thế, rời khỏi sự bảo hộ của muội, sớm muộn sẽ bị bóp nát trong tay hạng quyền quý."
Cảnh Hàm U mặt không đổi sắc, tay cầm chén trà lại âm thầm nắm chặt.

Ân Khang công chúa nói không sai, Thần Nhứ ưu tú thế kia, thoát khỏi cánh chim của mình, chỉ sợ không tới một ngày đã bị người đoạt lấy.

"Kỳ thật… chúng ta cũng có khác gì cô ấy đâu? Chỉ là mặt mũi của quốc gia, đồ chơi của nam nhân.

Khác biệt duy nhất chính là sau lưng chúng ta còn có chỗ dựa nước Lịch, mà cô ấy đã không còn gì cả." Ân Khang công chúa vốn sầu ai vì cảnh ngộ của mình, nói đến đây ngược lại là thực tình thương xót cho Thần Nhứ.

Hai tỷ muội nhất thời đều có suy nghĩ riêng, im lặng lúc lâu.

Trong bầu không khí xấu hổ lộ ra ưu thương nhàn nhạt.

Lúc này, cung nữ thiếp thân của Cảnh Hàm U đột nhiên tiến đến thì thầm vài câu bên tai nàng.

Cảnh Hàm U biến sắc, đứng lên nói: "Đại tỷ, trong cung của ta xảy ra một số việc, xin cáo từ trước." Nói xong không đợi Ân Khang công chúa phản ứng, trực tiếp rời đi.

Cung Vũ Yên.


Thần Nhứ thật vất vả mới ngừng ho, uống một ngụm trà cho nhuận yết hầu.

Ngón tay nàng vuốt ve chén trà ấm, trong lòng nhất thời có ngàn vạn suy nghĩ, lại hoàn toàn không nghĩ ra manh mối nào.

Khi Cảnh Hàm U tiến vào đã thấy Thần Nhứ đang ngẩn ngơ.

Nàng đi tới ôm Thần Nhứ vào lòng, ôm thật chặt, nhưng không lên tiếng.

Thần Nhứ xoay người, cười bảo: "Liễu Nhi không biết võ công, căn bản không đả thương ta được." Nàng tin rằng Cảnh Hàm U vẫn biết điều đó.

Cảnh Hàm U đương nhiên biết, thế nhưng Liễu Nhi không biết võ công không thương tổn được nàng, thế lần sau phái tới một kẻ biết võ công thì sao?
"Chuyện lần này ta sẽ tra rõ ràng.

Dù đối phương là ai, ta cũng không cho phép nàng nói giúp.

Bây giờ nhất định phải xử lý theo ý ta." Đôi mắt Cảnh Hàm U hiện lên sát ý.

Thần Nhứ vẫn cười khẽ.

"Không sợ ta náo loạn hoàng cung của các nàng đến gà bay chó chạy?"
Cảnh Hàm U cũng cười, cười có chút kiêu ngạo, "Có ta ở đây, nàng cứ việc nháo loạn, ta đến dọn dẹp."
Thần Nhứ đưa tay, "Thừa quân nhất nặc."
Cảnh Hàm U cũng đưa tay, "Bách tử bất hối."
* "thừa quân nhất nặc" là nhận lời hứa từ quân, "bách tử bất hối" là dẫu có chết cũng không hối hận.

Khi Liễu Nhi được đưa tới trước mặt Cảnh Hàm U thì đã bị trói gô.

Cảnh Hàm U khoát tay ra hiệu mở trói cho cô ta.

"Ai sai khiến ngươi giết Thuận Ân quận chúa?"
Môi Liễu trắng bệch, nhưng có cắn chết cũng không chịu mở miệng.

Cảnh Hàm U đợi một hồi, không nghe thấy hồi đáp.

Nàng cười bước đến, đưa tay giơ cằm Liễu Nhi lên, nhìn khuôn mặt nhỏ đã bị nước mắt bao phủ kia.

"Ta không có kiên nhẫn, ngươi tốt nhất nên trung thực mở miệng.

Nếu không, ta sẽ bóp nát xương cốt cả người ngươi, từng cái từng cái." Cảm giác thân thể dưới tay rõ ràng run rẩy, nàng nói tiếp: "Ngươi không nói thì còn có xương cốt của người nhà ngươi.


Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết một cách sung sướng như vậy.

Chí ít ta sẽ không cho ngươi chết trước người nhà."
Liễu Nhi khóc lóc van thưa: "Công chúa, nô tỳ cầu xin người giết nô tỳ đi! Ám sát Thuận Ân quận chúa là nô tỳ tự mình làm, nô tỳ cảm thấy cô ta cả ngày mê hoặc người, cứ tiếp tục như thế thì sẽ làm bẩn thanh danh của người, nô tỳ làm tất cả đều là vì công chúa!" Cô ta còn muốn nói tiếp đã thấy đầu vai đột ngột đau đớn, đau đến mức cô ta suýt ngất đi.

