Ghen tuông tràn vào máu Chase như nọc độc. Anh ra lệnh cho mình phải hít thở, không được phản ứng như kẻ ngu xuẩn.

“Anh không phải chạy ra theo em như thế đâu Eric,” Lacy nói. “Em đã nói là em đi được mà.”

Chase nhăn nhó. Hóa ra đây là tay bác sỹ thú y thiếu kiên nhẫn, kẻ chỉ muốn được chia sẻ tội lỗi cùng người yêu anh. Có lẽ mình nên phản ứng như tên ngu xuẩn mới phải.

Eric khẽ chạm tay lên cánh tay trần của Lacy. “Anh là loại người gì đâu nếu không biết bảo đảm cho anh được về nhà an toàn chứ?”

Là loại người chết ngắc nếu mày còn chạm vào cô ấy lần nữa. Tay Chase nắm chặt hơn khi gã kia cúi xuống. Nhưng Lacy đã quay mặt đi nên môi gã chỉ chạm được vào má nàng. Nhưng dù thế, Chase vẫn không muốn môi gã ở bất cứ chỗ nào gần nàng hết.

“Cảm ơn anh đã cho em vào phòng khám của anh hôm nay.” Lacy đặt một tay lên ngực anh chàng để ngăn không cho anh ta hôn nữa. “Thôi, em phải vào nhà đây. Ngày hôm nay quá dài rồi.”

Chase quyết định cho Eric hai giây để hiểu thông điệp đuổi về của Lacy, sau đó anh sẽ bắt hắn hiểu thông điệp của mình. Anh thấy thất vọng khi Eric chỉ nhún vai và bỏ đi. Lacy đứng nhìn hắn lên xe và rời ngõ nhà nàng sau đó quay lại mở khóa cửa.

Nàng bước vào, thả túi xách trên bàn máy khâu kiểu cũ. Anh đứng trong phòng ăn, cách nàng vài bước chân, không nhúc nhích, không tạo một tiếng động dù nhỏ. Chắc hẳn nàng cảm nhận được anh, vì nàng đã quay ngoắt lại.

“Trời ạ! Anh làm em sợ gần chết!”

Ánh mắt anh trùm lên người nàng trong chiếc váy màu đỏ rực. Cổ váy màu đỏ trễ xuống thật sâu, để lộ vun ngực căng tròn của nàng. Eo váy bó sát người nàng, gấu váy chỉ thả xuống giữa đùi, phô trọn cặp chân trần ấy. Chase không biết nhiều về thời trang phụ nữ, nhưng anh biết rõ con gái chỉ ăn mặc như vậy để tán tỉnh người ta.

“Em đi chơi với Eric đấy à?” Anh hỏi.

Nàng nheo nheo mắt như thể đang tức giận. Nhưng lúc này Chase còn mải kiềm chế cơn thịnh nộ của anh nên anh không còn lòng dạ đâu mà lo đối phó với cơn giận của nàng.

“Sao anh vào được nhà em?” Nàng khoanh hai tay phía trước bụng khiến cổ áo võng sâu hơn.

“Em đi chơi với hắn phải không?” anh lặp lại.

“Chuyện đó có liên quan gì đến anh?”

“Anh thấy có liên quan đấy!” Anh khoa tay lên xuống. “Em có biết chiếc váy này nói gì không?

Nàng nhìn xuống như thể cần phải được nhắc nhở là mình đang mặc gì trên người. “ Nó nói, ‘ra khỏi nhà tôi ngay’”, nàng gắt. “À mà không. Đó là tôi nói đấy. Chase, mời anh đi cho.”

Anh bỏ ngoài tai. “Nó nói, ‘cởi tôi ra đi.’ Khi cô nào chọn mặc váy này đều không định mặc nó lâu.”

“Sao anh biết?” nàng hỏi. “Hay Jessie cũng có váy giống thế này?” Quay người trên đôi giày đỏ, nàng bước đi một bước nhưng rồi lại quay ngoắt lại. “Cứ gọi tôi là ích kỷ đi. Cứ trách do tôi là con một nên không biết chia sẻ đi. Nhưng tôi đã không muốn chia Brian cho cô giáo, không chia Peter cho thư ký, và tôi càng không chia anh cho Jessie đâu.”

