“Anh rể, em nói với anh này, hai ngày qua đều có một người đàn ông đưa chị em về nhà, chắc anh chưa biết việc này đâu nhỉ?” Vũ Hải Yến thổi phồng những gì mình nhìn thấy, tiện thể bóp méo sự thật.

“Vậy à?” Trương Thiên Thành mấp máy môi.

“Đương nhiên là thật rồi”
Vũ Hải Yến bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng, không cảm nhận được tâm trạng của Trương Thiên Thành đã thay đổi, còn nghĩ là anh cảm thấy hứng thú, thế là cô ta thấp giọng, nói không ngớt: “Tướng mạo của người đàn ông kia cũng rất đẹp trai, nhìn qua thì có vẻ hai người không phải là bạn bè bình thường đâu.

Anh rể, anh nói xem, có phải chị em vì chuyện này nên mới ly hôn không?”
Anh đã đoán được, người đàn ông trong miệng của Vũ Hải Yến chính là Trương Đức Phú.

Trương Thiên Thành tức giận, bởi vì Vũ Linh Đan không chịu nghe lời anh nói, vẫn cứ tiếp xúc với Trương Đức Phú như trước.

Nhưng cảnh tượng này trong mắt Vũ Hải Yến thì đã biến thành một câu chuyện khác.

Vũ Hải Yến thấy Trương Thiên Thành tức giận thì tức khắc nắm lấy cơ hội, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Anh rể, em thật sự thấy không đáng thay anh.

Anh nói xem, chị em có cái gì đâu chứ, anh đối xử với chị ấy tốt như vậy, thế mà chị ấy lại không biết quý trọng.”
“Câm miệng!” Trương Thiên Thành bỗng gằn giọng.

“Được được, em không nói nữa” Vũ Hải Yến hoảng sợ, nhanh chóng ngậm miệng không nói lời nào.

Đúng lúc đó, cơ thể của Vũ Hải Yến đột nhiên nóng như lửa đốt, cả người nóng ran cả lên.


Cô ta vội cầm ly sâm panh bên cạnh lên nhấp một ngụm, tự nhiên sáp lại gần Trương Thiên Thành.

Trương Thiên Thành nhìn thấy rõ những hành động của cô ta, nhưng lại cố ý phớt lờ.

Vũ Hải Yến giống như người chết đuối vớ được cọc, cơ thể dựa sát vào người Trương Thiên Thành, bất an cọ xát.

Một màn này vừa hay lại bị Hoàng San nhìn thấy, cô ấy lập tức báo cáo tình hình cho Vũ Linh Đan biết.

“Hôm nay coi như mình được mở rộng tầm mắt, con ả Vũ Hải Yến kia đúng là không biết xấu hổ.

Trước mặt mọi người mà thiếu điều muốn cởi quần áo ra dán chặt trên người Trương Thiên Thành vậy.

Mà Trương Thiên Thành kia cũng không từ chối, khẩu vị cũng mặn thật.”
“Được rồi Hoàng San, cậu cũng đừng để ý nữa, mình không có hứng thú với chuyện của hai người bọn họ Vũ Linh Đan không nói rằng cô hiểu rõ Trương Thiên Thành bao nhiêu, nhưng cô có thể khẳng định, Trương Thiên Thành nhất định sẽ không chạm vào Vũ Hải Yến.

“Cậu đúng là bình tĩnh thật đấy, nếu là mình, mình sẽ quậy một trận ra trò cho xem.

Nhưng nếu chuyện này bị lan truyền khắp nơi thì sao cậu có thể sống yên ổn ở thành phố này được nữa? Bị em gái giật chồng.”
“Được rồi mà, cậu đừng tức giận nữa, công việc thế nào rồi?” Vũ Linh Đan bình tĩnh bẻ sang chuyện khác.

“Cửa hàng bán hoa vừa mới khai trương, nếu không phải hôm nay nhận được đơn hàng này thì e là không chống đỡ được nữa.

Nhưng vậy cũng tốt, đơn hàng này sẽ mở rộng thị trường của chúng ta, sau này làm ăn cũng không cần phải lo lắng nữa”
Tâm tư Hoàng San rất đơn thuần, rất nhanh đã bị Vũ Linh Đan đánh lạc hướng.


Nhưng cô ấy cũng là một người rất nóng nảy, lại nhiệt tình với người khác nên trong công việc đã đắc tội không ít người.

Vì thế, không còn sự lựa chọn nào khác, cô ấy đành phải mở cửa hàng bán hoa và tự làm chủ.

Nói chuyện công việc, Hoàng San giống như biến thành cái máy phát thanh, nói không ngớt miệng.

Vũ Linh Đan vừa xong xuôi việc của mình, giờ tan sở thì vẫn còn sớm nên cũng hứng lên tám chuyện với cô ấy.

Đột nhiên Hoàng San ở đầu dây bên kia thốt lên: “Mình vừa mới thấy, có người mang Vũ Hải Yến đi rồi, hình như là Trương Thiên Thành!”
“Có phải cậu bị hoa mắt không?” Vũ Linh Đan không tin cô đã nhắc nhở rồi mà Trương Thiên Thành vẫn làm như vậy.

“Kính của mình cũng không phải kính cận, sao có thể nhìn lầm được cơ chứ.

Để mình đuổi theo xem sao”
Mặc kệ Vũ Linh Đan ngăn cản, Hoàng San lập tức ngắt điện thoại.

