Trương Đức Phú không nói ra còn tốt, nói ra những lời này tất cả ủy khuất cùng oán giận trong lòng cô đều bị khơi dậy.

Vũ Linh Đan hít vào một hơi thật sâu, cô cố gắng ổn định lại cảm xúc, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “Trương Đức Phú, cậu đừng nói nữa”
“Được rồi, em hiểu tâm trạng của chị bây giờ”
Dường như Trương Đức Phúc cũng rất đau lòng, cậu ta rút chiếc khăn tay trong túi rồi đưa cho Vũ Linh Đan,
Vũ Linh Đan cảm thấy ấm áp hơn từ tận sâu trong đáy lòng, cũng là nhà họ Trương, tại sao tính cách lại khác biệt một trời một vực như thế được.

“Chị Linh Đan”
Lúc gần đến nhà họ Vũ, Trương Đức Phú bỗng dưng lên tiếng.

Nhưng lần này cậu ta có vẻ hơi do dự, ấp a ấp úng không dám mở miệng.

Chờ đến lúc Vũ Linh Đan giục, cậu ta mới quyết tâm nói: “Trước tiên em xin thay mặt anh hai xin lỗi chị.

Thứ hai là em muốn hỏi, những chuyện anh hai làm đã tạo ra rất nhiều thương tổn trong lòng chị, vậy mà chị vẫn chưa nghĩ đến việc làm thế nào để bảo vệ bản thân sao?”
“Bảo vệ như thế nào đây? Kiện anh ta sao?”
Vũ Linh Đan tự cười khổ một tiếng.

Tối hôm qua là vì cô tức giận đến mức mất hết lý trí nên mới nói như vậy, đến khi bình tĩnh lại, cô mới suy nghĩ rõ ràng mọi thứ.

Không nói đến việc tòa án có chấp nhận việc kiện tụng này không, nếu có thắng, đối với cô cũng không có gì tốt đẹp.

Mối quan hệ của Trương Thiên Thành rất phức tạp, chỉ cần anh động tay động chân một chút thì chắc chắn sẽ có người tin tưởng lời nói của anh.

Trương Đức Phú vẫn luôn im lặng, cậu ta bỗng nhiên giảm tốc độ xe xuống, đồng thời thấp giọng nói: “Đây cũng là một biện pháp không tệ”
“Cái gì?”
Vũ Linh Đan rất kinh ngạc.


“Chị Linh Đan, chị đừng hiểu sai ý em, chỉ là em cảm thấy rất đồng cảm với chị.

Tính cách của anh hai từ nhỏ đến lớn đều như vậy, lộng quyền bá đạo, không cho phép bất kỳ người nào làm trái ý anh ấy.

Nhưng nếu chị không phản kháng, cứ tiếp tục như thế này, em lo lắng.”
Trương Đức Phú từ từ đậu xe ở bên lề đường, thảo luận với Vũ Linh Đan một cách rất nghiêm túc.

Mặc dù cậu ta không nói hết câu nhưng Vũ Linh Đan vẫn hiểu hết.

Quả nhiên là sắc mặt của Vũ Linh Đan trong nháy mắt đã thay đổi, đôi môi nhợt nhạt mất đi vệt máu cuối cùng.

Cô lo lắng Trương Thiên Thành không dừng tay lại, nhưng có thực sự muốn kiện Trương Thiên Thành sao?
Vũ Linh Đan do dự.

“Chị dâu, nếu chị lo lắng anh trai em ngăn cản chị, em có thể giúp được”
Trương Đức Phú đoán được suy nghĩ trong đầu Vũ Linh Đan, cậu ta tiếp tục nói.

Vũ Linh Đan cảnh giác nhíu chặt mày, ánh mắt cô nghi ngờ nhìn Trương Đức Phú nhưng cậu ta đã sớm tìm ra cách ứng phó, bình tĩnh giải thích: “Em cũng không có ý gì khác, chỉ hy vọng sau này chỉ có một cuộc sống tốt hơn.

Dù sao chị cũng từng là chị dâu của em”
Vũ Linh Đan tự cười mình đã suy nghĩ quá nhiều, xem ra không chỉ riêng cô bất mãn với Trương Thiên Thành rồi.

Sau khi xua tan sự ngờ vực, Vũ Linh Đan bình tĩnh nói cô muốn suy nghĩ thật cẩn thận.

Dù sao nếu thực sự muốn kiện, cũng phải suy nghĩ thật vẹn toàn.

Mặc dù Trương Đức Phú hơi thất vọng nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của Vũ Linh Đan, cậu ta không nhiều lời nữa.

Sau khi xuống xe ở nhà họ Vũ, Trương Đức Phú đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Chị Linh Đan, nếu như chị quyết định được sẽ làm như thế nào thì nhớ gọi điện cho em, em có thể giúp chị”

“Cảm ơn cậu, Trương Đức Phú” Vũ Linh Đan rất cảm kích, cô đáp lại cậu ta bằng một nụ cười ấm áp.

Vũ Linh Đan ngẩng đầu, hít vào một hơi thật sâu, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Hóa ra cuộc sống này không tệ đến mức như cô vẫn hay nghĩ.

Mà lúc này người trong nhà họ Vũ chưa có ai thức dậy, cô rón ra rón rén lên lầu đổi một bộ đồ khác.

Lúc đi xuống thì vừa gặp cả nhà đang ăn bữa sáng.

“Chào buổi sáng”.

Vũ Linh Đan thản nhiên chào một tiếng.

Cái nhà này từ trước đến nay đều không bao giờ chuẩn bị bữa sáng cho một mình cô.

Vũ Linh Đan cũng không tức giận.

Dù sao cô cũng không cho rằng mình cùng Nguyễn Kim Thanh, Vũ Hải Yến là người một nhà.

