Vũ Linh Đan không nghĩ vậy.

Hiện nay, kinh tế quốc tế suy thoái ngày càng rõ rệt, trong đó ngành du lịch chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, cô tin rằng không lâu nữa cơn bão này sẽ ập đến đất nước mình.

Mà Thành Đức với tư cách là công ty sớm nhất của tập đoàn Bạch Đằng, có thể nói là chữ ký của Bạch Đằng.

Nếu có chuyện gì xảy ra, e rằng Bạch Đằng có muốn mặc kệ cũng không dễ dàng như vậy.

“Nhìn điểm này, nhìn lại điểm này đi.”
Nhìn thấy Nguyễn Thanh Trang thật sự không nhìn thấy, Vũ Linh Đan cũng không gây khó dễ nữa, tự mình chỉ ra hai điểm để người kia nhìn rõ.

“Đây là..”
“Cô cũng biết rằng hiệu suất của Thành Đức đã giảm trong vài tháng qua, công ty thường tin rằng điều này là do trái vụ, nhưng mấy năm trước không giảm sớm như vậy.”
Mặc dù Nguyễn Thanh Trang khá thành thật, nhưng Vũ Linh Đan đã nói rất rõ ràng, suy nghĩ một chút thì cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Nguyễn Thanh Trang kinh ngạc: “Chẳng lẽ nội bộ của Thành Đức có vấn đề?”
Vũ Linh Đan đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu cho cô ấy nói khẽ.

Nguyễn Thanh Trang nhanh chóng gật đầu, trên mặt cô ấy ghi rõ sự thận trọng.

“Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán trước đó của tôi, còn vấn đề cụ thể cần phải điều tra chi tiết.

Tôi chỉ nhắc nhở cô, ngày thường hãy cẩn trọng một chút, đừng vô tình để người ta nắm được điểm yếu”

Sau khi nói xong, Vũ Linh Đan đưa tài liệu ra trước mặt Nguyễn Thanh Trang và yêu cầu cô ấy sửa lại.

Nguyễn Thanh Trang đã sớm toát ra mồ hôi lạnh, luôn miệng nói cảm ơn, còn cam đoan chuyện này sẽ để im trong bụng, không nói với bất kỳ ai.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Vũ Linh Đan tiếp xúc gần với Nguyễn Thanh Trang, nhưng không phải ngày thường có ít quan sát.

Cô cảm thấy đây là người trung thực và đáng tin cậy, thêm vào đó lần này cô đã cứu cô ấy, nếu việc này bị đưa ra ngoài thì đối với ai cũng không có lợi.

Sau đó, đích thân Vũ Linh Đan kiểm tra tất cả các khoản chi tiêu tài chính của Thành Đức trong gần một năm qua.

Mãi cho đến chiều tan tầm, cô mới miễn cưỡng đứng dậy đi về mà chưa tìm được manh mối nào.

Khi tan sở, Vũ Linh Đan băn khoăn không biết có nên gọi cho Trần Tuyết Nhung để hỏi tình hình hay không thì điện thoại đã đổ chuông, nhưng Vũ Linh Đan lại cúp máy.

Hãy để bà ấy sống cuộc sống mà bà ấy chọn.

Còn chưa đi được hai bước, điện thoại lại vang lên.

Hóa ra là Trương Thiên Thành.

Vũ Linh Đan vô thức cau mày định không trả lời cuộc gọi, nhưng điện thoại cứ reo mãi.

Sau khi chần chừ vài giây, cô muốn cúp máy, nhưng lại vô tình ấn vào nút trả lời.

“Có việc gì không?”
Vũ Linh Đan lạnh lùng hỏi.

“Bây giờ lập tức đến khách sạn Royal Plaza!”
Hơi thở của Trương Thiên Thành khá dồn dập, như thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng Vũ Linh Đan phân biệt rõ ràng và nói thẳng: “Tổng giám đốc Thành, anh gọi nhầm số à? Việc của anh không liên quan gì đến tôi.”
“Vũ Linh Đan, cô thử không đến xem.”
Trương Thiên Thành nói xong, gắt gỏng cúp điện thoại.

Cùng lúc đó, một chiếc Maybach cũng xuất hiện trước mặt Vũ Linh Đan, Trần Đức Bảo xuống xe với nụ cười trên môi và lịch sự nói: “Cô chủ, mời cô lên xe.”
“Thư ký Bảo, cứ gọi tôi là cô Linh Đan, và làm ơn nói với Trương Thiên Thành, cho dù bây giờ anh ta có chết thì cũng không liên quan gì đến tôi!”.

Sau khi Vũ Linh Đan ngây người nói xong, cô phóng khoáng quay người lại, không muốn nói thêm gì nữa.

“Cô Linh Đan.”
Trần Đức Bảo tiến lên một bước và nhanh chóng đuổi theo cô với một chút ngượng ngùng trên mặt, anh ta thì thầm vài câu vào tại Vũ Linh Đan, Vũ Linh Đan nhanh chóng nhíu mày: “Anh nói thật không?”
Trần Đức Bảo nghiêm nghị, lộ ra vẻ thề thốt: “Nếu cô Linh Đan không tin, tôi có thể thề với trời.”
“Vậy thì lên xe mau đưa tôi đến đó!”
Vũ Linh Đan không dám làm mất thời gian, nhanh chóng lên xe.