Vũ Linh Đan gọi lại, nhưng không có ai nghe máy.

Trần Đức Bảo dìu Vũ Hải Yến lên xe, nhìn Trương Thiên Thành đang ngồi ở ghế phó lái, hơi nghi ngờ mà hỏi thăm: “Tổng giám đốc, giờ anh tính làm gì? Cũng không thể cứ vậy mà đưa cô ta đến khách sạn được”
“Không phải như vậy là đúng ý cô ta à?”.

Trên người Trương Thiên Thành dính không ít mùi nước hoa, anh chán ghét cởi áo khoác ném qua cho Trần Đức Bảo, mặc kệ động tĩnh ở sau xe.


“Đi lấy áo khoác trước”
Chiếc Maybach khởi động, Vũ Hải Yến chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, móng tay sơn màu đỏ chót bắt đầu lộn xộn cởi bỏ lễ phục trên người.

Chiếc áo vốn trễ ngực giờ lại bị kéo xuống thấp hơn.

Mới đầu, Trần Đức Bảo không nhịn được mà nhìn thoáng qua phía sau, thế nhưng lại bắt gặp cảnh tượng ướt át như vậy, anh ấy sợ tới mức lập tức rời mắt, chỉ chuyên chú nhìn đường phía trước lái xe.

“Cậu có muốn hưởng thụ chút không?” Trương Thiên Thành thấy vậy thì cười trêu ghẹo một câu.

Trần Đức Bảo lập tức trở nên thành thật, cúi đầu không dám lắm miệng một câu.

Thay âu phục mới, Trương Thiên Thành kề sát mũi vào cổ áo, hình như vẫn còn ngửi được mùi hương khó chịu kia.

Vũ Linh Đan sẽ không sử dụng những thứ nước hoa thô tục này, cơ thể cô rất sạch sẽ và thoải mái.

“Đến nhà họ Vũ”
Nửa tiếng sau, thuốc trong người Vũ Hải Yến đã phát huy tối đa công hiệu, những âm thanh thở dốc mập mờ vang lên không dứt.

Bây giờ cô ta không còn muốn Trương Thiên Thành nữa, miễn có đàn ông là được.

“Nóng, nóng quá” Hơi thở Vũ Hải Yến toàn mùi rượu, đôi chân cũng lộ ra hơn phân nửa, chiếc quần nhỏ màu hồng nhạt cũng khiến người ta hết sức ngứa ngáy.

Trương Thiên Thành tự mình xuống xe trước, thấy vẻ mặt Trần Đức Bảo do dự, hai tay anh đút vào túi, thấp giọng quát lớn: “Chẳng lẽ cậu muốn tôi phải tự ra tay à?”
“Tổng giám đốc, em.” Trần Đức Bảo không muốn trêu chọc người phụ nữ bị dục vọng chi phối này, nếu như không nói rõ được thì anh ấy phải làm sao bây giờ.

Trương Thiên Thành mặc kệ, đi một mạch đến khu nhà họ Vũ.


Trần Đức Bảo khóc không ra nước mắt, hít sâu một hơi, tự nhủ lòng là cái gì mình cũng không nhìn thấy.

Sau khi mở cửa xe ra, Trần Đức Bảo nhìn thẳng vào người phụ nữ đang tự mình cởi quần áo.

Giờ phút này, thông qua hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt người phụ nữ kia, anh ấy thấy mình giống như một con sói đang vồ mồi vậy.

Trương Thiên Thành đi nhanh về phía trước, không quay đầu lại, chỉ nhắc nhở: “Lệ chân lẹ tay lên cho tôi”
“Rất xin lỗi, cô Hải Yến, đắc tội rồi”
Trần Đức Bảo nghiêng mình, không nhìn Vũ Hải Yến, dự định cõng cô ta lên.

Nhưng vừa đưa tay sang thì cánh tay mềm mại không xương của người phụ nữ kia giống như rắn, nhanh chóng quẩn lên người anh ấy, cuối cùng ôm lấy cổ của Trần Đức Bảo.

Đôi môi thơm cũng theo đó mà dâng lên.

Trần Đức Bảo không có phúc hưởng thụ, anh ấy còn chưa nói qua với bạn gái, sợ tới mức mất hồn mất vía.

Rốt cuộc Trần Đức Bảo cũng không xem cô ta là con gái nữa, nhấc Vũ Hải Yến lên vai khiêng đi.

“Cô Hải Yến, phiền cô tỉnh táo lại một chút” Trần Đức Bảo dùng tốc độ nhanh nhất của mình đuổi theo Trương Thiên Thành, đồng thời cũng nhìn thấy có người nhà họ Vũ ra tiếp đón.

“Nóng quá, hôn tôi một chút được không?” Vũ Hải Yến đã sớm đánh mất lý trí, cảm giác da thịt kề cận khiến cô ta cảm thấy cả người run rẩy, hận không thể dán toàn thân lên để giảm bớt cơn nóng ran trong người.

“Ngọn gió nào thổi tổng giám đốc Thành tới đây vậy? Chẳng lẽ cậu đưa Hải Yến về nha sao?” Nguyễn Kim Thanh tranh thủ lên tiếp đón, mặt cười tươi như một đóa hoa.

Một người đi, hai người về, đây đúng là chuyện tốt…
“Tổng giám đốc Thành, con bé… sao vậy?”.