Cung điện dưới màn đêm bao trùm trong sự bất an và căng thẳng.

Đội cận vệ lần lượt được phái đi, lục soát hết cung điện này đến cung điện khác.

Cuối cùng tại tẩm cung của Thuần phi phát hiện một cái hòm gỗ.

Cạy mở khoá rương, bên trong đúng là một hình nộm vu thuật bên trên viết sinh thần bát tự của Hoàng Thượng.

Rất nhanh, hòm gỗ đưa tới trước mặt hoàng thượng.

Thuần phi quỳ rạp xuống đất, ôm lấy chân Hoàng Thượng, than thở khóc lóc:

"Oan uổng, đây tuyệt đối là có người hãm hại thần thiếp. Hoàng Thượng xảy ra chuyện, thần thiếp lại có thể có chỗ tốt gì?

"Trần phi, đúng rồi! Nhất định là Trần phi hãm hại bản cung!"

Thuần phi chỉ vào ta, trong mắt tràn đầy lửa giận.

"Các ngươi còn không đem hung thủ thật sự bắt lại!"

Nàng càng không ngừng kêu oan, Hoàng Thượng cũng quét qua ta một chút, ánh mắt thâm thúy, nhưng không có lên tiếng.

Ta biết, ta cũng bị hoài nghi.

Ta quỳ xuống, thần sắc tỉnh táo.

"Hoàng Thượng, thần thiếp cùng Thuần phi từ trước đến nay không ở cùng, làm sao có thể tiến vào tẩm cung thuần phi để đặt một cái rương to như thế?"

"Có thể đi vào nội điện, chỉ có thiếp thân hầu hạ và cung nữ bên người nàng, Hoàng Thượng tra một cái liền biết ngay."

Tra xét liền đến nửa đêm, cung nữ bên người Thuần phi khai hết nội tình, mọi chuyện đều bị lật ra.

Càng tra, Thuần phi sắc mặt càng tái đi.

Rất nhanh, sự tình Thiên mệnh Hoàng nữa năm đó bị phanh phui.

Thì ra, cũng không có cái gì thiên mệnh hoàng nữ hết, đây hết thảy đều là Thuần phi tự biên tự diễn!

Nàng trùng sinh sau khi trở về giữ lại công chúa, lại lo lắng bị ta chèn ép, mất thịnh sủng.

Lúc này nàng nhớ tới lúc trước đoạt được một khối hoàng ngọc sinh động như thật.

Liền sai người truyền ra công chúa ngậm hoàng ngọc xuất sinh, là trời sinh mệnh Hoàng nữ như lời đồn.

Hoàng Thượng tức giận đến toàn thân run rẩy, một cước đá vào ngực Thuần phi.

"Trẫm biết ngay ngươi không có lòng tốt, ngươi đang ước gì trẫm tranh thủ thời gian chết sớm, cho thiên mệnh hoàng nữ của ngươi đăng cơ!"

Trong ánh mắt của hắn tràn đầy phẫn nộ, hận không thể đưa nàng thiên đao vạn quả.

Thuần phi không để ý cơn đau trước ngực mà giãy dụa lấy sức bò lên trước.

"Bệ hạ minh giám a..... Thần thiếp làm những thứ này hết thảy chỉ là vì muốn chiếm được sủng ái của người, thần thiếp thật không có ý nghĩ soán vị!"

Nàng liều mạng lắc đầu cầu khẩn: "Hình nhân này tuyệt không phải thần thiếp làm, thần thiếp làm sao lại như thế ngu dốt, đem đồ vật giấu ở tẩm điện của mình..."

Hoàng Thượng hừ lạnh một tiếng, còn chưa chờ hắn mở miệng.

Tiêu Thừa Phượng đến.

15

Thuần phi nhìn thấy Tiêu Thừa Phượng tựa như thấy được sợi rơm cứu mạng.

"Phượng Nhi, đến đây, ngươi nói cho phụ hoàng, ngươi có gặp qua cái rương này tại tẩm cung của mẫu phi hay không?"

Tiêu Thừa Phượng nhìn thoáng qua Thuần phi, sau đó mặt lộ vẻ do dự nhìn qua hướng Hoàng thượng.

Hoàng Thượng mặt lạnh trầm giọng nói: " Nói thật!"

Tiêu Thừa Phượng bỗng nhiên quỳ xuống, nói khẽ: "Hồi phụ hoàng, nhi thần đúng là trong cung mẫu phi gặp qua cái rương này."

"Chỉ là lúc nhi thần nhìn thấy, cái rương đều là khóa lại. Đồ vật bên trong, nhi thần tuyệt không biết là gì!"