Chase vuốt mặt và ngạc nhiên nhìn nàng. “Sao em lôi Jessie vào đây làm gì?”

“Anh đã ngủ với cô ta. Tôi biết tôi chỉ là bánh xốp hương vani. Và đấy là những gì dành cho bánh xốp hương vani. Nhưng sẽ có một ngày, tôi sẽ tìm được người thích bánh xốp đến nỗi không bao giờ cần phải thử bánh quy bơ.”

Chase rối trí và không thể giải mã những gì nàng vừa nói. “Anh đã rất thẳng thắn thành thật với em về chuyện Jessie.” Anh tiến thêm hai bước về phía nàng và ngửi thấy mùi nước hoa. Thật hấp dẫn. “Đến lúc này, em không thể cứ bực mình vì chuyện ấy mãi.”

“À ra vậy.” Giọng nàng mỉa mai chua chát lạ thường. “Vì anh đã kể hết với tôi nên anh cứ thoải mái ngủ cùng cô ta chứ gì. Này, nếu chuyện giải quyết theo cách đó, thì anh cũng biết về Eric rồi đấy. Giờ thì trả chìa khóa xuống dưới đống phân chó và đi ngay đi cho.”

“Em ngủ với Eric rồi à?” Cảm xúc của anh đầy mâu thuân giằng xé trong lúc anh cố hiểu lời nàng nói.

“Chưa. Nhưng nếu tôi nói dối không tồi thì tôi sẽ bảo với anh là tôi đã ngủ với anh ấy rồi.”

“Thế tại quái làm sao em lại mặc váy này?”

Nàng nóng nảy đã bay một bên giày. Chiếc giày đỏ vèo qua chân anh, vào thẳng phòng ăn. Chiếc bên vút đến và đập mạnh xuống hộp cát vệ sinh của mèo. “Mèo ngoan”, máy ghi âm của chiếc hộp bật mở. “Giờ lấp cát lại đi nào.”

“Anh đoán đúng. Tối nay tôi có tính được xả trại đây. Nhưng chuyện không thành. Giờ nói tôi nghe xem nào, anh có may mắn gì hơn tôi không?

Anh hoang mang vuốt mặt lần nữa. “Em nói thế nghĩa là sao? Có gì anh không hiểu ở đây rồi.”

Nàng giằng một chiếc cặp tóc trên đầu xuống. “Làm ơn đi, đừng giả vờ ngây ngô nữa. Tôi đã nhìn thấy anh rồi mà Chase.” Bàn chân trần của nàng bắt đầu nhịp nhịp.

Lời nàng bắt đầu ngấm và Chase thấy được manh mối đầu tiên cho mối tơ vò này. “Em thấy anh ở đâu cơ?”

Những ngón tay nàng lùa vào mấy búp tóc nâu sẫm và gỡ chúng duỗi ra. Chase chỉ muốn bước lại gần để giúp nàng. Anh chỉ cần luồn tay vào một hoặc hai lần thôi là tóc nàng đủ đẹp cho một đêm làm tình cuồng dại. Chỉ sau một hai giây kế tiếp là anh sẽ cho áo nàng trượt khóa và chất đống quay mắt cá chân. Anh tự hỏi bên trong nàng có mặt đồ lót đỏ tiệp với màu áo không. Trời ạ, trông nàng khêu gợi quá. Thơm mùi quyến rũ quá. Nhưng nàng mặc đẹp vì Eric, phải không nhỉ? Chân nàng vẫn nhịp nhịp trên sàn nhà.

Nàng xỉa ngón tay về phía anh. À, vậy ra Lacy thích xỉa tay và nhịp chân. Chase quan sát ngón tay xinh xinh của nàng bắt đầu run rẩy. Hồi trước mẹ anh cũng hay xỉa tay, mà nếu anh có học hỏi được gì, thì đó là một khi ngón tay được xỉa tay, nghĩa là Địa ngục sắp sửa bùng phát. Nhưng Lacy không phải mẹ anh và anh có thể kìm nàng lại.

