Người dịch: LC (fb: dot.chay.lang.man)

Lúc Diệp Ly Châu ngủ rất an tĩnh, lông mi rất dài, chiếu ra một cái bóng mờ trên khuôn mặt.

Đề Kiêu vươn tay gạt gạt lông mi của Diệp Ly Châu, nàng yếu ớt nói: “Đừng chạm vào ta.”

Giọng nói mềm mại, hơi mang theo chút giọng mũi.

Đề Kiêu hờ hững nói: “Không cho ta chạm vào, thì để cho ai chạm vào? Nhị thái tử Hạ Quốc hả?”

Diệp Ly Châu vốn còn đang say ngủ, nghe được một câu nói chẳng hiểu ra làm sao, nàng lập tức mở mắt ra: “Liên quan gì tới nhị thái tử của Hạ Quốc chứ?”

Đề Kiêu kéo nàng tới bên người, giọng nói lạnh đi vài phần: “Ngày đó sau khi ta đi rồi, hắn đã cợt nhả nàng phải không? Hắn đã nói gì với nàng?”

Diệp Ly Châu dụi mắt, chuyện tối hôm qua, xung quanh cũng không có ai khác, người trông thấy cũng chỉ có cha nàng thôi, Đề Kiêu làm sao mà biết được những chuyện này?

Diệp Ly Châu nói: “Không có cợt nhả. Đầu óc hắn có vấn đề, chỉ nói một vài lời chẳng hiểu ra sao thôi.”

Trên môi Đề Kiêu là nụ cười lạnh lẽo: “Hắn nói cái gì?”

Diệp Ly Châu nghĩ lại: “Hắn uy hiếp ta, muốn nói cho người khác biết chuyện của ta với chàng.”

Đề Kiêu nhéo má nàng: “Không nói những chuyện khác nữa à?”

Diệp Ly Châu lắc đầu: “Không có.”

Tóc mai của nàng có phần hơi lộn xộn. Vừa rồi ngủ quá sâu, khóe mắt hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, nhìn qua vừa vô tội lại vừa đáng thương.

Tuy rằng Diệp Ly Châu không giống như là đang nói dối, nhưng cái cách nàng điềm đạm đáng yêu nhìn người khác… Thực sự là làm cho người ta có suy nghĩ muốn ăn hiếp nàng.


Thân là đàn ông, Đề Kiêu hiểu rõ sự quyến rũ của Diệp Ly Châu với người khác phái lớn đến thế nào. Mỹ nhân như nàng, một cái nhăn mày, một tiếng cười đều là phong tình, một ánh mắt chính là dụ dỗ.

Đề Kiêu khẽ vuốt khóe mắt nàng: “Tiểu lừa đảo, thật sự không có hả?”

Diệp Ly Châu nói: “Không có thật mà.”

Cho dù là không có thật, Đề Kiêu cũng muốn giết Lục Huyền Thiên. Dám ngấp nghé người của hắn, tuyệt đối không thể tha.

Nàng ngồi yên lặng bên cạnh Đề Kiêu, phần lớn tóc dài đều xõa xuống, mềm mại ở sau lưng, một đôi mắt sạch sẽ trong vắt. Đề Kiêu chỉ nhìn nàng thôi, đáy lòng đã vì nàng mà mềm nhũn. Hắn giơ tay lên giữ chặt lấy vai Diệp Ly Châu.

Diệp Ly Châu hơi hé môi, ngước mắt nhìn hắn: “Điện… Điện hạ…”

Đề Kiêu đẩy nàng ngã xuống.



Chiếc thuyền bồng bềnh trên mặt nước, người ở trên thuyền giống như là đang ở trên mây.

Đề Kiêu nắm lấy gáy của nàng: “Sinh cho ta một đứa bé.”

Tiếng nàng nhỏ giọng rì rầm vô cùng êm tai, ngay cả giọng nói mới vừa rồi lúc khóc thút thít nói với hắn, cũng làm cho hắn thích đến như vậy.

Ham thích tâm hồn của người, khiến lòng người đều tan ra.

Vốn chưa từng nghĩ muốn có một đứa con, nhưng sau khi đã có được Diệp Ly Châu, mới phát hiện ra sự tuyệt diệu của chuyện này.

Ham muốn chiếm hữu đáng sợ này. Muốn để nàng hoàn toàn triệt để, cả thể xác và tinh thần đều thuộc về mình.

Diệp Ly Châu suy yếu nghiêng người, nàng đã chẳng còn cả sức để giơ tay lên.

