Không hổ là được danh sư truyền thụ, Tần Viễn múa đao đến gió mưa cũng không lọt, uy lực kinh người. Tiểu Ngưu chấn động, trong lòng thầm nhủ, may mà hạn định thắng thua trong mười chiêu, nếu quả là trong hai mươi chiêu, chỉ sợ lão tử ta hôm nay thực sự phải đầu hàng rồi.

Tiểu Ngưu bình tĩnh ứng chiến, một mặt miễn cưỡng chỗng đỡ, một mặt nhờ vào thân pháp linh hoạt, trước chạy trốn sau lại nhảy tránh, thoắt tả thoắt hữu, có mất đi hình tượng anh hùng, nhưng đó là cách chống đỡ tốt nhất.

Tần Viễn vừa tấn công vừa lo lắng, thầm nhủ, nếu không đánh chết được hắn, Tần Viễn ta tất phải thua. Một chiêu tiếp một chiêu, chớp mắt đã qua năm chiêu, tiểu tử này vẫn bình yên vô sự, xem ra không xuất một chút tuyệt học không được.

Tần Viễn nghĩ vậy, đao pháp đột nhiên chậm lại, thình lình bổ xuống theo một góc Tiểu Ngưu không hề nghĩ đến. Tiểu Ngưu kêu lên má ơi một tiếng, giơ đao lên đầu ngạnh tiếp. Nhưng khí lực của hắn nào có mạnh như Tần Viễn, chỉ nghe đang một tiếng, đao của Tiểu Ngưu đã bay ra ngoài, trong lúc lờ mờ tối, cũng không biết rằng đã bay đi đâu.

Tần Viễn cười hắc hắc, nói: "Tiểu tử, ngươi còn gì để nói nữa không?

Tiểu Ngưu hét lớn: "
Chậm đã, ngươi giết ta như vậy, ta không phục

Tần Viễn đắc ý nói: "Ngươi có gì không phục? Ngươi học nghệ không tinh, đao bị ta chấn bay mất. Ngươi hãy chịu chết đi. Có trách chỉ có thể tự trách mình vô năng, ngươi không được oán trách người khác." Vừa nói vừa bổ một đao xuống cổ Tiểu Ngưu

Tiểu Ngưu phi thân nhảy ra rất xa, nói: "Đây là chiêu thứ tám. Qua hai chiêu nữa là ngươi xong đời. Ngươi phải gọi ta là Ngụy đại thúc. Ta khi không lại có một đứa cháu lớn, thực sự có một chút không quen."

Tần Viễn hừ nói: "Tiểu tử, ngươi đắc ý quá sớm đó. Qua hai đao này ta sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi." Vừa nói, Tần Viễn vừa bay người lên, xoay đao một vòng trên không trung, xiên xiên chém xuống.

Tiểu Ngưu đột nhiên kêu lên: "Tần Viễn, ngươi ngừng tay lại, có chút không ổn."

Tần Viễn rùng mình, nói: "Có gì mà không ổn?" Hắn vẫn đang ở trong tư thế tấn công, bộ dáng kia rất uy phong. Hắn cho rằng Tiểu Ngưu cố lộng huyền hư, chỉ muốn kéo dài thời gian.

Tiểu Ngưu chăm chú chỉ vào đao của Tần Viễn, nói: "Đao của người có điểm không ổn, chẳng lẽ ngươi không có phát hiện ra sao?

Tần Viễn thu hồi đao, xem xét, nói: "
Đây là đao dùng để giết người, có điểm gì không ổn? Ngươi nói ra xem nào."

Tiểu Ngưu hừ một tiếng hỏi: "
Tần Viễn, ngươi không có mũi hả?"

Tần Viễn mắng: "
Ngươi nói bậy. Chẳng lẽ ngươi không có mũi sao?"

Tiểu Ngưu không khách khí nữa chỉ tay ra: "
Ta nghĩ ngươi đúng là không có cái mũi, nếu mà ngươi có mũi, làm thế nào ngươi lại không ngửi thấy mùi ở trên đao?"

Một câu để tỉnh Tần Viễn. Tần Viễn quả nhiên đưa đao lên mũi ngửi vài cái, không khỏi a lên một tiếng nói: "
Quái lạ, không thể nào, đao này làm thế nào lại có mùi nặng như vậy? Chẳng lẽ là do đã giết quá nhiều người sao?

Tiểu Ngưu tiến lên, hỏi: "Tần Viễn, lão nói thật, người đã dùng đao này giết bao nhiêu người rồi? Có bao nhiêu người vô tội đã chết ở trong tay ngươi."

Tần Viễn mất hứng, nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi chớ nói hươu nói vượn. Ta là đệ tử chánh phái, ta chỉ giết những tên ác nhân, khi nào lại giết qua người tốt đâu?"

Tiểu Ngưu nói: "Vậy đao của ngươi đã giết bao nhiêu người, ngươi luôn biết hết sao?"