Nửa tiếng sau Vũ Linh Đan xuống của khách sạn Royal Plaza, định hỏi phòng thì Trần Đức Bảo đưa thẻ phòng cho cô, rồi nói: “Cô Linh Đan, trong công ty còn có chuyện khác, tôi không lên với cô được rồi.”
“Nhưng thế này….

Trước khi Vũ Linh Đan nói xong, Trần Đức Bảo đã đạp vào chân ga và biến mất trong giây lát.

Vũ Linh Đan cắn môi tỏ vẻ bất lực, vài giây sau, cô đành phải quay người đi về phía khách sạn.

Tên Trương Thiên Thành này, nếu anh dám đùa giỡn với mình, cô sẽ không bỏ qua cho anh.

Vào thang máy, Vũ Linh Đan nhanh chóng hít một hơi thật sâu, thấy mình ăn mặc lỗi mốt đi dự tiệc, Vũ Linh Đan không kịp thay đồ nên đã gọi Trương Thiên Thành ra cửa bên cạnh.

Trương Thiên Thành đang giao lưu giữa một nhóm người, phải nói rằng người đàn ông này luôn mang đến cho mọi người cảm giác nổi bật giữa đám đông.

Dù có bao nhiêu người đi chăng nữa, anh luôn có thể được phát hiện ra trong nháy mắt.

Vũ Linh Đan nhìn Trương Thiên Thành đi qua đám đông, thuận tay để ly rượu lại, sau đó chỉnh lại tay áo sơ mi, đi về phía cô.

“Không phải anh nói bà Roland ở đây sao, anh nói dối tôi!”
Vũ Linh Đan giơ tay định đánh anh, nhưng lại bị Trương Thiên Thành dễ dàng nắm lấy, trong đôi mắt híp lại có một chút ý cười, anh nói một cách thờ ơ: “Vũ Linh Đan, tôi giúp cô một chuyện lớn như vậy, cô còn không nói một câu cảm ơn mà đã muốn gặp người sao?”
“Trương Thiên Thành, xin anh giữ chút thể diện, rốt cuộc là ai giúp ai? Nếu ngay từ đầu tôi không giúp anh thì làm sao bà Roland có thể tin anh, trả lại cho anh một khoản đầu tư lớn như vậy.”
Vũ Linh Đan tức giận đến nỗi búng tay lên trán cũng phun ra máu, không ngừng phản kích.

Hiếm khi Trường Thiên Thành không tức giận nhưng đôi mắt dài và hẹp hơi nhướng lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Đã như vậy, lần này tôi sẽ lại làm phiền cô rồi.

Dù sao người có đầu lưỡi ba tấc như cô, khá thích hợp với việc này”
“Trương Thiên Thành, anh đang cầu xin tôi sao?”
Sau khi Vũ Linh Đan hiểu lý do Trương Thiên Thành yêu cầu cô đến, cơn giận của cô gần như đã nguôi ngoai, nhưng bảo cô giúp anh sao, không dễ dàng như vậy đâu.

Ngoài ra, nếu không phải Trần Đức Bảo nói rằng bà Roland không khỏe và muốn tự mình đi khám thì cô cũng sẽ không bao giờ đến đây.


Trương Thiên Thành nghiêm túc nói: “Bà Roland quả thực không khỏe như trước nữa, chuyện này tôi không nói dối.

Chính vì vậy nên tôi cần một người có kỹ năng đàm phán khéo léo.

Nếu tôi đoán không lầm, đây hẳn là lần cuối cùng bà Roland ra nước ngoài”
“Cho nên, anh đã nghĩ đến tôi sao?”
Khóe miệng Vũ Linh Đan thoáng hiện lên một tia mỉa mai, nhưng cô cũng biết bà Roland có ý nghĩa rất lớn với Trương Thiên Thành, cô lập tức nói thẳng: “Tại sao tôi phải giúp anh? Phải cho tôi một cuộc trao đổi tương đương”
Trương Thiên Thành cau mày, người phụ nữ này trở nên lợi hại từ khi nào vậy?
“Khoản đầu tư trong ba năm của Thành Đức vẫn không thay đổi”
Theo cách này, cả hai không có nợ gì nhau, Trương Thiên Thành trả lời rất sảng khoái.

“Cộng thêm năm phần trăm cổ phần lần này”
Vũ Linh Đan cộng thêm điều kiện.

“Người phụ nữ này, đúng là bòn rút từng đồng!”
Lúc này vẻ mặt của Trương Thiên Thành không kìm được lửa giận, người phụ nữ tham lam dám mặc cả với anh, sắc mặt của anh nhất thời tái mét, hai mắt nhìn thẳng Vũ Linh Đan tạo áp lực tâm lý cho cô.

Tuy nhiên, Vũ Linh Đan làm ngơ và không cảm thấy xấu hổ chút nào, cô mím môi cười, nói tiếp: “Năm phần trăm, chia ra cũng không bao nhiêu”
Trương Thiên Thành im lặng.

Vũ Linh Đan cầm túi xách nhanh chóng bước ra ngoài, đồng thời nói: “Nếu tổng giám đốc Thành vẫn chưa quyết định, vậy thì tôi đi trước, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào”.