“Lão đại, khách sạn thứ hai của chúng ta ở đây sắp khai trương, chị dâu cũng nên ra tay chứ nhỉ?” Mã Sơ Cảnh ngồi trong một góc nhà ăn, cười hì hì nhìn Hàn Tự Dương, “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nhân tài như chị dâu không làm ở khách sạn của mình thì tiếc quá.”

“Trước giờ lúc ăn cơm cậu vẫn nói nhiều như vậy hả?” Hàn Tự Dương đẩy bộ đồ ăn trong tay ra, đứng lên, “Tôi đi trước.”

“A…. Chờ em một chút…” Mã Sơ Cảnh sốt ruột và thêm một miếng cơm, “Cùng nhau đi, em có việc tìm Trần tỷ.”

Trong thang máy, Hàn Tự Dương dường như càng nói ít hơn lúc bình thường, vài lần lấy điện thoại ra, liếc nhắn nhìn qua một cái, xong lại buông.

Trần tỷ không có ở đây, nhưng có Tiểu Tôn mọi ngày vẫn rất hòa đồng đang sửa sang văn kiện. Mã Sơ Cảnh năm câu ba điều giao cho xong công việc, thuận miệng nói: “Vẫn còn chờ tin tức của Tiểu Phí bên kia sao? Hồ sơ mua bán bên Mỹ thế nào rồi? Mà sao Hàn tổng thoạt nhìn chẳng vui vẻ thế nhỉ?”

Tiểu Tôn cẩn thận nhìn ngoài cửa một cái, xác nhận cửa phòng tổng giám đốc vẫn đóng chặt, gần như ghé sát vào tai Mã Sơ Cảnh nói: “Em đoán là cãi nhau ở nhà.”

Mã Sơ Cảnh suýt nữa thì ngã từ trên ghế xuống – “Nói nhanh, nói nhanh!”
Tiểu Tôn hơi khó xử, “Em cũng đoán vậy thôi, tối qua em tăng ca đến muộn, lúc về đã rạng sáng – Hàn tổng trở lại, sắc mặt không tốt, qua đêm ngay tại văn phòng – anh biết rồi đấy, trước đây cứ đúng giờ là sếp về, có việc gì cũng mang về nhà làm tiếp.”

Mã Sơ Cảnh vẻ mặt ái muội đập vai Tiểu Tôn: “Thật là một tin tức kinh khủng khiếp, hắc hắc, ngày mai anh mời em ăn cơm.”

Cậu nhìn thời gian, vẫn là giờ nghỉ trưa, quyết định vào nhìn Hàn tổng một cái.

Hàn Tự Dương đúng là đang tức giận, anh tựa lưng vào ghế ngồi, trong đầu một màn tối qua hết lần này đến lần khác lặp lại.

Quân Mạc không động đậy ngồi trên sô pha thật lâu, hướng mặt về TV, trong TV y y nha nha làm ra vẻ giống kinh kịch – trước kia có bao giờ cô xem cái này. Anh đã quên nguyên nhân tại sao lại ầm ĩ lên, đến bây giờ, anh ngồi cùng sô pha với cô nhưng mà cách xa chỗ cô nhất, ánh mắt chăm chú, không nhúc nhích nhìn cô.

Không nhịn được, anh lấy trong túi ra hộp thuốc lá, châm một điếu, liếc nhanh nhìn cô, rồi kéo, “Được rồi, nhanh đi ngủ thôi.”

Quân Mạc đứng bật dây: “Em không muốn ngủ, em đi một chút.”

Cô đứng lên, không hề nhìn anh, tay cầm chìa khóa xe trên bàn trà.

Hàn Tự Dương nhanh tay nhanh mắt đoạt lại – “Em điên à? Vừa học lại xe được mấy ngày mà đã muốn học người ta nửa đêm đi hóng gió? Muốn đi anh đi với em.”

Tay Quân Mạc ở giữa không trung, nửa ngày mới lúng búng vài tiếng: “Em không cần anh đi với em.” Tiếng đã bắt đầu nghẹn lại, Hàn Tự Dương thấy trong lòng lửa giận bắt đầu bừng bừng nổi lên.

Anh nhìn cô cầm túi xách lên, tựa hồ muốn ra ngoài thật. Khi đó, hình như Hàn Tự Dương nghe rõ mình thở dài một tiếng – với tính cách của cô ấy, thật sự đêm nay không muốn ở cùng mình.

Vì vậy bước vài bước tới bên, cầm túi xách của cô đặt lại sô pha, thấp đầu nhìn cô – cô vẫn như cũ không nói một lời, ngoảnh đầu sang một bên, khiến anh chỉ nhìn thấy cái trán mềm mại cùng cái mũi nhỏ đang hếch lên.

“Anh đi ra ngoài.” Anh nhàn nhạt nói, liền thật sự mở rộng cửa đi ra ngoài.

___________________________________

“Lão đại, nói như vậy là hai người thật sự cãi nhau à? Anh đi một đêm không về?”

Hàn Tự Dương nhắm mắt, anh có thế làm thế nào? Đêm hôm khuya khoắt, lẽ nào để cô một mình ra ngoài? Chẳng bằng mình ra ngoài, huống hồ đã nhờ Ân Bình gọi điện thoại, mặc dù khóc, rốt cuộc cô vẫn ở nhà, không ra ngoài chạy loạn?

Lúc này anh không vội đuổi Mã Sơ Cảnh đi, tuy rằng cậu ta ồn ào chút, cuối cùng cũng là một loại âm thanh, coi như giải buồn cũng tốt.

Nhưng Mã Sơ Cảnh không nói gì, cười hì hì bắt đầu lấy máy bàn gọi.