Tần Viễn lắc đầu nói: "Xú tiểu tử, ngươi đừng có ăn nói lung tung. Đao này không phải của ta. Ta không thể có đao như vậy."

Tiểu Ngưu hỏi: "Đao này không phải là của ngươi, vậy thì có thể là của ai? Chẳng lẽ là của ta?"

Tần Viễn trả lời: "Cũng không sợ nói cho ngươi hay, đao này là của sư đệ ta Mạnh Tử Hùng. Ngươi bây giờ đã minh bạch chưa."

Tiểu Ngưu gật đầu nói: "A, ta đã minh bạch, Nguyên lai Tần Viễn ngươi là người âm hiểm ti bỉ, là một tên gia hỏa không biết liêm sỉ là gì. Ngươi lại là đệ tử của danh môn chánh phái, thực sự đã bôi nhọ thanh danh Lao Sơn phái của ngươi"

Tần Viễn tức giận quát lớn: "Ngụy Tiểu Ngưu, vô duyên vô cớ, sao ngươi lại mắng người?" Vừa nói vừa cầm đao chỉ vào Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Ngươi có giết ta, ta cũng không phục."

Tần Viễn hừ nói: "Ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta, người còn có gì mà không phục. Ngươi cầm lại đao của ngươi, chúng ta tiếp tục tỉ thí, chỉ còn hai chiêu nữa thôi. Nội trong hai chiêu, không thể hạ được ngươi, Tần Viễn ta chỉ là vô dụng.

Tiểu Ngưu rất nghiêm túc nói: "
Cuộc tỉ thí này không công bằng. Có cần thiết phải đọ sức nữa không? Ta thấy hay là thôi đi."

Tần Viễn khó hiểu hỏi: "
Ta đã nhượng bộ rất là nhiều, ngươi còn nói như vậy là thế nào? Có điểm gì không công bằng?

Tiểu Ngưu trả lời: "Tự nhiên là không công bằng. Ngươi nghĩ xem, đao của ta rất là trong sạch, đao của ngươi lại tẩm độc dược. Nếu võ công ta không cao cường, chỉ sợ bị ngươi cắt đi một tí da, ta tất phải chết. Hắc hắc, may là không có việc gì, bằng không có thành quỉ ta cũng không bỏ qua cho ngươi."

Tần Viễn thân hình chấn động nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói độc dược đã được tẩm lên đao của ta? Ta không tin. Làm thế nào biết được? Đao này là do chính tay sư đệ đưa cho ta. Ta không hề động tay động chân."

Tiểu Ngưu khoanh tay đứng bên cạnh Tần Viễn nói: "Tần Viễn à, nếu đây là đao của ngươi, ta tin rằng sẽ không có độc, nhưng là của sư đệ ngươi đưa cho ngươi thì nhất định là có độc. Nếu như không có độc, vì sao đao lại có mùi khó ngửi như vậy? Ngươi không phải là kẻ ngốc, ngươi nói xem chuyện này là thế nào."

Tần Viễn lại ngửi thanh đao, nói: "Không sai, đúng là có mùi rất khó ngửi. Có lẽ là do đao này đã giết quá nhiều người xấu, nên mới có mùi như vậy."

Tiểu Ngưu cả giận nói: "Tần Viễn, ngươi không cần nói hàm hồ như vậy. Không lẽ ngươi là kẻ ngốc à? Chẳng lẽ ngươi không nhận ra sự khác nhau giữa mùi máu với mùi thuốc sao? Ở Nhà Tiểu Ngưu ta có mở hiệu thuốc, có phải độc dược hay không ta chỉ cần ngửi qua là biết. Nếu như ngươi nói không tin, ngươi thử dùng đầu lưỡi liếm qua xem."

Tấn Viễn vẫn cố chấp nói: "Sự đệ ta không phải là loại người như vậy. Hắn làm thế nào hạ độc trên đao? Ta phải giết lời người nói, ta còn phải dụng độc sao?"

Tiểu Ngưu cười lạnh vài tiếng, nói: "Nói thế nào cũng vô dụng thôi. Ngươi cho rằng trên đao này không có độc, ngươi hãy dùng đầu lưỡi liếm vài cái, nếu như ngươi không có việc gì, chúng ta lại tiếp tục luận võ."

Tần Viễn không tin, nói: "Được rồi, để ta chứng minh cho ngươi thấy rằng trên đao này tuyệt đối không có độc." Nói xong Tần Viễn lè lưỡi liếm qua, sau đó cười nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ta nói là không có chuyện gì mà, ngươi lại không tin. Giờ thì ngươi tin chưa? Ngươi không cần kéo dài thời gian nữa, hôm nay ngươi nhất định chết chắc." Chỉ sau vài lời, đầu lưỡi đột nhiên phát ngữa, càng lúc càng dữ dội.

