Kỷ Ngự Đình cảm thấy đắng đến nỗi không nói được lời nào, anh phải uống hết một cốc nước mới khiến vị đắng trong miệng giảm bớt đi.

Sau khi uống thuốc xong, thể lực còn lại đã tiêu hao không ít, anh dựa vào đầu giường mà suy sụp, lông mi rũ xuống, cả người vô cùng ốm yếu.

Lộc Hoa sắp xếp chăn đệm cho anh, sau khi nhớ ra mới vén tay áo lên, kiểm tra vết đỏ trên cánh tay.

“Anh nhìn đi, đây là vết của chổi lông gà mà tôi thay anh đỡ đấy, giờ vết thương đang sưng lên đây này.


Sau khi anh ấy nói xong, mới nhớ ra tầm mắt của Kỷ Ngự Đình đã bị khuất, vậy nên anh ấy nắm lấy cổ tay Kỷ Ngự Đình, muốn đặt lên trên cánh tay mình.

“Anh thử cảm nhận đi, đã sưng tấy lên rồi, nếu anh không đi gây sự, thì chẳng lẽ tôi xứng bị đánh sao!”
Kỷ Ngự Đình không chút do dự rút tay về: “Tôi không có thói quen chạm vào đàn ông.


Lộc Hoa nghe xong, cười trêu chọc anh: “Vậy là, anh chỉ có thói quen chạm vào phụ nữ thôi sao?”
“Tôi sẽ không chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào ngoại trừ Sanh Sanh.


Lời nói này của anh, hầu như không chút do dự, vẻ mặt kiên quyết, cực kỳ nghiêm túc.

Lộc Hoa khá hài lòng gật đầu: “Lời này nói dễ nghe vậy, anh nghĩ mà xem, nhóc đó là cục cưng quý giá của nhà họ Lộc chúng ta, nếu anh dám bắt nạt em ấy, tổn thương em ấy, ba anh em chúng tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu!”
Kỷ Ngự Đình mím môi cười.

Khi nhắc đến Sanh Ca, anh luôn là người vui vẻ nhất.

Tầng dưới, bên ngoài cổng chính của biệt thự, những người đến từ Cục Điều tra Quốc gia đều bị vệ sĩ chặn lại, đến khi nhìn thấy người đi ra là Lộc Sâm thì toàn bộ mấy người họ đều sững sờ.


“Tại sao lại là boss Sâm? Boss Ngự đâu?”
Sắc mặt Lộc Sâm vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị: “Cậu ấy đang bị cảm sốt, tôi thay em gái mình chăm sóc cậu ấy, nếu muốn báo gì thì có thể nói với tôi.


“Việc này! ”
Mấy người mặt đối mặt nhìn nhau, tỏ vẻ rất khó xử: “Boss Sâm, ngài là người phụ trách của Cục Nội vụ, chuyện của Cục Điều tra Quốc gia, từ trước đến này đều do boss Ngự làm chủ, chưa kể đây là bí mật của Cục Điều tra Quốc gia, ngài cứ để bọn tôi vào, nhìn boss Ngự một chút rồi sẽ rời đi ngay.


Sắc mặt Lộc Sâm vẫn nghiêm nghị không thay đổi, nhìn tài liệu trong tay mấy người này, chậm rãi duỗi tay ra: “Đưa tài liệu cho tôi, tôi sẽ đích thân đưa cho cậu ấy.


“Không được, ngoài tài liệu ra, chúng tôi còn phải đích thân báo cáo cho boss Ngự!”
Lộc Sâm cau mày, hơi thở khó chịu lan tỏa, áp lực tràn đầy.

“Không cần phải báo cáo, cậu ấy có thể tự đọc tài liệu, tôi không có hứng thú với tài liệu của Cục Điều tra Quốc gia của các người, sẽ không đọc trộm đâu, chẳng lẽ các người dám nghi ngờ tôi sao?”
“Không dám không dám, boss Sâm sao có thể làm chuyện như vậy! ”
Lộc Sâm lười nghe câu nói nhảm: “Đưa đây!”
Dưới áp bức của anh ấy, mấy người chỉ có thể đàng hoàng giao nộp tài liệu ra.

“Biến đi.


Lộc Sâm thu hồi tầm mắt, xoay người chuẩn bị tiến vào biệt thự, ấy thế mà chưa kịp đi hai bước thì ngoài cửa lại có một trận ồn ào náo loạn.