"Nói nữa đi, bả vai khác của ngươi cũng sẽ nát." Gương mặt Cảnh Hàm U âm u bảo.

"Công… công chúa, lời nô tỳ nói đều là thật.

A!" Liễu Nhi còn chưa dứt lời, cơn đau kịch liệt đã truyền đến từ đầu vai bên kia.

Tay Cảnh Hàm U đã đặt lên cánh tay Liễu Nhi.

"Nói tiếp đi."
Cả người Liễu Nhi đều đang phát run.

Cô ta cho rằng mình có thể chịu được, nhưng hiện tại cô ta biết rồi, mình rõ ràng đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của bản thân.

"Công chúa, nô tỳ không thể khai, nô tỳ khai ra, cả nhà nô tỳ đều phải chết! Công chúa tha mạng!" Giọng nói Liễu Nhi phát ra vô cùng thê lương.

Lần này tay Cảnh Hàm U không dùng lực, "Ngươi tưởng ngươi không khai, người nhà của ngươi vẫn có thể sống à?" Nàng đứng dậy, xoay người bảo Trần Tâm: "Đi bẩm báo phụ hoàng rằng cung nữ Liễu Nhi có ý đồ ám sát ta, xem phụ hoàng sẽ xử lý thế nào."
Trần Tâm gật đầu, vừa muốn quay người đi ra ngoài đã nghe thấy Liễu Nhi rít lên một tiếng: "Công chúa tha mạng!"
Cảnh Hàm U giơ tay, Trần Tâm dừng lại.

"Nô tỳ nói, nếu như nô tỳ nói, công chúa có thể giữ lại tính mạng người thân nô tỳ được không?" Liễu Nhi lớn miệng thở phì phò, cơ thể đau nhức dữ dội khiến việc nói chuyện trở nên cực kỳ khó khăn với cô ta.

"Được." Cảnh Hàm U nhíu mày.

"Thật ạ?" Liễu Nhi không ngờ rằng Cảnh Hàm U đồng ý dễ dàng như vậy, còn muốn nói thêm một điều, đã nghe Cảnh Hàm U bảo: "Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta."
"Vâng.

Nô tỳ đáng chết." Liễu Nhi cúi đầu xuống.

"Kẻ sai nô tỳ ám sát quận chúa chính là… là Phùng quý phi!"
Cảnh Hàm U quay đầu nói với Trần Tâm: "Lệnh cho thủ hạ Phi Vân Kỵ lập tức xử lý người nhà Liễu Nhi."
"Công chúa!" Liễu Nhi sợ đến mức hồn bay mất.


"Công chúa người đã hứa với nô tỳ!"
"Điều kiện tiên quyết để ta bảo đảm với ngươi là nói thật!" Cảnh Hàm U quát.

"Nô tỳ…" Liễu Nhi vẫn còn muốn giảo biện.

Trần Tâm lạnh lùng mở miệng: "Quá tam ba bận."
Liễu Nhi biết Trần Tâm đang nhắc nhở cô ta đã hai lần cản Trần Tâm ra cửa.

Hiển nhiên Cảnh Hàm U sẽ không cho cô ta cơ hội thứ ba.

"Công chúa tha mạng, người sai bảo nô tỳ là thái tử trắc phi!" Nói ra chân tướng, Liễu Nhi như mất hết sức lực, ngồi phịch trên mặt đất tựa một bãi bùn.

Cảnh Hàm U cười lạnh một tiếng, chỉ có cô ta mới dùng chiêu thức ngu xuẩn như vậy.

Có được đáp án mình muốn, Cảnh Hàm U sai người dẫn Liễu Nhi đi, lại bảo Trần Tâm canh chừng tất cả những người biết chuyện này, phong tỏa tin tức kín đáo, không cho phép bất cứ ai báo việc này cho Thần Nhứ.

"Công chúa, người tính…" Lúc không còn ai, Trần Tâm hỏi.

"Hãy chờ xem, Dịch Già Mạc Ly."
Khác với dự kiến của Cảnh Hàm U, Thần Nhứ hoàn toàn chẳng quan tâm chuyện ấy, dường như không chút hứng thú với kẻ chủ mưu muốn đẩy nàng vào chỗ chết.

Như vầy cũng bớt đi nỗi lo lắng lừa dối nàng của Cảnh Hàm U.

Thời tiết dần dần trở nên ấm áp, lại là một năm xuân tới sớm.