Tần Viễn kinh hãi, tay run rẩy, đánh rơi thanh đao, kêu lên: "Có độc, có độc. Có..." Nói chưa dứt, Tần Viễn đã hét lên một tiếng, ngã lăn ra đất.

Tiểu Ngưu liếc mắt nhìn sự tình như vậy, trong lòng cũng ớn lạnh. Hắn sau khi ngửi thấy mùi khó ngửi, đã nghi trên đao có độc, nhưng lại không nghĩ chất độc lợi hại như vậy. Hắn nhìn thấy Tần Viễn ngã xuống, cơ thể vẫn còn co giật. Hắn cũng không đoái hoài đến Tần Viễn nữa, nói: "Lão huynh ngươi ra đi thanh thản, Tiểu Ngưu ta không thể phụng bồi." Nói xong, nhặt thanh đao từ dưới đất, định lên ngựa chạy trốn. Hắn sợ Mạnh Tử Hùng đích thân đuổi theo. Tên Mạnh Tử Hùng này thật là đáng sợ, chính bản thân hắn không ra tay, hết lần này đến lần khác đều mượn đao giết người.

Tiểu Ngưu vừa định lên ngựa, xa xa phía sau truyền lại thanh âm: "Ngụy Tiểu Ngưu, mạng của ngươi thật là lớn. Như vậy mà vẫn không chết." Thanh âm này tuy xa, nhưng rất là rõ ràng, chính là thanh âm của Mạnh Tử Hùng. Trong thanh âm chứa đựng sát khí trùng trùng.

Tiểu tử này đích thân đến. Hắn nhất định tới giết ta. Người như Tần Viễn còn có thể coi là hảo hán, đối với Tần Viễn giảng lý thì còn có thể được. Còn với Mạnh Tử Hùng chỉ sợ không dễ dàng. Hiện tại, không có Nguyệt Ảnh bên cạnh, cũng không có sư nương tương trợ. Tiểu Ngưu ta xem ra thật không thể sống đến bình minh.

Trong chớp mắt, Mạnh Tử Hùng đã tới gần. Hắn cười vài tiếng, nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ta đã đánh giá ngươi quá thấp, Ta tưởng rằng Tần Viễn có thể dễ dàng hạ sát được ngươi. Không ngờ rằng hắn lại như vậy. Ta thật sự tiếc cho hắn."

Tiểu Ngưu nói: "Mạnh Tử Hùng, ngươi trước tiên lo cứu Tần Viễn đi. Hắn chỉ sợ không nhanh lên thì không xong."

Mạnh Tử Hùng nghe xong, cuối xuống thắt lưng, mở miệng Tần Viễn cho vào một viên dược hoàn, sau đó đứng lên đối diện với Tiểu Ngưu cười nói: "Lần này đến phiên ngươi theo ta. Ngươi có thể qua được cửa ải Tần Viễn, là bởi vì Tần Viễn quá ngu ngốc, ta sẽ không giống như hắn đâu."

Mạnh Tử Hùng vừa nói chuyện, một tay đột nhiên chỉ về phía Tiểu Ngưu, một đạo hỏa miêu hung mãnh bắn ra. Tiểu Ngưu sớm đã có chuẩn bị, lập tức nhảy lên cao tránh qua. Một tay còn lại của Mạnh Tử Hùng xuất ra, lại một đạo hỏa miêu nhằm vào cổ Tiểu Ngưu bắn tới. Tiểu Ngưu ngửa về sau, lăn trên mặt đất vài vòng sau đó đứng lên.

Tiểu Ngưu thở hổn hểnh nói: "Mạnh Tử Hùng, ngươi thật là bức hiếp người, còn gì là hảo hán."

Mạnh Tử Hùng nhìn Tiểu Ngưu khổ sở như vậy, đắc ý cười nói: "Tên hỗn đản này, khi vũ Nguyệt Lâm sư muội ta, đối với Nguyệt Ảnh của ta lại không có hảo ý. Ta hôm nay sẽ đốt cái đầu heo của ngươi đâu, nếu để cho ngươi chết một cách dễ dàng, thật là tiện nghi cho ngươi quá." Ngoài miệng nói, trên tay cũng không chút để yên, tay trái một đạo hỏa miêu, tay phải cũng có một đạo hỏa miêu, khiến Tiểu Ngưu chân tay luống cuống, trong chớp mắt, trên người đã có khá nhiều chỗ bị cháy xém, đầu tóc bị đốt trụi, mặt bị cháy đen thui, nhìn chẳng còn ra Tiểu Ngưu nữa.

Tiểu Ngưu trong lòng khẩn trương, cứ như thế này, Tiểu Ngưu ta xem như chờ mà nạp mạng. Hắn cố nén giận, vung đao trong tay hướng Mạnh Tử Hùng phóng tới.

