Thần Nhứ nhận vòng tay, hoàn toàn rõ ý của hoàng hậu.

Dù thế nào, sau này cuộc sống của nàng cũng sẽ tốt hơn một ít.

Không uổng công nàng diễn mấy tiết mục kia trước mặt Tái Phúc.
Dù Tái Phúc là người hoàng hậu phái tới nhưng cũng không có ý muốn hại nàng.

Chỉ là một con mắt hoàng hậu phóng tới bên người nàng thôi.

Hiện tại Thần Nhứ đã có thể lợi dụng ngược nàng ta để hoàng hậu nhận được những tin tức có lợi với nàng.
Mấy ngày nay Cảnh Hàm U có hơi bận bịu.

Đầu xuân, thời tiết trở nên ấm áp, việc ở Phi Vân Kỵ cũng dần dần nhiều hơn.

Mùa đông mặc dù binh sĩ vẫn tập luyện nhưng ít nhiều có chút lười biếng.

Lúc này vội vàng gấp rút luyện tập.

Cảnh Hàm U quản lý Phi Vân Kỵ nghiêm ngặt có tiếng, bởi vì nàng có cách chưởng quản, các tướng sĩ cũng không ai không phục.
Hôm đó Cảnh Hàm U vừa mới hồi cung, lập tức có cung nữ báo: "Công chúa, cung Đức Xương xuất hiện thích khách!"
"Cái gì?" Cảnh Hàm U kinh hãi.

"Thái tử sao rồi?"
"Thái tử không sao ạ.

Nhưng mà thái tử phi ngăn một kiếm cho thái tử, đã…"
"Thích khách đâu?" Cảnh Hàm U vừa hỏi vừa đi về phía cung Đức Xương.
"Đã tự sát rồi ạ.

Hiện tại hoàng thượng hạ lệnh điều tra, tìm kiếm dấu vết còn lại có liên quan tới thích khách." Cung nữ nọ hiển nhiên biết võ công, theo sau Cảnh Hàm U đi đường bằng tốc độ cao nhất vẫn không hề ảnh hưởng việc nói chuyện.
Cảnh Hàm U vốn là chạy tới cung Đức Xương, nghe lời này lập tức chuyển phương hướng, về cung Vũ Yên của mình.
Trong cung Vũ Yên hoàn toàn yên tĩnh.

Cảnh Hàm U vào cửa đã thấy Thần Nhứ ngồi trong sảnh uống trà, một phương nhàn nhã.
"Nhìn bộ dáng của nàng, là chạy thẳng về ư?"
"Ta lo lắng cho nàng." Cảnh Hàm U nói toẹt.
Thần Nhứ lắc đầu.

"Chuyện lớn trước mắt, nàng làm như vậy thật ra là gây phiền toái cho ta.


Không nói đến ta là người nước Dịch, dẫu thật sự là hoàng thân quốc thích, việc lớn như thế ở trước mặt, tay nàng nắm binh quyền, không nên xuất hiện ở đây.

Nàng…"
Thần Nhứ còn chưa nói xong, người đã bị Cảnh Hàm U kéo vào trong lòng.

"Mấy đạo lý lớn đó ta đã sớm học được từ sư phụ.

Ta chỉ hỏi nàng, ta tới xem nàng trước, nàng có vui không?"
Thần Nhứ ngẩng đầu, nét mặt nghiêm ngặt, thế nhưng đôi mắt chất chứa ý cười kia lại tiết lộ ý nghĩ chân thực trong lòng nàng.
Cảnh Hàm U bất đắc dĩ, cô gái trong ngực luôn làm cho mình nhìn không thấu, cũng luôn làm cho mình mê muội không thôi.
"Đi đi, không cần lo lắng cho ta.

Nơi đây dù sao cũng là tẩm cung của nàng, cho dù có người muốn thừa cơ gây chuyện cũng phải cân nhắc phân lượng của nàng." Thần Nhứ biết Cảnh Hàm U sợ kẻ có ý đồ nhân cơ hội xử lý mình, nhưng chút bản lĩnh tự vệ ấy nàng vẫn có.
Cung Đức Xương, thi thể của thái tử phi đã được đưa vào quan tài.

Cả cung Đức Xương lâm vào cảnh tiêu điều.

