Đột nhiên Trần Mộc có cảm giác bản thân mình có chút thất sách, ý định ban đầu của cô là nũng nịu với Kỳ Uyên một chút để làm cho kẻ nghe lén kia ghê tởm, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Kỳ Uyên, rõ ràng là phối hợp quá mức rồi.
 
“Cưng à, hôn một cái.” Kỳ Uyên nói.
 
Xem kìa, anh không chỉ rất phối hợp, mà còn bắt đầu tự do phát huy. Xây dựng nhân vật bá đạo tổng tài này có phải là có chút lẳng lơ không? Đúng là cô vẫn yêu nhất là Kỳ lão đại!
 

 
Trần Mộc cũng không chấp nhận chịu yếu thế, vẫn dùng giọng nói ỏn ẻn mà nói: “Không mà, nếu tí nữa bị người khác nhìn thấy, em sẽ ngượng lắm.”
 
Dĩ nhiên Kỳ Uyên cũng bị dáng vẻ của cô chọc cười, không nhịn được, cười một cái, nói: “Xung quanh không có ai, cho dù có em chỉ cần coi bọn họ như người chết là được.”
 
Cô Út bị xem như người chết: …
 
Đã nói đến mức ấy, nếu như không hôn dường như cũng không tốt lắm, thế là cô đưa đầu qua dùng sức hôn môi anh một cái. Nghĩ hôn xong liền thôi, không nghĩ tới động tác của Kỳ Uyên cũng rất nhanh, ôm cô làm nụ hôn này sâu hơn. Hôn xong, thiếu chút nữa làm cho não Trần Mộc bị thiếu dưỡng khí.
 
Hôn xong anh một tấc lại muốn tiến thêm một thước nói: “Khiêu khích xong liền chạy mất, rất không ngoan nha.”
 
Trần Mộc: …
 
Đến chiều khách khứa đến chúc thọ lần lượt rời đi, Kỳ Uyên với Trần Mộc ở lại, chuẩn bị ăn xong bữa tối với lão phu nhân xong mới đi.
 

 
Chờ đến khi rảnh rỗi một tí, lão phu nhân gọi Kỳ Uyên cùng Trần Mộc vào nhà nói chuyện.
 
Trần Mộc cảm thấy rất kỳ quái, đoán chừng lão phu nhân tìm cô khẳng định là không có chuyện gì tốt. Vào nhà nhìn thấy cô Út cũng ở đó, cô càng thêm khẳng định suy đoán của bản thân.
 
Lão phu nhân cũng không quanh co lòng vòng, chờ bọn họ ngồi xuống xong, liền nói: “Trần Mộc xem như đã gả vào nhà họ Kỳ, cũng cần phải giữ quy củ nhà họ Kỳ, phép tắc đối nhân xử thế cũng phải học. Nếu không về sau này đi ra ngoài liền mất mặt, chính là ném đi mặt mũi của nhà họ Kỳ.”
 
Kỳ Uyên lắc lư chân đang bắt chéo, nhíu mày nói: “Nhà họ Kỳ có quy củ gì vậy? Sao con không biết?”
 

Lão phu nhân trừng anh một cái, nói: “Mẹ nói có là có.”
 
Kỳ Uyên bất đắc dĩ gật gật đầu, nói: “Sau đó thì sao?”
 
Cô Út chen miệng vào nói: “Bây giờ cô với mẹ con đang nói chuyện với vợ con, con lúc nào cũng xen vào làm gì?”
 
Kỳ Uyên không có chút áp lực mà ‘chỉnh’ cô Út, “Cô cũng biết đây là vợ tôi, đương nhiên phải được cưng chiều. Nếu bị các người hù chạy mất tiêu, tôi đi đâu để tìm được một người đáng yêu như vậy?”
 
Cô Út: ….
 
Lão phu nhân nói: “Mẹ với cô Út con đã bàn bạc qua, để Trần Mộc ở lại tứ hợp viện một thời gian, chờ đến lúc học được quy củ về nhà cũng không muộn.”
 
Trần Mộc trừng mắt, nếu cô thật sự ở lại, không phải là sẽ bị bắt nạt đến chết sao. Cô không có điên mà đồng ý đâu, “Thời gian gần đây, ngày nào con cũng lịch trình, ở chỗ này không tiện lắm.”
 
Cô Út cười nói: “Đã kết hôn rồi, cũng nên rời khỏi ngành giải trí đi, gia đình nhà họ Kỳ chúng ta cũng được coi là một gia tộc có mặt mũi. Cứ lăn lộn mãi trong ngành giải trí cũng không phải là cách.”
 