Mạnh Tử Hùng cười hắc hắc, sau khi né thanh đao, lại tiếp tục đốt "Cái đầu heo". Hắn định thiêu Tiểu Ngưu thành tro thì mới hài lòng. Tên hỗn đản này, ở đâu cũng phá hỏng mối quan hệ của mình với Nguyệt Ảnh. Nếu không hành hạ hắn đến chết, Mạnh Tử Hùng cũng không hết giận. Hắn với Tần Viễn không giống nhau, Tần Viễn người này phàm việc gì cũng quang minh lỗi lạc, hắn thì khác. Hắn chỉ cần đạt tới mục đích, có thể bất chấp thủ đoạn.

Tiểu Ngưu thấy không trụ được nữa, hét lớn: "Mạnh Tử Hùng, ngươi không thể giết ta, nếu ngươi giết ta, ngươi vĩnh viễn không bao giờ tìm được ma đao."

Tay của Mạnh Tử Hùng chậm lại, lớn tiếng hỏi: "Ngươi biết ma đao ở đâu sao? Nó ở đâu?"

Tiểu Ngưu tịnh không trả lời, nhân cơ hội này gằn giọng, nói: "Ngươi nói muốn biết, ngươi trước hết phải để ta nghỉ hơi một chút."

Mạnh tử Hùng bước tới vài bước, nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi nói ra nơi giấu ma đao, ta có thể xem xét tha cho ngươi một con đường sống." Bản thân hắn không có hứng thú với ma đao lắm, hắn chỉ có hứng thú đối với Nguyệt Ảnh, nhưng Nguyệt Ảnh mĩ nữ này đối với ma đao lại thập phần hứng thú. Để làm đẹp lòng mĩ nhân, Mạnh Tử Hùng cho rằng sau khi moi được bí mật ra, lại giết chết hắn thì càng có ý nghĩa.

Mạnh Tử Hùng nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngưu, nói: "Ngươi mau nói ra cho ta, bằng không, ta sẽ cho ngươi chết ngay lập tức."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: "Mạnh Tử Hùng à, ngươi hãy để ta nghĩ lại, ngươi dùng lửa đốt vào đầu làm ta cảm thấy chóng mặt quá, không thể nào nghĩ ra được ma đao đang ở đâu." Nói xong, Tiểu Ngưu nằm thẳng cẳng trên mặt đất, phảng phất giống như phải đi ngủ.

Mạnh Tử Hùng đại nộ, muốn một chưởng đánh chết Tiểu Ngưu. Ngay lúc đó ở bên kia Tần Viễn Đột nhiên ngồi dậy.

Tần Viễn ngồi dậy thấy sư đệ, liền lớn tiếng gọi: "Sư đệ, sư đệ à, sao ngươi có thể hại ta? Ngươi hại ta thế này mà không thấy xấu hổ à." Nói chuyện Tần Viễn đã từ trên mặt đất ngồi bật dậy.

Mạnh Tử Hùng xoay người nói: "Sư huynh à, người trước tiên nghỉ ngơi một chút cho tốt, không cần loạn động. Chờ ta giải quyết xong tên tiểu tử này, chúng ta lại từ từ nói chuyện tiếp."

Tần Viễn không nghe, tiến lên kéo Mạnh Tử Hùng sang một bên, nói: "Sư đệ à, việc này nếu không minh bạch, Tần Viễn ta sẽ không để yên."

Mạnh Tử Hùng gạt tay của Tần Viễn ra, mang theo vài phần tức giận nói: "Sư huynh à, huynh có gì không để yên? Sao huynh là người quá thẳng thắn như vậy? Huynh có biết vì cái gì mà huynh không đến được với Nguyệt Lâm không? Là bởi vì huynh lúc nào cũng giảng giải nguyên tắc."

Tần Viễn nghe xong rất bất mãn, hừ giọng nói: "Sư đệ, ngươi đừng có cười ta. Ngươi thì hơn ta sao? Chẳng lẽ ngươi đã thu phục được Nguyệt Ảnh sư muội rồi sao?"

Một câu hỏi của Tần Viễn làm hắn á khẩu không trả lời được. Hắn cố nén tức giận nói: "Sư huynh à, có chuyện gì thì chốc nữa chúng ta nói, chờ ta giải quyết xong tên tiểu tử này đã." Nói xong vừa quay đầu lại nhìn Tiểu Ngưu, hắc, phía trước trống không, sớm đã không thấy bóng dáng Tiểu Ngưu.

Việc này làm cho Mạnh Tử Hùng kinh hoảng, vội vàng bước tới phía trước để tìm kiếm. Hắn trốn ở đâu đây? Không cần nói, tiểu tử kia thừa dịp khi mình phân tâm mà chạy mất. Mạnh Tử Hùng rất tức giận, dậm chân vài cái, lại nhìn vào hai bên phần đông là những con hẻm mà chán nản. Hắn nghĩ, tên Tiểu Ngưu gia hỏa này nhất định là trốn vào con hẻm nào đó. Biết là con hẻm nào đây, tự mình cũng không có biện pháp. Vì lúc này là buổi tối, không phải là ban ngày. Ta rốt cuộc sẽ phải cầm đuốc đi tìm từng ngõ ngách một sao? Vậy thì quá ngu ngốc. Ta có tam muội chân hỏa, chẳng lẽ phải đốt tất cả phòng ốc nơi đây thành đèn sao? Mạnh Tử Hùng hắn tuy độc ác, nhưng cũng không có tàn nhẫn đến mức đó, nhưng bảo hắn thả cho tiểu tử kia chạy thoát như vậy, thực sự có chút không cam tâm.