Anh nắm lấy cổ tay nàng. Mắt nàng nheo lại khi nàng bắt đầu nói. “Anh mang hoa và xách túi thực phẩm. Lại là một… lại là một đêm nấu bữa tối và lên giường với Jessie nữa chứ gì. Chẳng màng là cô ta không tí đếm xỉa đến anh. Ô, mà gượm đã. Chính vì thế nên anh mới thích cô ta nhỉ?”

Sự vỡ lẽ như cơn gió mát xua đi cái nóng nồm nực tháng bảy, quỷ thật có nhẹ nhõm không cơ chứ? “Em đến nhà anh hồi tối đấy à? Em thấy anh gõ cửa nhà Jessie, đúng không? Hèn chi, lúc vào thang máy anh ngửi thấy mùi nước hoa của em.”

“Xin chúc mừng bạn đã tìm ra. Cuối cùng thì anh cũng hiểu chứ gì.” Nàng giật tay về và chống nạnh.

“Vậy ra …” Anh vẫy tay dọc thân nàng. “Váy này và mùi hương này, là dành cho anh hết đấy ư?” Chase cười hớn hở, hơi lùi bước ra sau, dành chút thời gian chiêm ngưỡng toàn cảnh.

Lacy không thể tin Chase còn đứng đó tự mãn cười toe toét được. Đồ trâng tráo, đồ trơ trẽn. Sao anh ta dám coi chuyện này có gì buồn cười đây chứ? Đã thế nàng con sẽ bảo mẹ nàng thuê sát thủ ngay thôi.

“Anh cầm hoa gì thế hả Lacy?” Anh tiến đến gần hơn Fabio nhào vào phòng sủa nhặng xị.

“Anh biết hoa gì mà.”

Nàng đi giật lùi vào phòng khách, suýt nữa tự vấp vào chân mình khi Fabio đang nhảy nhót giữa đường. Trời đất quỷ thần ơi, tối nay Chase bảnh trai quá thể. Khoác lên người chiếc quần ka ki dài và áo sơ mi xanh nhạt phanh nút ngực, sức hấp dẫn đầy nam tính ứa tràn từ thân thể anh. Nhưng anh đã ứa hết lên Jessie mất rồi. Cho dù thế, nàng vẫn muốn chạm vào anh. Lacy nhớ anh, nhớ tiếng cười của anh, nhớ ánh mắt xanh lục bảo tinh nghịch nhìn nàng. Nhưng anh chàng tinh quái mắt xanh kia sẽ phải ra đi, bởi Lacy không phải là người thích chia sẻ tình cảm.

“Có phải là hoa hồng đỏ không?” Anh nhướng một bên mày. “Giống hoa kia không?” Anh chỉ tay về hướng sau nàng.

Lacy quay phắt lại. Há miệng sửng sốt. Ở đấy, trên bàn ăn trong bếp, chễm chệ một bình hồng đỏ thắm cùng nến sáng lung linh và hai chiếc đũa. Nàng nghe tiếng chân anh bước đến gần.

“Leonardo ăn hết hoa bi rồi,” anh hối lỗi, hai tay vòng quanh nàng. “Anh ghé qua nhà Jessie chúc cô ấy hạnh phúc với chồng cũ và nói lời từ biệt. Chỉ có thế. Chỉ từ biệt.” Anh áp môi lên gáy nàng. “Thế là, em mong được xả trại tối này, phải không nhỉ?”

Nàng bối rối cắn môi và quay lại. “Anh… anh không ở lại nhà Jessie à?”

“Không. Anh đến nhà em nấu món ức gà cuộn phô mai, cơm thập cẩm piaf, đậu hà lan và hành củ nữa. Và …” Mắt anh nhìn xuống cổ áo nàng. “Anh cũng hi vọng được xả trại như em thôi.”

Anh nhìn lên và nhíu mày. “Còn em đi đâu làm gì cả tối để mình anh loay hoay phục dịch trong bếp thế?”