Vũ Hải Yến thấy cô như thấy quỷ, cô ta hét định tại nhức óc: “Vũ Linh Đan, tại sao cô lại ở đây?” Vũ Linh Đan nhún nhún vai, tâm tình rất tốt hỏi ngược lại: “Đây là nhà của tôi, tại sao tôi lại không thể ở trong này?”.

Vũ Hải Yến tức đến đỏ mặt, rõ ràng Vũ Linh Đan thừa biết ý của cô ta không phải như thế.

Có điều cũng tốt, tối qua cô về nhà ngủ, chứng tỏ cô không qua đêm cùng Trương Thiên Thành,
Nghĩ như vậy Vũ Hải Yến mới đắc ý nhìn về phía Vũ Phong Toàn.


Cô ta đã nói rồi, Trương Thiên Thành chắc chắn sẽ không lưu luyến gì người phụ nữ mới ly hôn này.

Nếu thực sự muốn phục hôn thì sẽ không có chuyện cả một tháng trời cũng không có động tĩnh gì.

Nguyễn Kim Thanh nhìn thấy con gái mình bị Vũ Linh Đan bơ đi, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Đúng là tiện nhân sinh ra tiểu tiện nhấn, dựa vào cái gì mà có thể kiêu ngạo như thế ở trong nhà họ Vũ chứ.

ا
“Nửa đêm nửa hôm rồi còn chưa về nhà, tôi và bố cô còn tưởng rằng cô ở bên ngoài xảy ra chuyện gì? “Không phải tôi gặp chuyện không may bà mới vui vẻ sao?” Vũ Linh Đan trả lời một cách mỉa mai, không hề nể mặt Nguyễn Kim Thanh.

“Chồng, anh xem con gái anh.” Nguyễn Kim Thanh uốn éo cơ thể, trên mặt mang theo sự buồn bực, như thể oan ức lắm.

Vũ Linh Đan nhìn thấy bà ta chuẩn bị biểu diễn một tràng kịch, cô quả thật không nói nên lời.

Cô bước đi càng nhanh, muốn đến công ty trước nếu không ở đây lâu sẽ ảnh hưởng đến tâm tình đang tốt đẹp mắt.

Kết quả là bị Vũ Phong Toàn gọi lại.

Người ở phía sau sắc mặt âm trầm, rõ ràng là tối qua tâm tư thất bại nhưng vẫn không chịu từ bỏ ý định: “Tối qua con cùng Trương Thiên Thành như thế nào?”
“Một buổi xã giao nhỏ như thế, làm sao Trương Thiên Thành có thể xuất hiện được?”
Vũ Linh Đan nhún vai, cô càng ngày càng không còn cảm thấy áp lực khi nói dối nữa rồi.

Vũ Phong Toàn nhíu mày: “Có người tận mắt nhìn thấy tối qua Trương Thiên Thành xuất hiện ở khách sạn Thiên Hồng”
“Cũng có thể là anh ta có tiệc tùng khác.

Bố cũng biết Thiên Hồng là khách sạn hạng sang tốt nhất, tất cả mọi người đều thích tổ chức ở đây mà”
Vũ Linh Đan cười cười trả lời, không có nửa điểm bối rối.

Lời này cũng không có gì có thể nghi ngờ cả, Vũ Phong Toàn không tìm ra được vấn đề gì, đành gật đầu để Vũ Linh Đan đi trước.

“Bố, bố, con thấy Vũ Linh Đan đang nói dối đấy.


Rõ ràng tối hôm qua cô ta không về nhà”
Ngay khi Vũ Linh Đan vừa đi, Vũ Hải Yến bắt đầu lắm chuyện.

Tối hôm qua lúc cô ta thức dậy còn cố tình.

đến phòng Vũ Linh Đan kiểm tra, rõ ràng là không có ai ở trong đó cả.

Vũ Phong Toàn nhíu mày, im lặng không nói gì.

Nếu tối qua Vũ Linh Đan không trở về, như thể càng tốt.

“Bố, con cho rằng cả tháng nay Vũ Linh Đan có gì đó không bình thường.

Bố nói cô ta có phải là có người đàn ông khác bên ngoài không, dù sao thì lúc trước cũng ngoại tình mới bị Trương Thiên Thành đuổi đi.”
Vũ Hải Yến đè thấp giọng nói, vẻ mặt dường như rất vui sướng khi người khác sắp gặp nạn.

Cứ ba đến năm tiếng đồng hồ, cô ta sẽ nhắc nhở Vũ Linh Đan này ở trong nhà họ Vũ chỉ là một trò cười.

Vũ Phong Toàn lập tức lạnh mặt: “Nếu để bố phát hiện ra, nhất định phải đánh gãy chân nó.”
Vũ Hải Yến và Nguyễn Kim Thanh cùng nhìn nhau cười, đáy mắt đắc ý cùng hả hê khi nhìn thấy người khác sắp gặp nạn.

Vũ Hải Yến lại châm ngòi thổi gió: “Nếu hôm qua cô ta và Trương Thiên Thành ở cùng nhau thì tại sao lại phải giấu diếm mọi người.

Xem ra tối qua đúng là cô ta ở cùng với tình nhân rồi”.

Lạch cạch một tiếng, Vũ Phong Toàn nặng nề đập đôi đũa xuống bàn, trên mặt giống như phủ thêm một lớp sương lạnh.

Ông ta vội vàng cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

Vũ Hải Yến cũng không bận tâm, chỉ cần Vũ Phong Toàn thất vọng với Vũ Linh Đan thì khả năng sau này cô ta được gả cho Trương Thiên Thành càng cao.

Đến lúc đó, toàn bộ nhà họ Vũ sẽ không ai biết đến sự tồn tại của Vũ Linh Đan nữa..