Mạnh Tử Hùng vẫy Tần Viễn lại, nói: "Sư huynh, đều tại huynh, nếu không phải huynh khiến ta phân tâm, ta đã giết hắn rồi." Tần Viễn lại không phục, nói: "Sư đệ à, ngươi thắng hắn như thế là không thượng võ. Hắn không có pháp thuật, ngươi có thiêu chết hắn, hắn cũng không nhận thua đâu."

Đến lúc này rồi mà Tần Viễn còn nói như thế, Mạnh Tử Hùng giận không muôn nói thêm, chỉ khách sáo nói: "Hiện tại hắn đã trốn mất rồi, chúng ta phải bắt hắn lại. Nhanh lên, chúng ta phải lục soát từng cái hẻm một." Nói xong cùng Tần Viễn chia nhau ra tiến vào hai ngõ hẻm hai bên.

Lại nói về Tiểu Ngưu, quả thật như Mạnh Tử Hùng nói, thừa lúc hai người nói chuyện, ở trên mặt đất chạy mất, thi triển khinh công thân pháp, như một con khỉ nhanh chóng chạy trốn vào vùng phụ cận của một con hẻm, sau đó liền chạy đến cuối đường, chuyển qua một con hẻm khác, ngồi xuống dựa vào tường của con hẻm đó nghỉ hơi, trong lòng thầm chửi, con bà nó, ta suýt tí nữa thì bị người ta thiêu chết. Con bà ngươi Mạnh Tử Hùng, ỷ mạnh hiếp yếu, không ra gì. Rồi một ngày, Tiểu Ngưu ta nhất định phải báo thù. Ta vốn đã có thể buông tha Nguyệt Ảnh, với hành vi của ngươi ngày hôm nay, ta dù có hủy luôn Nguyệt Ảnh cũng, cũng không để tiểu tử ngươi có được. Con bà ngươi Mạnh Tử Hùng, rồi sẽ biết

Đang lúc luôn miệng ca thán, Tiểu Ngưu thầm nghĩ, tiểu tử kia cũng không phải đồ ngốc, hắn phát hiện không thấy ta nữa, đảm bảo sẽ lục soát khắp nơi. Ta vẫn chưa an toàn, phải thay đổi một chỗ khác, chọc cho tiểu tử kia mụ mẫm mới được.

Đúng lúc đang muốn đi hắn chợt nghe thấy đầu ngõ vang lên một tiếng ngựa hí. Tiểu Ngưu nhảy dựng lên, thầm nghĩ, chẳng lẽ bọn chúng đã phát hiện ra ta rồi sao? Hắn muốn tránh, lại không tìm được nơi thích hợp, trong nháy mắt người ngựa đã đến bên cạnh.

Người đó vội vàng dừng lại, nói với Tiểu Ngưu: "Mau lên ngựa, thiếp cứu chàng ra ngoài." Vừa nghe thấy lời này, trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp. Đó thật sự là tặng than trong tuyết (*). Người này chẳng phải ai khác, chính là người vẫn yêu thương mình sâu nặng nhất - Nguyệt Lâm.

Trong lúc kích động, Tiểu Ngưu đến cả ngựa cũng không leo lên được. Nguyệt Lâm kéo lấy cánh tay hắn, Tiểu Ngưu liền dễ dàng nhảy lên ngựa, ngồi phía sau Nguyệt Lâm. Tiểu Ngưu vươn hay tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, cảm giác mình đã trở lại dải đất an toàn.

Nguyệt Lâm nói ngồi vững rồi kéo cương ngựa một cái, chạy về phía đầu ngõ vừa rồi, sau đó phi thẳng về hướng cửa thành. Tiểu Ngưu nhắc nhở: "Chúng ta hồ đồ rồi, buổi tối cửa thành làm sao có thể mở cơ chứ? Nếu không được chỉ đành quanh quẩn trong thành thôi."

Nguyệt Lâm an ủi: "Chàng chẳng lẽ đã quên thiếp có thể bay rồi sao."

Tiểu Ngưu ồ lên một tiếng, mừng rỡ nói: "Đúng thật, ta cũng sắp bị tên tiểu tử Mạnh Tử Hùng kia bức cho phát điên rồi."