Tâm điểm là Kỷ Dũng, ông cụ hai của nhà họ Kỷ, đích thân dẫn người đến đây, sau lưng là Kỷ Tinh Huy đi theo.

“Ngự Đình gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngay cả chú Lê cũng không kịp báo, giả bộ lớn như thế, lần này tôi đích thân mời đến, nếu còn dám làm lấy lệ với tôi, lần sau có phải còn muốn ông cụ đây phải tự mình đến mời lần nữa mới được đúng không?!”

Kỷ Dũng đang nghiêm mặt mắng người vệ sĩ, giọng nói già nua cố tình nói to.

Lộc Sâm càng thêm cau mày, vẫn phải quay trở về.

Nhìn thấy Lộc Sâm, Kỷ Dũng hơi giật mình, cười nói: “Ôi, sao cậu cả của nhà họ Lộc lại rảnh đến mức sang nhà họ Kỷ làm khách thế này?”
Dù sao cũng là bậc ông cha của nhà họ Kỷ, Lộc Sâm kiềm chế cơn tức giận của mình, không chút do dự lễ phép trả lời: “Gần đây đã hạ sốt rồi, Kỷ Ngự Đình bị cảm sốt, mà nhóc kia gần đây rất bận, tôi đến hỗ trợ chăm sóc.


Kỷ Dũng rất khách khí gật đầu: “Thì ra là như vậy.


Kỷ Tinh Huy ở bên cạnh, trầm giọng than thở: “Làm như chưa từng có ai bị sốt, chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, cũng không phải cậu ta không đi được, ông nội ba lần thúc giục bốn lần yêu cầu đều viện cớ không gặp, rõ ràng đây chính là cố ý!”
“Boss Sâm đang ở đây, đừng nói lung tung!”
Kỷ Dũng đợi anh ta nói xong rồi mới giả vờ mắng anh ta, sau đó lại mỉm cười nhìn về phía Lộc Sâm: “Nhưng Ngự Đình vẫn luôn trốn không gặp các bậc ông cha ở trong nhà, việc này quả thực có hơi ngỗ ngược, làm cháu chê cười rồi.


Lộc Sâm vẫn đứng đó, mặt không biểu tình, cũng không nói gì cả.

Kỷ Dũng tiếp tục: “Nếu như Ngự Đình không phải bị đặc biệt nghiêm trọng, thì làm phiền cháu để nó ra gặp chúng ta, giữa trưa nay nhà họ Kỷ có làm bữa cơm gia đình, Ngự Đình là người chủ hiện tại của nhà họ Kỷ, nó nhất định phải có mặt.


Nói xong, Kỷ Dũng nháy mắt với nhóm vệ sĩ mà ông ta dẫn theo sau lưng.

Các vệ sĩ nhanh chóng đi đến, nhưng lại bị các vệ sĩ của Ngự Sanh Tiểu Trúc chặn lại.

Có hai người không có mắt muốn xông vào, trực tiếp bị roi điện đánh mấy phát.


Lộc Sâm ung dung đút hai tay vào trong túi quần tây, giọng điệu tỏ vẻ người khác đừng có xen vào: “Ông hai Kỷ, nếu như tôi nhất quyết không cho vào, ông định sẽ làm gì?”
Kỷ Dũng giận đến mức tái mặt, còn chưa kịp nói gì thì Kỷ Tinh Huy đã dẫn đầu hỏi: “Lộc Sâm, đây là nhà của họ Kỷ! Anh là người ngoài, sao lại chạy đến nhà họ Kỷ của tôi thị uy làm gì?”
“Đúng, tôi là người ngoài.


Lộc Sâm cười lạnh: “Nhưng Kỷ Ngự Đình đã đính hôn với cô nhóc kia nhà bọn tôi, tôi là anh rể, phải biết quan tâm đến cơ thể của cậu ấy chứ, các người là người thân, vậy mà chỉ quan tâm đến việc cậu ấy bị bệnh có đi lại được hay không, thực sự là làm người ta ớn lạnh mà.


Sắc mặt Kỷ Dũng hơi cứng lại, đang định giải thích, nhưng Lộc Sâm không có ý định tiếp tục nghe những lời vô nghĩa của ông ta nữa: “Rốt cuộc Kỷ Ngự Đình có muốn gặp ông hay không, trong lòng ông hai Kỷ biết rõ nhất, đi thong thả, không tiễn!”
“Cháu à, việc này! ”
Lộc Sâm không muốn nghe, trên khuôn mặt cũng như được viết chữ không thương lượng.