Nằm ở trên giường nhỏ, một lúc lâu sau, Diệp Ly Châu mới nói: “Thật không hiểu nổi, vì sao chàng cứ ham thích mấy chuyện này.”

Tình cảm không có cách nào lý giải của Đề Kiêu vừa mới rồi, lúc này cũng dịu đi rất nhiều.

Trong chuyện này, từ đầu chí cuối, chỉ có một mình hắn có cảm giác.

Diệp Ly Châu hình như chỉ cảm thấy đau đớn.

Đề Kiêu thông thạo cưỡi ngựa bắn cung, thông thạo binh pháp, có thể mang binh đánh giặc, cũng biết thơ từ ca phú, duy chỉ có trong chuyện này là hắn không thành thạo cho lắm.

Thân thể Diệp Ly Châu không quá thoải mái. Tuy rằng nàng không thích làm chuyện này, nhưng nàng thích đơn thuần chạm vào Đề Kiêu.

Tay của Diệp Ly Châu đặt lên vai Đề Kiêu.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Đề Kiêu hơi khép lại, so sánh với lúc bình thường, hắn đã bớt đi vài phần lạnh lùng.

Diệp Ly Châu cấu vai hắn. Đề Kiêu giữ chặt tay nàng, giọng nói cực kỳ trầm: “Chớ lộn xộn.”

Diệp Ly Châu cảm thấy cả người mình không dễ chịu, vừa rồi Đề Kiêu thực sự làm nàng không hài lòng.

Nàng bất mãn cấu cánh tay Đề Kiêu: “Có đau không?”

Sức lực của Diệp Ly Châu yếu như vậy, cấu trên thân người, thực ra thì cảm giác cũng không phải là rất rõ ràng.

Mới vừa rồi Đề Kiêu đã chiếm được Diệp Ly Châu, lúc này cũng không tính toán với tính xấu của tiểu cô nương. Hắn trấn an dỗ dành Diệp Ly Châu: “Ngoan, đừng ồn ào.”

Diệp Ly Châu lải nhải thì thầm ở bên tai hắn: “Vừa rồi ta đau lắm! Chàng không tốt chút nào, chỉ biết giày vò ta, về sau chàng còn xấu với ta như vậy, ta sẽ không để ý tới chàng nữa.”

Đề Kiêu: “…”

Ấu trĩ. Bình thường cũng không nhìn ra Diệp Ly Châu trẻ con thế nào, lúc này vẻ nổi giận của nàng ấu trĩ mà đáng yêu.


Hắn gãi gãi sống mũi của Diệp Ly Châu: “Được rồi, đừng ồn ào nữa. Như đứa con nít vậy.”

Diệp Ly Châu buồn bực, cảm thấy chỗ nào cũng đều không thoải mái. Giọng Đề Kiêu tuy rằng không thay đổi nhiều, chỉ là dịu dàng hơn một chút, nhưng giống như là đang dỗ đứa trẻ vậy. Diệp Ly Châu cũng không phải là trẻ con. Nàng đều hiểu cả.

Nàng quay người đi: “Không giống trẻ con một chút xíu nào. Điện hạ, đều là chàng không tốt. Lần đầu tiên, chàng đã nói lần sau sẽ không đau, nhưng cũng đã là lần thứ ba rồi, ta vẫn còn đau chết đi sống lại.”

Hiển nhiên lòng tự trọng của Đề Kiêu đã bị đả kích. Làm một người đàn ông, nhưng hắn không lấy lòng được người phụ nữ của mình, còn bị ghét bỏ…

Chuyện này không hài hòa, cũng không biết Diệp Ly Châu có bằng lòng rời đi cùng hắn hay không.

Chưa qua chốc lát, Diệp Ly Châu xoay người lại, giọng nàng lại mềm mại như trước: “Thắt lưng đau, chàng xoa bóp cho ta.”

Đề Kiêu chậm rãi xoa cho nàng.

Diệp Ly Châu rất nhanh thì lại ngoan ngoãn rúc vào trong lòng Đề Kiêu. Nàng híp mắt, khóe môi vểnh lên, rõ ràng là đã hết giận, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.

Đề Kiêu hôn một cái lên khóe môi Diệp Ly Châu.

Bởi vì đang ở trên thuyền, sau khi xong việc hai người vẫn chưa tắm rửa, Đề Kiêu và nàng lau qua rồi hai người mặc quần áo vào.

Ban đầu Diệp Ly Châu còn cảm thấy người khó chịu, hơi lên cơn sốt, lúc này đã không còn cảm thấy gì nữa.