Nguyệt Lâm rút ra một dải lụa hồng, khi sắp đến cửa thành, liền từ trên lưng ngựa vung một cái, hai người một ngựa liền bay lên không trung tựa như một áng mây phóng qua cửa thành. Tiểu Ngưu khen ngợi: "Khi nào ta mới có thể học được bản lĩnh như vậy nhỉ? Đúng rồi, sao nàng lại tới đây?"

Nguyệt Lâm trả lời: "Sau khi chàng đi, thiếp ngủ không yên. Khi thiếp ở ngoài cửa đang phát sầu, lại thấy sư huynh Mạnh Tử Hùng của lén lén lút lút ra khỏi cửa. Thiếp nghi ngờ hắn muốn hại chàng liền đi theo sau hắn ra ngoài. Lúc thiếp đến nơi này thấy hắn đang dùng lửa đốt ngươi. Thiếp đang muốn ngăn cản thì đã thấy chàng chui vào ngách kia. Thiếp thấy một con ngựa nhàn nhã liền cưỡi nó đi tìm chàng. Thiếp muốn tiễn chàng một đoạn đường.

Tiểu Ngưu nghe xong cảm động nói: "
Nguyệt Lâm, nàng đối với ta thật tốt. Nàng nói xem, tại sao lại có thể tìm thấy nàng vậy?"

Nguyệt Lâm đáp: "
Thiếp nghĩ, nếu thiếp không nói chàng vĩnh viễn không đoán ra được. Ngựa tốt của Lư Sơn đều có khứu giác rất nhạy bén. Trong một phạm vi nhất định có thể dùng như chó vậy. Nó chỉ vừa ngửi là có thể tìm ra chàng ở nơi này."

Tiểu Ngưu nghe xong cảm thấy mới mẻ liền hỏi: "
Vậy các sư huynh của nàng tại sao không biết chiêu này nhỉ?"

Nguyệt Lâm trả lời: "
Ai bảo không biết? Bọn họ cũng biết, thiếp dám chắc bọn họ là vì nhất thời vội vã mà quên mất việc mấu chốt này."

Tiểu Ngưu vỗ đầu, nói: "
Còn may, còn may, may mà nàng nghĩ ra trước, nếu không, hôm nay Tiểu Ngưu ta thật sự chết chắc rồi."

Trong lúc nói chuyện, hai người trên không trung đã bay ra ngoài mấy chục dặm. Tiểu Ngưu chỉ thấy khoảng cách giữa mình cùng trăng sao được kéo lại gần. Hắn nhìn lên bầu trời đêm, cảm giác lại một hồi tìm sự sống trong cái chết vừa rồi. Mạnh Tử Hùng kia tuyệt đối chẳng phải là kẻ nhân từ nương tay cho người khác.

Lát sau, Nguyệt Lâm hạ xuống dưới dất, nói: "
Tiểu Ngưu, thiếp không thể tiễn chàng đi quá xa. Thiếp chỉ có thể đưa đến nơi này. Pháp lực thiếp có hạn, cứ bay tiếp cũng không thể bay xa hơn bao nhiêu. Chàng lên đường bình an."

Tiểu Ngưu nắm lấy tay nàng, nói: "
Nguyệt Lâm, không bằng nàng đừng trở về nữa. Hãy đi cùng ta đi, ta không muốn li khai nàng.

Dưới ánh trăng, Nguyệt Lâm ngắm nhìn bộ mặt đen thui của Tiểu Ngưu, trong lòng cũng không dễ chịu, nói: "Tiểu Ngưu, thiếp cũng không rời xa chàng. Nhưng thiếp cũng không thể phản bội sư môn được. Chuyện của chúng ta chỉ đành trông chờ duyên phận."

Tiểu Ngưu cũng chẳng để ý tới y phục mình bị đốt cháy nhiều chỗ, liền ôm chặt lấy Nguyệt Lâm cả nửa ngày cũng không buông ra, nói: "Nguyệt Lâm, chẳng lẽ chúng ta thật sự không có duyên phận sao? Ta không tin, ta nhất định phải cưới nàng làm lão bà."

Nguyệt Lâm nghe xong trong lòng thư thái, nói: "Tiểu Ngưu, thiếp tin lời chàng. Sau khi thiếp trở về mỗi ngày đều trông chờ chàng đến cưới thiếp."

Tiểu Ngưu luôn miệng đáp ứng, lại bắt đầu hôn lên khuôn mặt Nguyệt Lâm, nàng hừ hừ hai tiếng, nói: "Lúc này chàng còn có hứng thú à?"

Tiểu Ngưu vừa hôn vừa trả lời: "Tiểu Ngưu ta vĩnh viễn có hứng thú đối với nàng. Mỗi khi ta nhìn thấy nàng, hạ biên đều không nhịn nổi mà cứng lên."

Nguyệt Lâm nghe thấy thật muốn cười phá lên, nhưng nàng không thể cười được. Nàng nghĩ đến sau này không biết khi nào mới gặp lại, trong lòng rất khổ sở. Thấy Tiểu Ngưu vừa hôn hít vừa vuốt ve nàng cũng không có một chút phản kháng nào.