Linh Âm tiến vào tẩm điện đưa thuốc bổ, thấy Cảnh Hàm U không ở đây.

"Quận chúa, sao người không hỏi kết quả chuyện kia?"
Xuân khốn thu phạp *.

Mấy ngày nay Thần Nhứ vẫn luôn không có tinh thần.

Nghe thấy tiếng nói của Linh Âm, lúc này mới mở mắt ra, "Cần gì phải hỏi? Ngươi nghe được tiếng gió gì không?"
* xuân khốn thu phạp: thời tiết mùa xuân và mùa thu dễ làm người ta mệt mỏi, buồn ngủ.

Linh Âm ngoan ngoãn lắc đầu.

Mấy bữa nay nàng đều chú ý, đáng tiếc không nghe thấy cái gì.

"Điều này nói rõ Hàm U hoàn toàn không muốn cho ta biết." Nàng thở dài, "Hung thủ hại ta mà không cho ta biết, hiển nhiên là kẻ ta sẽ không báo thù.

Trong cung còn nhiều người như vậy sao?"
Linh Âm cau mày ngẫm nghĩ lời của Thần Nhứ, đột nhiên che miệng hỏi: "Chẳng lẽ… là ngũ công chúa?"
Thần Nhứ mệt mỏi gật đầu.

"Ngươi nói xem, lần này ta còn có thể cứu con bé bằng cách nào đây?"
Linh Âm không cam lòng đáp: "Nếu thật là ngũ công chúa, người… người cần gì phải cứu ngài ấy? Tuy hai người không cùng một mẹ nhưng đến cùng vẫn là chị em ruột.


Lúc cách nước xa nhà không giúp đỡ lẫn nhau, ngược lại làm ra chuyện tốn hại người thân, lấy lòng kẻ thù?"
"Ngươi không hiểu.

Ta ít nhất phải giữ lại một cái mạng cho nó." Nghĩ thế, Thần Nhứ đã cảm thấy đau đầu.

Linh Âm nghe xong lập tức tỉnh táo, "Quận chúa, ngũ công chúa là… là con cờ người lưu lại ạ?"
"Ta tự thân đã khó bảo đảm, lấy đâu ra quân cờ thế kia? Chẳng qua là như vầy, Mạc Ly mới càng có giá trị.

Hiện tại cũng không thể bài bỏ nó." Thần Nhứ nhịn không được lại muốn thở dài.

Xem hành động lần này của Cảnh Hàm U, đoán chừng là thật sự muốn giết người, mình lại phải hao tâm tổn trí nữa rồi.

Mấy ngày qua Cảnh Hàm U rốt cục xử lý xong công vụ tồn trữ lúc nàng rời khỏi nước Lịch tiến về nước Vân, có thời gian dẫn Thần Nhứ xuất cung giải sầu.

Xe ngựa một đường lái về ngoại thành, đi đến một sơn cốc cách đế đô không xa.

Thời tiết đầu xuân, chợt ấm chợt lạnh.

Cỏ cây còn chưa đâm chồi, trên đường đi trụi lủi không có gì đặc sắc.

Thần Nhứ ở trong xe ngựa, ăn hoa quả được cắt gọn trong hộp cơm.

"Trời còn rét, nên ăn ít những thứ đồ lạnh này.

Lát nữa tới nơi chuẩn bị thức ăn nóng cho nàng ăn." Cảnh Hàm U nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, đã cách đích đến không xa.

"Khúc Hà cốc là nơi cảnh sắc tuyệt mỹ.

Nhưng hiện tại đi thì có cái gì?" Đến cùng không phải nữ tử câu nệ trong thư phòng, Thần Nhứ có chút kiến thức nhất định với địa lý sông núi các quốc gia.

Nàng đương nhiên cũng chú ý Khúc Hà cốc gần đế đô nước Lịch.

"Nàng lại biết cái gì." Tay Cảnh Hàm U vỗ vỗ mái tóc dài của nàng.

"Dù sao phải có ít cảnh trí khác biệt.

Nếu không nàng sẽ không đặc biệt dẫn ta tới qua đêm." Nàng chẳng phải kẻ chưa chứng kiến sự đời.

"Lúc đến nàng sẽ biết." Cảnh Hàm U hiếm thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Thần Nhứ, cố ý úp úp mở mở.

"Hàm U, nàng còn nhớ đến năm ấy, cũng là khí trời như vậy, chúng ta gặp nạn ở ngọn núi sau thư viện không?"
Cảnh Hàm U ôm Thần Nhứ trong ngực, hai người mười ngón tương giao.

"Sao ta có thể quên được? Thần Nhứ, nàng không biết khi đó ta… ta…" Nàng vậy mà không nói được nữa..