Nàng nói: “Tam công chúa bọn họ còn đang chờ ta trong rừng mai. Điện hạ, ta đi trước tìm các nàng.”

Sau khi mặc quần áo dày nặng vào, Diệp Ly Châu và mới vừa rồi giống như hai người vậy.

Rõ ràng ở trên giường, vẫn là thần thái của một cô bé đáng thương, lúc này lại thu lại tất cả tình ý, bên môi mang theo nụ cười hờ hững, nhìn về phía Đề Kiêu.

Đề Kiêu nói: “Ta đi qua đó cùng nàng.”

Diệp Ly Châu gật đầu: “Được.”

Bởi vì vừa rồi đã không hề thoải mái, Đề Kiêu và nàng thân mật, thân thể nàng yếu ớt, cũng không thể chịu đựng nổi những âu yếm vuốt ve của hắn. Dù cho hắn dịu dàng, nhưng khi hắn chiếm lấy nàng, Diệp Ly Châu chỉ cảm thấy bản thân như bị đóng đinh ở một chỗ nào đó, đau đớn tràn ra khắp người.

Lúc này, nàng đi mỗi bước, thắt lưng và chân đều âm ỷ đau.

Váy áo của nàng dán lên người, hơi có chút khó chịu.

Đi đến giữa rừng mai, trông thấy một đám quý nữ đang cười nói gì đó. Bởi vì là địa phương của Tần Vương, mọi người đều rất thức thời không bẻ cành mai bừa bãi.

Lúc Diệp Ly Châu và Đề Kiêu đi tới, công chúa Tư Nhu nhận ra Tần Vương, lấy làm kinh ngạc, nói bên tai Đào Mị Văn: “Tần Vương điện hạ sao lại tới đây?”

Đào Mị Văn cực ít khi gặp được Tần Vương, tình cờ gặp ở khoảng cách gần như vậy, cũng là lần đầu tiên.

Lúc bình thường, những quý nữ khác đều không có cơ hội có thể nhìn thấy Tần Vương, cho nên nghe xong công chúa Tư Nhu nói, mỗi người đều có chút căng thẳng.

Dẫu sao cũng không có chuẩn bị trước.

Mỗi một người đều biết, hiện giờ Tần Vương vẫn chưa cưới Vương phi. Tần Vương văn thao võ lược, chiến công hiển hách, ở trong mắt của chư vị quý nữ, chính là nhân vật có tiếng tăm, bình thường nhìn thấy từ xa đã rất là hiếm, chớ đừng nói chi là mặt đối mặt.

Thái tử Triệu Quân và nhị hoàng tử Triệu Dật vốn là đối tượng được mơ ước nhất trong lòng các quý nữ, bây giờ gặp được Tần Vương, mỗi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, Tần Vương lại càng quyến rũ hơn Thái tử và nhị hoàng tử.

Tuy rằng có chút lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng càng lộ ra vẻ chín chắn chững chạc. Hơn nữa lại cực kỳ đẹp trai, đôi mắt hẹp dài, mũi cao môi mỏng, ngũ quan góc cạnh như được dao khắc, làm cho người ta vừa gặp đã ái mộ.

Đào Mị Văn và mọi người cùng nhau hành lễ: “Gặp qua Tần Vương điện hạ.”

Đề Kiêu không có nửa phần hứng thú với đám tiểu cô nương trước mặt nhìn thì rất ngây thơ, nhưng từ trong mắt những người này lại có thể thấy được dục vọng, càng làm cho hắn cảm thấy chán ghét.

Đề Kiêu làm một động tác miễn lễ, lúc này mới nhìn về phía Diệp Ly Châu: “Thân thể khó chịu thì sớm về nghỉ ngơi đi, đừng ở bên ngoài chịu lạnh nữa.”


Diệp Ly Châu gật đầu nói: “Lát nữa chúng ta sẽ rời đi. Lát nữa điện hạ đi đâu thế ạ?”

Những quý nữ khác thấy Diệp Ly Châu cứ tùy tùy tiện tiện mở miệng hỏi chuyện của Tần Vương thì cảm thấy nàng có chút đường đột.

Đề Kiêu nói: “Thuộc hạ đưa hai con hươu sao tới, bèn nuôi ở bên này. Thái Tử nói lát nữa muốn tới nướng thịt hươu, bản vương vẫn ở đây, hôm nay không rời đi.”

“Hươu sao ạ?” Diệp Ly Châu quả nhiên là có hứng thú, mắt nàng sáng lên, “Ta muốn cùng đi xem!”