Giọng nữ rõ ràng, mang theo nghi hoặc:

“Sơ Cảnh?”

“Chị dâu, tháng này chúng em có một nhà hàng khai trương, mời chị đào tạo (nhân viên) có được không?” Mã Sơ Cảnh quơ quơ di động, ý bảo chính mình có thể ấn vài cái biến điện năng thành âm thanh. Hàn Tự Dương đã mở mắt, nhưng cũng không ngăn cậu, trên khuôn mặt tuấn lãng biểu tình khó lường, Mã Sơ Cảnh lúc này cũng hiểu chính mình đùa hơi quá rồi.

“Đừng nói đùa, cậu có chuyện gì?” Quân Mạc cầm điện thoại, cảm thấy hơi hơi đau đầu.

“Chính là… Kỳ thật là lão đại đang ở cạnh em, chị nói chuyện với anh ấy nhá?” Mã Sơ Cảnh bỗng nhiên không nói nổi, đối diện ánh mắt của nam nhân kia, không thể nói là tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn cậu nói chuyện, cậu đột nhiên cảm thấy mình không thể hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì nữa.

Quân Mạc im lặng một lúc, không nhịn được khóe mắt nóng lên, cuối cùng chậm rãi nói: “Không cần, chị muốn đến trường, lần sau ăn cơm với nhau.” Cụp một tiếng cắt điện thoại, không hiểu sao thấy mất mát – tối hôm qua nhìn bóng anh bước ra cửa, quyết tuyệt như muốn vĩnh viễn rời khỏi gia đình này, như là đã quên lúc trước anh nói: “Em không cần cử động, chỉ cần chờ tôi ở đây là được rồi.” Mà anh vừa bước đi, tựa hồ thế giới của cô, cũng sẽ không còn hương cà phê thơm mỗi sáng.

Hàn Tự Dương nhìn bóng Mã Sơ Cảnh chạy trối chết, đôi mắt luôn tràn đầy sức sống chậm rãi nhắm lại, một lát, nhấn điện thoại nội bộ gọi thư ký, muốn một ly cà phê đen, anh cơ hồ đã quên, sáng sớm nay, không cùng Quân Mạc uống ly nào.

Lúc Quân Mạc đi đến trường, thời tiết thật đẹp, ánh mặt trời vẫn rực rỡ chiếu xuống nơi này, xuyên qua vòm lá, khiến người ta có cảm giác ấm áp, trong không khí màu quýt chín tựa hồ có mùi hương thơm mát của nước chanh – nhưng thế giới của cô, chỉ ở khoảnh khắc này tỏa sáng, là vì nhìn thấy anh ở đầu kia sân thể dục.

“Vợ à.” Anh thấp giọng gọi cô, hai mắt đón ánh mắt trời, đưa tay kéo tay cô.

Quân Mạc cuối cùng cũng dè dặt nắm tay anh, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, tầm mắt lại nhìn về hướng khác.

Này là muốn tỏ vẻ làm hòa, vì vậy Hàn Tự Dương buông tâm, thấp giọng nói: “Chúng ta về nhà đi?”

“Vậy anh nói đi, tối hôm qua làm sao lại cãi nhau?”

Tựa hồ với vấn đề này anh đã sớm chuẩn bị (câu trả lời):

“Là anh sai – em về nhà muộn hơn anh, anh lại nổi cáu với em, như vậy trong tiềm thức cho rằng công việc của em không quan trọng bằng anh – là điển hình của chủ nghĩa nam quyền. Được không?” Anh mỉm cười nhìn độ cong trên miệng cô càng lúc càng mềm mại hơn, cuối cùng cũng nhìn tới anh.

“Vậy anh nói xem, sau đó anh giật cửa ra khỏi nhà, anh đi đâu?” Quân Mạc dừng bước, hung hăng cấu tay anh, “Có phải đi quán bar không? Còn có Mã Sơ Cảnh, hôm nay cậu ta gọi điện tới, khẳng định là hôm qua đi chơi với anh, hôm nay cảm thấy áy náy.”

Hàn Tự Dương thật sự muốn cười thật to, hóa ra sức tưởng tượng của phụ nữ lại phong phú đến nhường này – nhưng nhìn vẻ mặt của cô, mang theo một chút căng thẳng, khóe mắt lại lộ ra vẻ ranh mãnh đáng yêu, giống một bé hồ ly trắng noãn, chẳng kiêng nể gì vì biết được anh yêu thương.

“Đi bar?” Anh mỉm cười ôm chặt người con gái bên cạnh, “Trước khi kết hôn một lần ấy bị em bắt gặp, anh làm sao còn dám nữa?”

Bên cạnh trùng hợp có vài sinh viên đi qua, ước chừng vừa mới học xong giờ lễ nghi, vẫn còn trang điểm, đều liếc mắt nhìn Hàn Tự Dương một cái, sau mới nhìn thấy Quân Mạc, vội vã chào hỏi: “Em chào cô!” Còn ngầm hiểu cười cười mang theo hàm nghĩa không rõ.

“Anh xem anh xem, ở bên người em mà còn phóng điện linh tinh với mấy cô bé sinh viên.” Cô đột nhiên cười nói, khoác chặt tay anh.

“Em cứ nói oan cho anh thế trong lòng có áy náy chút nào không vậy?”

Quân Mạc ngẩng mặt lên nhìn anh, gương mặt đơn thuần tựa hồ thật sự không lẫn một chút tạp chất, vẫn là Quân Mạc quen thuộc của anh, cô cười: “Áy náy? Đó là cái gì vậy?”