Tiểu Ngưu hôn lấy đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Lâm, tham lam liếm mút, khẽ cắn, trong chốc lát đã đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng. Nguyệt Lâm cũng phối hợp, dùng chiếc lưỡi thơm tho nghênh đón. Bàn tay Tiểu Ngưu cũng bắt đầu phóng túng, tận tình vuốt ve trên ngọc đồn cùng nhũ phong của nàng, xoa bóp khiến cho Nguyệt Lâm thoải mái vô cùng, bàn tay khao khát của Tiểu Ngưu cứ tiếp tục như vậy hạ xuống.

Không lâu sau, hạ thể Nguyệt Lâm đã ươn ướt, Tiểu Ngưu thở hổn hển nói: "Đi, chúng ta tới rừng cây kia đi." Bọn họ giờ phút này đang trên đường cái quan, bên cạnh chính lại có một cây đại thụ, rốt cục đã bao nhiêu tuổi rồi, mặc dù nhìn kỹ cũng không lớn lắm, nhưng dù sao cũng không thấy được hai bên.

Nguyệt Lâm ừ một tiếng, Tiểu Ngưu liền nắm tay nàng kéo vào trong rừng. Trong rừng tối om om, ánh trăng thấu xuống không được nhiều lắm. Tiểu Ngưu đè tay Nguyệt Lâm lên thân đại thụ, cong mông lên. Hắn đem khố tử của nàng cởi đến mắt cá chân, ôm lấy cái mông trắng của Nguyệt Lâm, mở miệng rộng ra sức mà nhấm nháp một trận, liếm láp đến ngay cả Nguyệt Lâm kêu hừ hừ, dâm thuỷ thấm ra lũ lượt. Dục vọng của nàng rất nhanh tăng lên.

Nguyệt Lâm lắc lư nhẹ đồn nhục trắng nõn, hừ nhẹ nói: "Hảo lang quân của thiếp, huyệt động của Nguyệt Lâm dào dạt rồi, chàng nhanh một chút tiến vào đi. Hãy hung hăng xâm phạm Nguyệt Lâm, Nguyệt Lâm muốn đại bổng tử của chàng."

Tiểu Ngưu nghe thấy sảng khoái, lôi đại bổng tử ra, đặt ngay cửa đồn câu, nhấp chậm rãi vài lần, nương theo sự hỗ trợ của dâm thuỷ, mạnh mẽ tiến vào, chỉ nghe tư một tiếng, đã cắm vào phân nửa.

Nguyệt Lâm ác một tiếng, nói: "Tiểu Ngưu nha, chậm một chút, hơi đau đó."

Tiểu Ngưu an ủi nói: "Nàng rồi sẽ quen thôi". Vừa nói, nhục bổng tử vừa chậm rãi tiến vào, khai mở đoá hoa kia. Tiểu huyệt bao bọc lấy bổng tử vừa chặt vừa ấm áp, làm cho Tiểu Ngưu thống khoái muốn hét lên.

Hắn vuốt ve đồn nhục trắng nõn của Nguyệt Lâm, huy động nhục bổng tử, chuyển động có tiết tấu cắm vào tiểu huyệt. Động tác của Nguyệt Lâm cũng không phải là thiếu kinh nghiệm, cũng có thể phối hợp một chút, nhô đồn nhục lên cao hướng về phía sau, trong miệng kêu lên y y nha nha. Ở nơi đêm khuya thanh vắng này, ven đường trong rừng không một bóng người, hai người tận hứng cuồng hoan, không một chút băn khoăn.

"Hảo kiền đắc, hảo bổng tử. Tiểu Ngưu, chàng khiến thiếp thống khoái quá." Nguyệt Lâm vẻ mặt say sưa biểu hiện sự khoái hoạt của mình.

Tiểu Ngưu cũng nói: "Nguyệt Lâm, tiểu huyệt của nàng thật tốt, ép sát vào ta, muốn xạ vào rồi. Ân, nước trong chỗ đó của nàng cũng không ít, nàng nghe xem, có thanh âm này." Vừa nói chuyện, cố ý xung kích mạnh mẽ qua đồn nhục Nguyệt Lâm. Nguyệt Lâm liền nghe thấy tiếng phác tư phác tư. Đó là thanh âm bổng tử liên tục xung kích tiểu động huyệt. Thanh âm kia mặc dù nhỏ, nhưng làm cho người ta rất kích thích. Nguyệt Lâm thích thanh âm này, nàng cảm thấy mình như mình đang trở nên dâm đãng.

Tiểu Ngưu xuất nhập càng lúc càng nhanh, dốc sức biểu hiện hùng phong ngạo nhân của một nam nhân. Nhục bổng tử tựa hồ so với bình thường còn cường ngạnh hơn, dài hơn, có lực chiến đấu hơn.