Không đợi Đề Kiêu trả lời, Diệp Ly Châu đã hỏi đám người Đào Mị Văn: “Các cô có muốn đi cùng không?”

Tần Vương còn chưa có đồng ý, những người khác nhìn vẻ mặt lạnh buốt đó của Tần Vương, tự nhiên cũng không dám đồng ý. Cùng nhau đồng ý rồi, ngộ nhỡ bị từ chối, thì là một đám người xấu hổ, nếu một mình Diệp Ly Châu muốn đi mà bị từ chối, thì chỉ có một mình nàng xấu hổ thôi.

Một người trong đó nói: “Bọn ta đợi chốc lát sẽ đi về, không qua đó làm phiền nữa.”

Diệp Ly Châu gật đầu: “Vậy được, ta và Tần Vương điện hạ đi trước.”

Đào Mị Văn cảm thấy có chút xấu hổ, nàng nhắc nhở: “Châu Châu, Tần Vương điện hạ muốn gặp Thái tử, có lẽ là có rất nhiều việc, sắc trời dần tối rồi, cô đi về với bọn ta đi.”

Đề Kiêu nói: “Cũng không bận lắm, Diệp Ly Châu, đi theo bản vương.”

Đám người Đào Mị Văn trơ mắt nhìn Đề Kiêu xoay người, Diệp Ly Châu cũng đi theo.

Thân hình Đề Kiêu cao to, đi ở phía trước. Diệp Ly Châu luôn luôn không thích nói chuyện lại vừa đi theo sau lưng người đàn ông, vừa nói gì đó.

Áo choàng của nàng hơi tuột xuống một chút, Đề Kiêu vậy mà ngừng lại, khép lại áo choàng cho nàng.

Đào Mị Văn nói: “Thật không ngờ, Tần Vương điện hạ thoạt nhìn lạnh nhạt, trên thực tế lại tốt với người khác như vậy.”

Một quý nữ khác nói: “Sớm biết như vậy, vừa nãy chúng ta nên đồng ý luôn. Ta cũng muốn xem hươu sao…”

Chủ yếu nhất là muốn ở cạnh Tần Vương điện hạ thêm một lúc nữa.

Công chúa Tư Nhu nói một cách thờ ơ: “Tần Vương điện hạ xuất hiện ở trong cung vài lần, phụ hoàng và mẫu phi đều rất tôn kính ngài ấy, ngài ấy có thể bình dị gần gũi tới đâu chứ? Diệp cô nương là con gái của thừa tướng, là viên minh châu mà thừa tướng nâng niu trong lòng bàn tay. Thừa tướng có quyền cao chức trọng, cũng là nể mặt mũi của thừa tướng, Tần Vương điện hạ mới ân cần với Diệp cô nương như vậy, xem người như con cháu hợp lòng người thôi.”

Đào Mị Văn thở dài: “Ôi, nếu ta mà có một đứa cháu như Châu Châu, khẳng định cũng săn sóc chu đáo cho nàng. Dáng dấp của Châu Châu thật khiến cho người ta yêu thích.”

Đề Kiêu muốn giữ Diệp Ly Châu lại, nhưng nàng tới đây cùng một đám người, một thân một mình không minh bạch ở lại, những người khác nhất định sẽ truyền tin tới Diệp phủ.

Ngay lúc đó mượn cái cớ, những người khác biết được Diệp Ly Châu đi nơi nào, cũng sẽ không nói gì với Diệp phủ. Về phần người của Diệp phủ, chắc chắn cho rằng Diệp Ly Châu đang chơi ở trong phủ Trần Vương.

Một quý nữ nói: “Hôm qua không phải là nhị hoàng tử đã đính hôn với Tứ công chúa của Hạ Quốc rồi à? Tôi nghe nói, hôm nay Trịnh tiểu thư đã nổi cơn tam bành, đánh cô em gái đáng thương con vợ lẽ một trận. Trịnh tiểu thư vừa muốn tóm được tim của nhị hoàng tử, vừa như muốn có Tần Vương. Tôi xem tình hình này, Tần Vương ngược lại không phải là xem Diệp cô nương như con cháu, mà là vừa ý Diệp cô nương đó.”

Đào Mị Văn và Trịnh Nhân Nhi xưa nay không hợp, có điều các nhà liền kề nhau, đều có đứa em truyền tin tức, chuyện gì cũng không giấu được.

Đào Mị Văn bĩu môi nói: “Nếu ta mà là Tần Vương, ta cũng thích người như Châu Châu.”