“Em xem Eric thiến mèo.” Nàng nhoẻn cười. “Anh ấy làm ca tối ở phòng khám. Thực ra, thiến mèo rất thú vị, anh ạ.”

“Nhớ nhắc anh ngủ mở một mắt nếu có khi nào anh chọc em giận nhé.” Anh cúi đầu tựa trán lên trán nàng. “Thế em không vào vai bác sỹ, hay bác sỹ thú y lúc ở bên hắn đấy chứ?”

“Không. Chẳng có gì tạo hứng cả.”Nàng dứt hơi thì bàn tay anh trượt xuống mông nàng và ấn mạnh áp sát vào phần căng cứng trong quần.

“Thế bây giờ thì sao nào?” anh hỏi. “Em có cảm thấy hứng nào không?” Anh ôm ngang eo nàng, ép vật cương cứng vào bụng nàng, rồi bắt đầu nhẹ nhàng khiêu vũ.

Tuy xung quanh không có tiếng nhạc, nhưng cũng chẳng hề gì. Với Chase ở sát bên mình thế này, nàng đã nghe thấy tiếng nhạc rồi. Họ tạo ra vũ điệu cho riêng mình.

“Em cảm thấy gì chưa nào?” anh hỏi lại, trong lúc bàn tay phải lén lên cao và vuốt ve bầu ngực vun đầy của nàng.

“Cũng còn tùy.” Nàng bặm môi.

“Tùy vào cái gì cơ?” Môi anh sượt qua quá nàng.

“Chuyện này là qua đường thôi, đúng không?” nàng hỏi.

Anh ngả đầu nhìn sau vào mắt nàng như muốn đọc suy nghĩ trong đầu nàng. “Em muốn nó là chuyện qua đường ư?”

“Em đã hỏi anh trước.” Nàng ngậm miệng lại để khỏi buột ra lời nàng sẽ chấp nhận anh theo bất cứ cách nào anh muốn, dù lâu dài hay tạm thời cũng được. Nhưng lạy chúa, nàng muốn được lâu dài.

“Qua đường cũng được,” anh thì thầm, nhìn sâu vào mắt nàng, đoạn nâng cằm nàng lên. “Nhưng anh cũng sẽ tùy hứng bảo cho mấy gã Hunky FedEx, Eric hay nôn nóng, Peter và anh thợ sửa ống nước đi mà tự bắn mình đi.” Bàn tay anh luồn xuống gấu váy nàng và từ từ đi lên cho đến khi chúng ôm trọn mông nàng qua lần quần lót lụa. “Gọi là qua đường cũng được, nếu như đêm nào anh cũng qua đường với em. Mà thật vì chúng ta dành thời gian cả ngày bên nhau, anh thấy có sao đâu nếu mình cũng tùy tiện hoàn tất giấy tờ để hợp thức hóa luôn thể.”

Anh chầm chập dìu nàng khiêu vũ khắp phòng, cơ thể anh xát vào người nàng. Lưỡi anh len vào giữa. “Em biết không, thể nào cũng có ngày, một trong những bao cao su kia bị hỏng rồi một bé Lacy hay nhóc Chase gì đấy lớn dần trong bụng em. Chuyện giấy tờ sẽ chỉ giúp cho những chuyện như thế dễ dàng hơn thôi mà.” Bàn tay anh áp vào bụng nàng, như thể đang tưởng tượng ra nàng đang mang thai con của anh vậy.

Nàng vươn tay vịn vào vai anh. “Và anh nghĩ sao về … về bé Lacy hay nhóc Chase nào?”

“Tuyệt diệu,” anh thì thầm vào tai nàng. “Anh đã ba mươi hai tuổi, để đến lúc bận rộn rồi.” Đầu lưỡi anh vuốt ve vành tai nàng. “Vậy còn em? Em thích có con không?”

Nàng cười toe. “Em cởi mở mà.” Nàng trả lời, không thể giấu được vẻ phấn khích.

“Ừm.” Anh lách chân vào giữa hai đùi. “Mở đến cỡ nào?”