Câu trả lời này như là một quả bom nặng nề nổ tung lên.

Đám người ánh mắt nhao nhao tụ tập tại trên thân Thuần phi, trong lúc nhất thời, trong điện tràn ngập khẩn trương cùng bầu không khí ngột ngạt.

Hoàng Thượng bỗng nhiên vỗ bàn lên, phẫn nộ quát: "Thuần phi, ngươi còn có cái gì để giảo biện!"

"Người tới, đem Thuần phi manh xuống đi, đã không nhận, vậy liền chuyển giao Đại Lý Tự xử lý!"

Thuần phi bờ môi run rẩy, giống như là nghe được cái gì khó có thể tin.

Thân thể của nàng phảng phất đã mất đi khí lực, đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất.

Chuyển giao Đại Lý Tự, chỉ riêng những cái cực hình kia đều đủ nàng chịu thống khổ.

Nhận hay không nhận, hoàn toàn không khác gì nhau.

Nàng bất lực, chấp nhận số mệnh ngã trên mặt đất.

"Thần thiếp..... Nhận tội."

Về sau, Thuần phi bị cách phi vị, giam vào thiên lao.

Tiêu Thừa Phượng đi hay ở thành vấn đề lớn nhất.

Ta khéo hiểu lòng người, hướng về phía Hoàng thượng đưa ra ý kiến để nàng đến chỗ ta.

Hình nhân vu cổ là giao dịch của ta cùng Tiêu Thừa Phượng.

Tiêu Thừa Phượng nhất định phải dưới sự giám sát của ta.

Chờ thêm vài năm, từ những thuộc hạ th@n tín, chọn một kẻ nghiêm khắc, đưa nàng gả đi rồi giam lỏng trong nhà.

Là sẽ không còn có người biết chân tướng.

Đây chính là điều Tiêu Thừa Phượng mong muốn ở kiếp trước.

Cả đời bình bình đạm đạm, ngu ngơ ngờ nghệch nuôi con cho chồng.

16

Hoàng Thượng lần này mặc dù kịp thời được cứu trở về, long thể lại chịu không ít tổn thương.

Mắt thường cũng có thể thấy sự già nua không ít.

Hắn càng trầm mê con đường cầu tiên, truy cầu trường sinh.

Trong triều, các đại thần nhao nhao thượng thư mời Hoàng Thượng mở rộng hậu cung, kéo dài dòng dõi.

Tấu chương chồng chất như núi khiến Hoàng Thượng vô cùng tức giận.

Cuối cùng hoàng thượng hạ chỉ sắc phong Trần phi là hoàng hậu, Tiêu Thừa Hữu là Thái tử.

Ta lên làm hoàng hậu ngày thứ hai, Thuần phi tại thiên lao nhao nhao đòi gặp Thái tử.

Nàng nói Tiêu Thừa Hữu mới là con của nàng, nàng mới là hoàng hậu.

Ta thế là dẫn Tiêu Thừa Phượng đi thiên lao gặp nàng.

Nàng bị giày vò đến không nhận ra, đầu tóc rối bời như rơm rạ, sắc mặt tái nhợt giống là người chết.

Nhìn chúng ta đến, nàng bối rối vuốt lại tóc, lau tro bụi trên mặt.

"Hoàng nhi...... Mau đến gặp mẫu phi ngươi đi!"

Ta lặng lẽ nhìn nàng, đẩy Tiêu Thừa Phượng, làm nàng tới gần Thuần phi.

Thấy rõ váy áo trên người Tiêu Thừa Phượng, Thuần phi điên lên kêu to.

"Không phải ngươi! Hoàng nhi của bản cung không phải ngươi! Ngươi là tiện nha đầu, người bản cung sinh chính là hoàng tử, hoàng tử!"

Tiêu Thừa Phượng vội vàng lui lại hai bước, chán ghét che mũi.

"Thúi chết."

Nàng thật đúng là máu lạnh giống hệt kiếp trước.

Ta đột nhiên không có hứng, sai người đưa nàng trở về.

Tiêu Thừa Phượng đi rồi, ta đi đến trước mặt Thuần phi.

"Sống lại một đời, ngươi vẫn như cũ, sai vô cùng.

"Ngồi lên hậu vị kia thì lại như thế nào, ai có thể nhớ kỹ tên của bản cung?

"Thế nhân chỉ biết ta là Trần phi, ta là hoàng hậu, có biết ta họ gì, có ai biết ta tên gì?