Phải công nhận khi anh ấy nghiêm túc thì cả người anh ấy đều phát ra khí chất không giận mà uy.

Kỷ Dũng cũng không muốn mối quan hệ với nhà họ Lộc trở nên căng thẳng nên chỉ có thể từ bỏ, mang theo oán giận rời đi.

Đợi đến lúc hai nhóm người rời đi rồi, Thất Niên lại đến, đưa cho Lộc Sâm xem giấy xác minh thân phận của mình.

“Boss Sâm, tôi là cấp dưới trực thuộc boss Ngự, là đội trưởng đội bảy của Cục Điều tra Quốc gia, tôi đã đi theo boss làm nhiệm vụ gần mười năm rồi, vậy nên xin boss Sâm cứ tin tưởng tôi, để cho tôi vào.


Lộc Sâm kiểm tra giấy xác minh của anh ta, thận trọng hỏi: “Cậu đến đây để làm gì?”
“Tội của Phó Thần Dật đã bị kết án, tôi đến đây để báo cáo với boss, sau đó hỏi boss chút xem có cần chăm sóc đặc biệt cho anh ta trong vài ngày hay không.


“Đã biết, mọi chuyện đã sắp xếp xong, không cần báo cáo, tôi sẽ chuyển lời báo cáo đến cậu ấy, về phần chăm sóc đặc biệt! ”
Lộc Sâm nghĩ lại, trước đây khi Phó Thần Dật tổ chức sinh nhật, anh ấy không ở thành phố S, nhưng những sự kiện đã xảy ra vào ngày hôm đó, anh ấy đều đã nghe qua.

“Tôi có thể làm chủ chuyện này, cậu phải chăm sóc đặc biệt Phó Thần Dật cho thật tốt! Hãy để anh ta cảm nhận được tình yêu thương trong tù giam.


“Vâng! ”

Không gặp được Kỷ Ngự Đình, Thất Niên luôn canh cánh trong lòng, rất lo lắng.

Thấy Lộc Sâm chuẩn bị rời đi, anh ta vội vàng nói: “Boss Sâm, xin hãy để cho tôi gặp boss chút đi, tình trạng cơ thể của boss, có phải gần đây không được tốt lắm đúng không, tôi có thể ở lại để chăm sóc anh ấy.


Lộc Sâm bất động thanh sắc: “Cậu ấy không thiếu người chăm sóc, nếu cậu là cấp dưới trực thuộc của cậu ấy, thì nên biết hỏi ít, nói ít đi!”
Anh ấy chỉ tin vào người của mình, người của Kỷ Ngự Đình, anh ấy không thể tin tưởng được.

Tề Nặc nhìn bóng lưng anh ấy tiến vào biệt thự, chỉ âm thầm thở dài, lo lắng nhìn về phía ban công phòng ngủ chính ở tầng ba.

Một vài tiếng sau.

Nước Âu Phi.

Sanh Ca vừa đứng dậy thu dọn đồ đạc, thì Jamie đến đón cô về hoàng cung đã đợi sẵn ở cửa.

Cô cùng Tự Niên lên xe, hơn nửa tiếng đồng hồ sau, cô cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy tòa lâu đài Hoàng cung Bảo Đại nguy nga, tráng lệ.

Chiếc xe Bentley vây quanh bức tường thành nửa vòng, cuối cùng dừng lại ở cổng phía đông.

Ở đằng xa, cô có thể nhìn thấy Ninh Thừa Húc hôm nay ăn mặc cực kỳ lộng lẫy.

Anh ta mặc một bộ vest quý tộc màu xanh lam, với đôi mắt phượng tinh xảo như ngọc bích kia, anh ta thực sự có vài phần giống hoàng tử nước ngoài cao quý, có thể quyến rũ người khác đến mức không thể rời mắt khỏi anh ta.

Nhưng đáng tiếc là, cho dù khuôn mặt có ưa nhìn đến đâu thì Sanh Ca cũng không có thời gian để thưởng thức nó.

Jamie ra khỏi xe trước, sau đó giúp cô mở cửa xe.

Ninh Thừa Húc lập tức chào hỏi.

Khi nhìn thấy cô tùy ý mặc áo khoác thường phục, nụ cười của anh ta dần biến mất: “Hôm nay là lần đầu tiên em gặp mẹ của tôi, vậy mà em lại ăn mặc kiểu này?”