Nàng ấn mình vào anh. “Rất rộng”

“Anh yêu em,” anh thì thầm khi hai tay vuốt ve quanh eo nàng. “Với lại em nhớ này, anh rất thích bánh xốp hương vani. Anh không thích thử bánh quy bơ bên ngoài khi anh có loại bánh ưa thích nhất ở nhà đâu.”

Nàng tặc lưỡi và úp mặt lên khuôn ngực ấm nóng. “Em cũng yêu anh.” Nàng đáp , vừa lúc dây kéo váy nàng tụt xuống với sự giúp đỡ của anh. Mảnh áo lụa trượt qua vai rồi lướt nhanh xuống cơ thể nàng.

“Ừm,” anh cúi thấp để nhìn rõ hơn. “Anh cũng hi vọng em mặc toàn màu đỏ.” Anh xoay tròn quanh nàng.

“Anh đúng là mất nết,” Nàng bước ra khỏi chiếc ao đang quấn quanh chân trần của mình.

Anh nhướng lên nhướng xuống, ôm nàng sát lại và tiếp tục bước nhảy. “Anh mang theo cả còng tay đấy.” Ánh mắt anh lại nhìn xuống người nàng. “Em đẹp quá.” Anh trầm trồ, đưa lưỡi liếm môi dưới, rồi anh ngây người ngắm mãi chiếc quần lót đỏ tiệp mà với áo lót trên người nàng. “Victoria’s Secret à?”

Nàng gật đầu, ôm mặt anh trong tay mình. “Mình còn nhiều chuyện cần nói lắm đấy.”

Bàn chân anh chậm dần rồi dừng lại. “Đáng lẽ ngay từ đầu anh nên kể với em về Sarah,” anh nói như đọc được suy nghĩ của nàng. “Anh chỉ nghĩ phải nói từ biệt với cô ấy trước đã.”

“Anh rất yêu chị ấy,” Lacy cố nén cơn hờn ghen vừa nhen nhóm. “Anh có chắc là…”

“Anh đã yêu Sarah. Rất yêu. Nhưng giờ cô ấy đã khuất và Sarah chắc chắn sẽ mừng cho anh. Anh yêu em. Anh không muốn suốt đời chỉ sống với quá khứ. Anh tin chắc vào điều đó hơn bất cứ thứ gì.”

“Vậy thì tốt rồi.” Nàng mỉm cười, dựa đầu lên ngực anh.

“Còn chuyện em với Peter thì sao?” tay anh vờn lên cánh tay nàng.

Đang áp má vào vai anh, Lacy ngước lên. “Em có còn yêu anh ta đâu. Tình cảm em dành cho Peter đã cạn từ rất lâu rồi.”

“Nhưng anh tưởng…”

Nàng chặn một ngón tay lên môi anh. “Chuyện chẳng bao giờ liên quan đến Peter cả. Ý là, anh ta có làm em đau khổ, chuyện đó cũng chẳng giúp được gì, nhưng… nguyên nhân chính là mẹ và bà em cơ.” Nàng hít một hơi sâu. “Bà và mẹ em đạt kỷ lúc về số lần kết hôn và li dị. Em không muốn kết cục mình cũng như hai người.”

“Vậy phần kết hôn với phần li dị, phần nào làm em khó nghĩ?” Hai tay anh rời vai nàng trở về chiếc eo thon bên dưới. Và hai tay đặt đất thật tuyệt vời làm sao. Niềm tuyệt vời mà nàng có thể làm quen dần được.

“Dứt khoát là phần li dị rồi.”

“Tốt, Bởi vì khi anh đã kết hôn rồi – dĩ nhiên là ngẫu hứng thôi – thì anh sẽ không li dị đâu.” Anh hôn nàng, một thoáng môi anh chạm nhẹ vào môi nàng, cái chạm nói thay lời cam kết, lời chân thành, lời vĩnh viễn. Nàng biết nàng có thể đặt hết lòng tin vào anh.