Mí mắt Trần Mộc rũ xuống nghĩ nghĩ, nói: “Con thật sự thích công việc này. Đều tại con suy nghĩ không kỹ càng. Nếu không được, con vẫn nên ly hôn với Kỳ Uyên đi.”
 
Cô Út, lão phu nhân: …
 
Bây giờ mấy người trẻ tuổi, cứ động một chút lại đem chuyện ly hôn treo lên miệng hay sao?
 
Liền thấy ánh mắt của Kỳ Uyên chợt tắt, thâm tình nhìn cô: “Cưng à, em nhẫn tâm ly hôn với anh sao?”
 
Trần Mộc cũng làm mặt khổ sở: “Em cũng không đành lòng, nhưng nếu gả cho một anh đồng nghĩa với việc em mất tự do, em tình nguyện chính mình không gặp anh!”
 
Kỳ Uyên: “Anh có thể đem toàn bộ tài sản cùng với cổ phần trong công ty giao hết cho em, như vậy em cũng muốn rời đi sao?”
 
Trần Mộc còn chưa kịp phản ứng, lão phu nhân với cô Út đang ở một bên bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, chỉ nghe lão phu nhân nghiêm nghị nói: “Tiểu Uyên, con đang nói cái gì vậy?”
 
Kỳ Uyên lúc này mới thở dài nói, “Con đã soạn thảo xong xuôi thỏa thuận, nếu sau này bọn con thật sự ly hôn thì tất cả những tài sản cùng với cổ phần dưới danh nghĩa của con sẽ chuyển cho Tiểu Mộc.”
 
Không nghi ngờ gì câu nói này chính là một trái bom nguyên tử, làm cho lão phu nhân cùng với cô Út bị oanh tạc đến mức phát ngốc. Hai người họ không nghĩ tới Kỳ Uyên có thể tàn nhẫn như vậy, vì phụ nữ, thế mà làm hại bản thân đến mức đó!
 
Sau đó nghe anh tiếp tục nói: “Mẹ, bây giờ mẹ còn nhất quyết phải giữ Tiểu Mộc ở lại học quy cũ không?”
 
Lão phu nhân: ….
 
Bây giờ bà nào dám để Trần Mộc học quy củ chứ? Cung phụng cô còn không kịp nữa là! Nếu như một ngày nào đó Trần Mộc không hài lòng lại đòi ly hôn, con trai bà không phải là sẽ tán gia bại sản hay sao!
 
Đêm đó sau khi ăn cơm xong, Kỳ Uyên xuân phong đắc ý (*) mà dẫn vợ mình rời khỏi tứ hợp viện.
 
(*)春风得意 – Xuân phong đắc ý, thành ngữ; dùng để miêu tả mọi chuyện diễn ra trôi chảy, thuận lợi. (Theo Baidu)
 
Đến khi lên, Trần Mộc mới có cơ hội hỏi Kỳ Uyên, “Lúc nãy anh dọa hai người đó phải không?”
 
Kỳ Uyên cười mập mờ, nói với cô: “Bản thân tôi là đều của cô rồi, vậy có cái gì không phải là của cô chứ?”
 
Trần Mộc bĩu môi, “Câm miệng!”
 
Kỳ Uyên thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói: “Chính là muốn cho bọn họ biết, không nên tùy tiện trêu chọc cô, dù sao quan hệ của chúng ta cũng ‘đặc thù’ mà.”
 
Trần Mộc liếc mắt nhìn anh một cái, cười nói: “Tôi có phải cảm ơn anh không?”
 
“Thế thì không cần, dù sau cũng do tôi kéo cô xuống nước, dù gì cũng nên cho cô chỗ dựa. Nếu không phải bọn họ ép đến mức đó, tôi cũng sẽ không ra cái hạ sách này.”
 
Trần Mộc không nói gì, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên phát hiện phương hướng không đúng lắm, nghi hoặc quay đầu lại hỏi Kỳ Uyên, “Chúng ta đi đâu vậy?”
 
“Về nhà.” Anh trả lời một cách đương nhiên.
 
“Chung cư nhà tôi không phải hướng này.”
 
“Tin tôi đi, sau khi mối quan hệ của chúng ta bị phát hiện, chung cư của cô không thể về được nữa, ngoan ngoãn theo tôi về nhà đi.”

 
Trần Mộc: ….
 
Dường như để khẳng định những gì Kỳ Uyên vừa nói, điện thoại Trần Mộc đúng lúc này vang lên, là người quản lý Điền Như gọi đến, “Tiểu Mộc, em về chung cư sao?”
 