Tất cả cung nữ thái giám đều nơm nớp lo sợ, sợ làm sai ít chuyện, ở thời điểm này chọc chủ tử không vui.
Cảnh Hàm U đi vào chính điện, nhìn thấy người của cục Cung Chính đang tra tìm dấu vết còn lại khắp nơi.

Thái tử ngồi ở một bên.

Thấy nàng đến, hắn khẽ gật đầu, không đợi nàng hỏi đã mở miệng: "Sau khi ăn trưa thái tử phi nói muốn đi ngự hoa viên một chuyến.

Ta định đi thỉnh an mẫu hậu, bèn ra ngoài cùng nàng ấy.

Không ngờ rằng vừa đi đến cửa liền có một thích khách vọt ra.

Thái tử phi đẩy ta ra, mình thì đã…" Thái tử đỏ cả vành mắt.

Hắn mặc dù háo sắc, nhưng với thái tử phi là tình cảm kết tóc *, đến cùng khác với những kẻ kia.
* tình cảm kết tóc: trong nghi thức hôn lễ thời cổ đại, vào đêm động phòng, người chồng và người vợ sẽ cùng ngồi trên giường, mỗi người tự cắt một nhúm tóc của mình rồi kết chặt lại với nhau, để biểu thị vợ chồng đồng lòng, mãi mãi yêu thương nhau.

Do đó, người ta gọi tình phu thê là "tình cảm kết tóc".

"Thái tử, trước mắt an toàn của người mới là quan trọng nhất.

Chuyện này giao cho ta xử lý, ta sẽ cho người một câu trả lời công chính." Tình thân hoàng gia đơn bạc, phần lớn là quan hệ lợi ích.

Nhưng anh em bọn họ là đồng bào cùng một mẹ, hai bên cùng ủng hộ.


Trong này rất khó nói không có quan hệ lợi ích, nhưng tình thân chung quy lớn hơn ích lợi.
"Phụ hoàng cũng bảo giao việc này cho muội và cục Cung Chính xử lý.

Nhu Gia, chuyện trắc phi trước đó, vi huynh thiếu muội một ân tình.

Lần này…"
"Người trong nhà, đừng nói những cái đó." Mặt mày Cảnh Hàm U hào phóng, thiếu đi sự mềm mại, lại nhiều thêm khí khái hào hùng.
Tái Phúc đã bị Thần Nhứ sai đi cục Thượng Tẩm * lấy chăn màn gối đệm cho mùa xuân.

Trong tẩm điện chỉ có Linh Âm hầu hạ ở bên.
* cục Thượng Tẩm: là cục quản lý long sàn, mành trướng, đèn đuốc, các món vật nội thất.
"Quận chúa, người thấy thích khách…"
Thần Nhứ dùng châm chọn sợi tơ trong tay, "Mấy năm nay nước Lịch khai thác đất đai, chắc đã đắc tội nhiều người.

Thái tử Cảnh Đồng vì lập quân công, phần lớn là tự mình dẫn binh, khiến người hận thù đến nhường nào đây! Nhưng mà… muốn dao động nước Lịch chỉ bằng một tên thích khách cũng quá ngây thơ rồi." Nàng chọn tơ xong, nhận vòng thêu Linh Âm đưa tới, ung dung hạ kim khâu.
"Việc đó dù sao nhạy cảm, tộc Dịch Già của ta thân phận đặc biệt, cho nên ngươi liên lạc nhị ca, bảo bọn họ ngàn vạn thận trọng từ lời nói đến việc làm, lúc này dính líu đến chuyện ấy chính là cái cớ để người diệt tộc." Thần Nhứ cuối cùng vẫn lo lắng.

Thế nhưng trong sự kiện này việc nàng có thể làm đã rất ít.

Bây giờ bất động chính là lựa chọn tốt nhất.
"Vâng, quận chúa." Linh Âm là một người đắc lực, đã đả thông con đường truyền tin ra ngoài cung.
Cục Cung Chính điều tra rất nhanh đã có manh mối, chỉ là manh mối kia có hơi khiến người ta kinh ngạc.

Đầu sỏ phía sau thích khách lại là một phú thương ở đế đô.

Điền sản ruộng đất trên danh nghĩa của phú thương nọ bị anh trai của thái tử phi ở nhà mẹ đẻ chiếm lấy, đi nha môn cáo trạng cũng không kiện thắng, dưới cơn nóng giận thuê người tiến cung hành thích.