"Thuần phi, ngươi ta đấu hai đời. Ngươi biết họ tên ta là gì không?"

Thuần phi tay đang nắm góc áo dừng lại, giống như là nghe rõ, bỗng nhiên hướng ta mà nhìn.

Ta đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống nhìn về phía nàng.

"Kỳ thiền.

"Tên của bản cung, ngươi nhớ kỹ lấy."

17

Bất quá chỉ ba năm, Hoàng Thượng liền thân thể đổ bệnh không làm được việc gì, chỉ có thể nằm ở giường.

Triều ta đổi thành Thái tử giám quốc, hoàng hậu buông rèm chấp chính.

Tiêu Thừa Hữu bây giờ tám tuổi, dù có phản ứng chậm chạp, nhưng hắn là vua, không ai có thể phát hiện ra dị thường.

Đời này nó đối với ta rất thân thiết, thấy ta bận rộn, liền học xử lý việc nhỏ trong triều để chia sẻ cùng ta.

Ta đã từng hỏi qua nó, rằng có muốn chấp chính hay không?

Nó nhẹ nhàng khoát tay áo, phảng phất như cự tuyệt một chuyện tầm thường.

"Mẫu hậu không nên làm khó nhi thần, đế vương tối kỵ tầm thường và bất tài, nhi thần có thể có hôm nay đều là nhờ mẫu hậu chỉ dạy.

"Lại nói, thời gian qua nhàn tản đã quen, nhi thần không có cái mệnh lao lực kia."

Nó nói xong những lời tí tửng này, liền đột ngột ngừng cười.

"Nếu có được quốc thái dân an, " Đáy mắt nó lóe ra ánh sáng, "Kẻ nắm quyền chính thức là ai lại có quan trọng nữa đâu?"

Ta cười khẽ một tiếng.

Lần này, ta không bởi vì Tiêu Thừa Hữu là hoàng tử mà yêu nó.

Ta thích chính là sự hiểu biết của nó.

Có đứa con trai như nó, ta đời này không hối hận không oán trách.

18

Tiêu Thừa Phượng còn chưa kịp cập kê, liền nhìn trúng một người.

Muốn sớm gả đi.

"Phụ hoàng bệnh nặng, nằm nhiều năm như vậy, không chừng ngày nào liền buông tay nhân gian.

"Đến lúc đó còn phải giữ đạo hiếu ba năm....."

Ta không có nghe nữa, trực tiếp đồng ý.

Nhưng Thừa Phượng sau đại hôn nhao nhao la hét muốn gặp ta.

Nàng tự xưng là khai quốc công chúa.

Nàng nói nàng sai, muốn học võ.

Nàng không yêu sứ của địch quốc kia.

Ta biết, nàng đây là trùng sinh.

Ta không đi gặp nàng.

Về sau thì thế nào hả? Nàng ta đột nhiên liền không lộn xộn nữa.

Bắt đầu tranh thủ tình cảm, dựa vào ân sủng của phu quân để sinh tồn.

Cuối cùng bị vây ở trong hậu viện, sinh hết hài tử này đến hài tử khác.

Lời cuối sách

Kỳ hoàng hậu buông rèm chấp chính năm thứ ba, thúc đẩy chế độ nữ quan.

Vô số học sinh nâng cờ thôi học, muốn Kỳ hoàng hậu sau thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Cùng năm, tiểu công chúa dẫn đầu xuất cung, kế thừa gia nghiệp giàu nhất của Lý gia.

Trở thành nữ tử hành thương đệ nhất nhân gian đầu tiên.

Hàng động lần này dấy lên tranh cãi không ngừng, lại hấp dẫn không ít nữ tử đi ra cửa phủ, đi trên con đường thương nhân.

Sau khi xúc tiến thương mại, một số thiết bị mới bắt đầu xuất hiện trong nhân gian.

Xà phòng có thể loại bỏ vết bẩn và để lại mùi hương, kính có thể dùng để bịt kín cửa sổ và cho ánh sáng mặt trời chiếu vào nhà...

Quốc sư chiêm tinh bói toán, tiên đoán đây là dị thế chi nữ.( Người đến từ thế giới khác)

Dị thế chi nữ có thể bình thiên hạ.

Từ đó, triều ta có vị nữ quan đầu tiên.

Địa vị nữ tử được nâng cao, tên tuổi Kỳ hoàng hậu được dân gian lưu truyền rộng rãi.

Sau, sử sách ghi chép, Kỳ Thiền chấp chính quốc thái dân an, bách tính kính yêu.

Chính là đệ nhất Nữ Đế.

Hoàn toàn văn.