“Chị Như, em đang trên đường về.”
 
“Em đừng có quay về, bên ngoài chung cư có sẵn rất nhiều paparazzi chực chờ, kẻ nào cũng muốn phát tin tức trực tiếp. Chị đang tính đặt phòng khách sạn cho em, hay em đi chỗ nào khác?”
 
Trần Mộc nhìn Kỳ bá tổng (*) đang ngồi bên cạnh vẫn định khí thần nhàn, nghĩ nếu cô nói cô về khách sạn, chắc anh cũng không đồng ý, thế là trả lời Điền Như: “Em có chỗ để về rồi, chị đừng lo lắng.”
 
(*) Bá tổng là tương đương với tổng tài bá đạo. Kể từ đây editor sẽ dùng cụm từ bá tổng để thay cho tổng tài bá đạo.
 
“Là nhà của Kỳ tổng à?”
 
“Hả… Dạ.”
 
“So với khách sạn thì nhà anh ta vẫn tốt hơn, em đừng có rối rắm. Đúng rồi, trưa mai có cái hẹn phát sóng trực tiếp, em muốn ở nhà làm ở nhà hay đến công ty? Ngày mai là ngày nghỉ của em, em tự mình quyết định đi.”
 
Trần Mộc nghĩ nghĩ nói: “Sáng mai em sẽ cho chị câu trả lời chắc chắn.”
 
Điền Như nói thêm vài câu về những chuyện khác, sau đó mới cúp điện thoại.”
 
Kỳ Uyên vẫn luôn im lặng nhìn cô, đợi đến khi cô cúp điện thoại mới hỏi: “Có phải là nói chung cư nhà cô không thể quay về đúng không?”
 
“Anh nghe lén điện thoại của tôi?”
 
“Cô che kín mít như vậy, làm sao tôi có thể nghe lén được.”
 
“Vậy làm sao anh biết được?”
 
“Tôi bấm ngón tay tính toán.”
 
…..
 
Nhà của Kỳ bá tổng không phải là biệt thự hoa viên, mà là một căn hộ cao cấp nằm trong khu nhà cao cấp ở trung tâm thành phố, diện tích rất lớn, sau khi Trần Mộc cẩn thận quan sát qua một lần, bỗng nhiên có chút có chút ghét bỏ, “Đồ tư bản ác độc.”
 
Kỳ Uyên nhún vai, giọng điệu thiếu đòn nói: “Không còn cách nào khác, xây dựng nhân vật bá tổng chính là như vậy nha.”
 
Trần Mộc không muốn nghĩ để ý đến anh, “Tôi vừa nhìn qua, cái phòng ở phía nam kia rất tốt, tôi sẽ ở phòng đó.”
 
Kỳ Uyên: ….
 
Nhà có quá nhiều phòng quả nhiên có chỗ không tốt, đó là không lấy cớ để ngủ chung một phòng được!
 
Anh tức giận nói: “Tôi biết là cô cố ý, chọn phòng cách xa phòng ngủ chính nhất.”
 
Lần này đến lượt Trần Mộc đắc ý, “Chỉ cần trong lòng hiểu là được, đâu cần phải nói thẳng ra như vậy chứ, vậy tôi về phòng đây, ngủ ngon.” Nói xong vừa ngâm nga hát vừa đi vào phòng, sau đó cố ý khóa cửa phòng ngay trước mặt anh.
 
Kỳ Uyên: ….
 
Mặc dù có chút lạ giường nhưng nghĩ đến việc ở cùng Kỳ Uyên dưới một mái nhà, Trần Mộc cảm thấy cực kỳ an tâm, thế là một đêm không mộng mị, ngủ thẳng đến sáng sớm hôm sau mới mơ màng tỉnh lại.
 
Kết quả vừa mở mắt ra, liền phát hiện mình đang bị một người nào đó ôm vào trong ngực. Vừa nhấc mắt, có thể nhìn thấy được khuôn mặt tuấn tú đầy soái khí kia của anh.
 
Trần Mộc khẽ động, Kỳ Uyên cũng vì đó mà tỉnh lại, híp mắt, nói giọng khàn khàn: “Còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi.”
 
Trần Mộc: “Anh vào bằng cách nào?” Cô nhớ kỹ tối hôm qua đã khóa trái cửa rồi.
 
“Tôi mở cửa đi vào.” Kỳ Uyên nói, lại tốt tính giải thích: “Tôi có chìa khóa.”
 
Trần Mộc: ….