Nói cách khác, mục tiêu hành thích lần này vốn là thái tử phi, thái tử chỉ là cùng đường với thái tử phi nên mới bị lây hoạ.
Chân tướng vừa lộ ra, mọi người phần lớn đều kinh ngạc không thôi.

Trước đó mọi người phỏng đoán đấy là mưu tính của nước địch, hoá ra hành thích hoàng trữ, dao động nền tảng quốc gia gì đó chỉ là phán đoán của mình.
Phi Vân Kỵ của Cảnh Hàm U bắt được phú thương chạy trốn kia, thẩm vấn xong, quả nhiên hết thảy đều kín kẽ, khiến người ta chẳng tìm ra chút sơ hở.
"Không có sơ hở mới là sơ hở lớn nhất.

Chuyện quá hoàn mỹ thì có hiềm nghi làm giả." Thần Nhứ uống trà, nhìn Cảnh Hàm U ngồi đối diện sắc mặt u tối.
"Phụ hoàng đã hạ chỉ kết án.


Chuyện này từ hành vi không ngay thẳng của nhà mẹ đẻ thái tử phi mà ra, gây họa tới an toàn hoàng cung.

Thái tử phi tất nhiên chết vô ích, nhà mẹ cũng bị hạ chỉ biếm thành dân thường, vĩnh viễn không thu nhận.

Một thế gia vọng tộc cứ như vậy bị nhổ tận gốc, quả nhiên là thủ đoạn tốt." Vấn đề Thần Nhứ nhìn ra, Cảnh Hàm U đương nhiên cũng thấu.

Nhưng mà hoàng thượng đã hạ chỉ kết án, thế thì dù chân tướng sự tình là gì cũng chỉ có thể bị che giấu như vậy.
"Mây mưa thất thường trên triều đình vốn không phải chuyện một nữ nhi như nàng nên quản." Thần Nhứ hít sâu một hơi.

"Việc này qua đi, ta cũng được thở phào nhẹ nhõm."
Cảnh Hàm U ngẩng đầu nhìn nàng, loáng thoáng thấy được giữa lông mày nàng lộ ra vẻ mệt mỏi.

"Có ta ở đây, nhất định sẽ không oan uổng tộc nhân của nàng."
Thần Nhứ cười gật đầu.

"Lòng của nàng, ta luôn luôn thấu hiểu."
Ban đêm, nến đỏ cháy rực.

Dưới ánh đèn, hai gò má Thần Nhứ nhiễm sắc quyến rũ, lộ ra vẻ yêu dã ngày thường tuyệt đối khó nhìn thấy.

Cảnh Hàm U kéo tay nàng, da thịt tinh tế nhẵn nhụi, ngón tay thon dài mảnh khảnh, như là lông vũ mềm mại nhất, nhẹ nhàng trêu chọc nơi dịu dàng nhất trong trái tim Cảnh Hàm U.
Cảnh Hàm U dùng bàn tay kia cầm lấy chén rượu, chưa kịp uống đã bị Thần Nhứ cướp đi.

Thần Nhứ ngửa đầu uống rượu, cúi đầu hôn lên môi Cảnh Hàm U, rượu ngon nồng đậm xen lẫn hơi thở của Thần Nhứ đi vào trong miệng Cảnh Hàm U.

Cảnh Hàm U uống rượu ngon, nhưng cũng không muốn buông nàng ra, đầu lưỡi linh hoạt tiếp tục tìm kiếm hương rượu thuần tuý trong miệng nàng.
"Ưm…" Thân thể Thần Nhứ run rẩy, dường như không chịu nổi sức nặng của bản thân, cả người ngã vào ngực Cảnh Hàm U.
"Còn tưởng rằng nàng sẽ chống đỡ được một hồi." Cảnh Hàm U cười nâng mặt nàng lên, "Nhìn thì phóng khoáng, nhưng thật ra vẫn thẹn thùng như vậy."
Thần Nhứ đưa tay ôm chặt cổ Cảnh Hàm U, mặc cho nàng sít sao vòng lấy cơ thể mình.

"Nàng cũng nên cho ta một cơ hội.