Chuông điện thoai reo. Họ mặc kệ. Giọng mẹ nàng chót vót qua loa điện thoại. “Lacy đâu con? Con không sao chứ? Mẹ có cần thuê sát thủ trừ khử tên cảnh sát đó không con? Nếu giết chết hẳn thì mười ngàn nhưng chỉ làm bị thương thôi thì hai ngàn đô la. Ý con thế nào hử?”

Cái hôn chết sững trên môi anh. “Úi trời! Mẹ vợ tương lai anh đấy sao?”

Lacy bật cười. “Em đã nói với anh rồi… mẹ em bị mất bộ lọc chi chi đó, thế nên mẹ sẽ nói ra trước khi kịp nghĩ.”

“Mẹ nghĩ,” mẹ nàng tiếp tục, “ta có thể chọn nếu muốn làm bị thương ở tay hay ở chân cũng được.”

Chase chỉ biết kêu trời.

“Mẹ nói thế thôi chứ mẹ không thuê sát thủ đâu.” Lacy khúc khích.

“À, anh cũng hi vọng thế.” Anh hít một hơi sâu. “Em này, người ta có công nghệ cấy ghép bộ phận mẹ em bị thiếu trong bộ não không thế? Anh sẵn sàng chi trả viện phí ngay. Vì chúa, em hãy tìm ngay bác sỹ cho mẹ giùm anh coi nào.”

Lacy cười. “Mẹ đâu có tệ đến mức ấy. Chính mẹ đã khuyên em đừng buông xuôi anh đấy chứ. Cả bộ đồ lót này nữa. Lễ tình nhân năm nào mẹ cũng cho em một thẻ quà tặng năm trăm đô ở hiệu Victoria’s Secret. Nhờ thế, em có đấy một ngăn kéo đựng toàn… bất ngờ thú vị.”

“Năm trăm cơ à? Anh bắt đầu quý mẹ em rồi đấy,” Chase vào bếp và nhấc ống nghe lên.

“Chào bác Callahan.” Anh dừng lại. “Dạ đúng rồi, thưa bác. Cháu cũng đang định thế. Không, thưa bác. Cháu hứa sẽ không làm Lacy tổn thương đâu ạ. Cháu nhớ rồi. Dạ, vào máy xay thịt ạ.” Chase áp ống nghe vào tay nhưng mắt anh rực lửa thèm khát vuốt ve khắp người nàng. Anh vẫy vẫy ngón tay, ra hiệu cho nàng đến gần anh.

Lacy lượn ngay đến anh, tay nàng xoa khắp ngực anh. Nàng chậm rãi mở nút áo thứ nhất, rồi nút thứ hai. Cánh tay không vướng bận của anh quàng sau lưng nàng, rồi anh cúi xuống áp môi lên phần cổ nuột nà của nàng.

“Vâng, vâng,” anh càu nhàu vào ống nghe. “Thưa bác Callahan, cháu không muốn cắt lời bác nhưng … con gái bác đang đứng ngay cạnh cháu làm cháu thèm ăn bánh xốp hương vani quá.” Anh im lặng giây lát. “Thôi để cháu giải thích rõ nhé, cơ bản là cô ấy không mặc gì cả, còn cháu chẳng nghĩ được gì ngoài việc đập đầu giường rầm rập vào tường. Để lúc khác chúng ta sẽ thảo luận về ngày cưới được không ạ?”

Lacy úp mặt vào vai Chase cố nín cười. Nhưng chẳng được, tiếng cười của nàng khanh khách trên ngực anh.

“Vâng, thưa bác.” Anh gác máy và nhìn sâu vào đáy mắt nàng. “Mẹ em nhắn là em cứ vui vẻ đi.” Anh hôn lên đầu nàng.

Nàng ngả đầu, tràng cười lại chực bật ra. “Em không ngờ anh nói chuyện ấy với mẹ.”

“Này, phải có chút lợi thế gì đó khi có được người như vậy làm mẹ vợ chứ. Nếu mẹ nói chuyện nhiều khi không nghĩ trước, thì anh lâu lâu cũng được miễn lựa lời thưa gởi.” Anh cười hớn hở và tháo móc áo lót cho nàng. “Thôi… tụi mình đang làm gì trước khi điện thoại reng ấy nhỉ?”