 
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô, Kỳ Uyên cười khẽ nói: “Em không thấy ngủ hai mình so với ngủ một mình thoải mái hơn à.”
 
“Nhưng giữa chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng, trong đó không có hạng mục tôi phải ngủ chung với anh.”
 
Kỳ Uyên nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ chúng ta có thể diễn giả thành thật.”
 
“Có lẽ chúng ta nên cân nhắc ly hôn đi.” Cô tức giận nói, rõ ràng đã thỏa thuận sẽ theo kịch bản, anh lại muốn tự thêm vào phần ngoài kịch bản, đây rõ ràng đang khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất của cô.
 
Còn nói phải phối hợp kéo dài thời gian với anh, kết quả bản thân anh không ngừng trêu chọc cô, muốn một ngày nào đó cô nhịn không được bị hệ thống chủ phát hiện như vậy trách ai đây?
 
Kỳ Uyên chậc lưỡi hai tiếng nói: “Cho dù không nói chuyện yêu đương cũng được, cũng không nhất thiết đến mức phải ly hôn, chúng ta vừa mới kết hôn không lâu nha.”
 
Trần Mộc: ….
 
Trần Mộc thật sự rất bội phục anh, không hổ danh là ảnh đế, kỹ thuật diễn xuất thực sự là không còn gì để nói.
 
Kỳ Uyên là một bá tổng, ngày thường công việc rất bận rộn, vì thế ăn xong bữa sáng đơn giản xong, liền chuẩn bị đi làm.
 
Hôm nay Trần Mộc có phát sóng trực tiếp, nhưng không muốn đi đến công ty, chờ đến lúc Kỳ Uyên đi ra cửa đổi giày, cô vẫn hỏi ý kiến anh một chút.
 
“Giữa trưa tôi có một cái phát sóng trực tiếp, muốn làm ở nhà, lúc đó sẽ có trợ lý vào nhà, có được không?”
 
Kỳ Uyên mỉm cười dịu dàng, “Chỗ này là nhà cô, cô muốn làm gì cứ việc làm, cho dù cô phá hủy nó tôi cũng không có ý kiến.”
 
Trần Mộc: ….
 
Trước lúc tin tức kết hôn chớp nhoáng với Kỳ tổng bị truyền ra, Trần Mộc vẫn là một ngôi sao nhỏ ít người biết đến, lâu lắm mới có một cái thông cáo (*), thật sự giống như bị công ty giải trí lãng quên.
 
(*)通告 – Thông cáo, thường được dùng trong giới giải trí, chỉ việc tham gia các thể loại talkshow, chương trình giải trí… để được nhiều người biết đến. (Theo Baidu)
 
Sau đó, tại một tiệc rượu cô làm quen được với Kỳ Uyên, ngày hôm sau hai người đi đăng ký kết hôn. Vài ngày sau, mối quan hệ của hai người lộ ra ánh sáng, tốc độ cực nhanh, khiến Trần Mộc cho rằng thực sự là có kẻ báo tin.
 
Mặc dù Kỳ Uyên là một người kinh doanh, nhưng mấy năm gần đây có đầu tư lĩnh vực điện ảnh, cho nên trong ngành giải trí cũng có chút danh tiếng, chủ yếu là đẹp trai, nhiều tiền còn trẻ.
 
Cho nên sau khi mối quan hệ của hai người bị lộ ra, thực sự đã giúp Trần Mộc có được độ hot trong một thời gian dài. Không được, cô phải bắt đầu lên kế hoạch cho công việc của mình.
 
Giữa trưa, trợ lý Tiểu Tuệ dựa theo định vị Trần Mộc gửi tìm được tới cửa, kết quả vừa bước vào cửa liền hóa ngốc.
 
“Chị Mộc, chị cũng biến thành thổ hào rồi!”
 
“Bớt nói nhảm đi, gần đến thời gian phát sóng trực tiếp rồi, em nhanh tay nhanh chân lên, mở trình phát sóng lên.” Trần Mộc thúc giục.
 
Kết quả phát sóng trực tiếp mở lên chưa được bao lâu, Kỳ Uyên quay về, còn mang theo phần cơm trưa phong phú.
 
Cũng không biết anh cố ý hay vô tình, trực tiếp đi bên cạnh cô, cưng chiều nói: “Có thể cơm nước xong xuôi rồi mới livestream được không? Em đói bụng anh sẽ đau lòng.”
 
Trần Mộc: ….
 
Người hâm mộ đang xem phát sóng trực tiếp: !!!
 
Cái này là nhìn thấy chính diện, là HD, không che Kỳ bá tổng nha!!!