Nếu không phải ta mất nội lực, nàng nào có thể phách lối như vầy?"
Trái tim Cảnh Hàm U khẽ động, thật sự buông tay ra, cười nói: "Mấy ngày nay ta cũng mệt vì chuyện thích khách.

Hôm nay cho nàng xử trí, thế nào?"
Mặt mày Thần Nhứ cong cong, trong dáng tươi cười lộ ra hoài nghi.

"Tốt thế kia?"
"Không tin thì thôi." Cảnh Hàm U làm bộ muốn đứng dậy, lại bị Thần Nhứ ôm lấy.
Hai người gần trong gang tấc, có thể nghe được hơi thở.

Thần Nhứ vô thức muốn tránh né, Cảnh Hàm U lại không cho phép, đưa tay giữ đầu của nàng, không cho nàng tránh.
"Ta cho nàng thân thể của ta, nàng cho ta trái tim của nàng, được chứ?"
Con ngươi của Thần Nhứ bỗng nhiên co rụt.
"Không được sao?" Trái tim Cảnh Hàm U dần dần lạnh lẽo.


Bầu không khí tốt như vậy khiến mình có chút hi vọng xa vời, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là hi vọng xa vời ư?
Ngay lúc Cảnh Hàm U chậm rãi cúi đầu xuống, Thần Nhứ đột ngột đẩy ngã nàng lên giường.

Nàng kinh ngạc nhìn Thần Nhứ cúi người áp trên mình, nhất thời không kịp phản ứng.
"Trái tim này, không cho nàng thì cho ai?" Thần Nhứ cười, lại có nước mắt rơi trên mặt Cảnh Hàm U.
"Thần Nhứ…" Cảnh Hàm U kích động.

Trong lòng rung động, cẩn thận lau đi dòng lệ của Thần Nhứ.

"Có câu này của nàng, dẫu muốn ta chết trong tay nàng, ta cũng cam tâm tình nguyện." Có trời mới biết nàng đã đợi bao lâu, nhớ bao lâu, cầu bao lâu vì một câu nói kia.

Mình đã sớm ái mộ nữ tử này, nhưng lại không tài nào nắm giữ được.
Thần Nhứ chuyển mắt, "Đừng nói bậy, có ta ở đây, không cho phép nàng chết."
"Được." Tựa như vệ sĩ trung thành nhất, Cảnh Hàm U trịnh trọng hứa hẹn.
Kẻ yêu sâu luôn luôn là kẻ khiêm nhường.

Kẻ động tâm trước vĩnh viễn là kẻ thua cuộc.
Cảnh Hàm U là một mỹ nữ, một mỹ nữ không kém cạnh ai.

Chỉ là vẻ đẹp của nàng, sự dịu dàng của nàng chưa từng tuỳ tiện trao cho người khác.

Trước đó nàng cũng không có dự định này, nhưng tối nay, có lẽ là bị Thần Nhứ mê hoặc, có lẽ là bị nguyện vọng nơi đáy lòng mê hoặc, nàng nói ra lời ấy, đạt được câu trả lời như thế.
Đời này, chẳng mong cầu gì hơn.
Quần áo rơi xuống đất, màn che buông xuống.

Nến đỏ nhỏ giọt, nhưng không ai để ý.
Nỗi đau đớn khi phá thân chẳng mãnh liệt bằng niềm vui trong lòng.

Màu đỏ chói mắt kia làm tim Thần Nhứ đau nhói.

Nàng là người mất nước, đã không còn tương lai.

Nhưng Cảnh Hàm U thì khác, nàng ấy vẫn là công chúa, vẫn phải hòa thân.

Tương lai nhà chồng đối đãi với một công chúa không còn trong trắng thế nào, hai người đều rất rõ.
"Ngày sau nàng phải làm sao đây?" Thần Nhứ dùng khăn vải mềm mại lau người cho Cảnh Hàm U.
"Thần Nhứ, không có nàng, ta nào có ngày sau?" Cảnh Hàm U cười suy yếu.

Quả nhiên nỗi mệt nhọc ở dưới phải chịu là khác biệt.
"Nàng là muốn…" Động tác của Thần Nhứ dừng lại.

Ánh mắt đã thấu hiểu, nhưng lại không muốn nói ra.
"Sinh tử một lòng, được chứ?" Cảnh Hàm U bắt lấy tay nàng.
"Được.".