Nguyệt Lâm được đưa đến cực khoái, rên rỉ không ngừng. Nàng một mặt lắc lư nhục đồn, một mặt khích lệ uy lực của Tiểu Ngưu, làm cho Tiểu Ngưu rất cao hứng. Nàng còn tự mình chủ động giải khai y phục, lộ xuất nhũ phong, để cho Tiểu Ngưu chạm vào.

Tiểu Ngưu nắm lấy đầu nãi tử, đại bổng tử càng thêm hung hãn, giống như muốn đâm xuyên qua Nguyệt Lâm. Một hơi làm hơn ngàn cái, làm cho Nguyệt Lâm đạt tới cao trào.

Chỉ trong chốc lát, Tiểu Ngưu rút tên gia hoả ra, nói với Nguyệt Lâm: "Nguyệt Lâm, liếm vài cái cho ta đi, để ta được thưởng thức tư vị từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng."

Lúc này Nguyệt Lâm đang cực kỳ hưng phấn, không chút do dự quay đầu, cúi xuống liếm lên bổng tử của Tiểu Ngưu. Đầu lưỡi thon thon tinh tế càn quét, Tiểu Ngưu cảm thấy linh hồn mình cũng phiêu du theo.

Tiểu Ngưu hân hoan nói: "Công phu của nàng càng lúc càng lợi hại nha, ta thích lắm." Nói xong đôi tay vuốt mái tóc của nàng, nương theo ánh trăng ngắm mỹ nhân đang phục thị phía dưới mình.

Nguyệt Lâm từ từ ngậm phân nửa cây trường thương trong miệng, đồng thời dùng đầu lưỡi đùa nghịch phần đầu côn khiến Tiểu Ngưu nhanh chóng đạt được khoái cảm. Nàng hoàn toàn chú tâm thực hiện, dùng lưỡi liếm từ gốc ngược lên. Tiểu Ngưu toàn thân sảng khoái rướn người về phía trước.

Dưới tình huống đó Tiểu Ngưu hết chịu nổi, để Nguyệt Lâm về lại tư thế cũ rồi tự mình gấp rút nắm lấy trường thương đâm vào. Một hơi liên tục đẩy hàng trăm lần, rồi sau đó phát xuất toàn bộ tinh hoa vào trong người nàng. Trong nháy mắt cả hai đều đạt được khoái cảm cực độ, thân thể như bay bổng trên chín tầng mây.

Tiểu Ngưu ôm lấy eo của Nguyệt Lâm, hạ thể vẫn ở dưới cặp mông của Nguyệt Lâm, bất động hồi lâu. Hắn cảm nhận hoa tâm nàng chuyển động, từng chút từng chút bóp lấy quy đầu, cực kỳ sảng khoái, cực kỳ hứng thú

Hắn nhìn lại tình cảnh của mình trước mắt, hắc, thật không biết bao giờ có thể tiếp tục âu yếm nữ nhân này đây.

Sau khi thân mật, chỉnh lại y phục, Tiểu Ngưu nói: "Đêm nay nàng cùng ta qua đêm tại chốn hoang sơn này được không?"

Nguyệt Lâm thở dốc nói: "Ta nghe lời chàng, đêm nay sẽ cùng qua đêm với chàng, sau này không biết có còn cơ hội được ở cùng nhau không."

Tiểu Ngưu ôm nàng vào ngực, an ủi nói: "Nàng không nên bi quan, khí vận của chúng ta không tệ. Ta sau khi về nhà ổn định cuộc sống, ta sẽ đi Lao Sơn tìm nàng. Ta muốn gặp chưởng môn nhân của nàng cầu thân, xin người gả nàng cho ta.

Nguyệt Lâm cười nhẹ: "
Tiểu Ngưu thiếp rất thích nghe chàng nói những điều này, thiếp cũng sẽ nỗ lực, cả đời này thiếp chỉ tốt với chàng mà thôi"

Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "
Được rồi, chúng ta sau này sẽ thành phu thê, kiếp sau cũng vẫn là phu thê". Hai người đi vào trong rừng, tiến đến một gốc cây đại thụ.

Nguyệt Lâm hỏi: "
Chẳng lẽ chúng ta qua đêm dưới gốc đại thụ này?"

Tiểu Ngưu quan sát xung quanh một hồi, quay đầu nói: Không bằng chúng ta trèo lên cây đi, cây này vừa cao, cành cây nhất định rất lớn, có thể thay giường được"
.

Nguyệt Lâm ân một tiếng: "Chủ ý này cũng hay, hồi nào tới giờ thiếp còn chưa có ngủ trên cây". Nói rồi tự mình nhẩy lên cây tra xét qua. Rất nhanh, Nguyệt Lâm đã nhảy xuống nói: "Tiểu Ngưu, trên đó có chỗ có thể nằm nghỉ ngơi".

Tiểu Ngưu nghe xong rất cao hứng, kéo tay Nguyệt Lâm tung mình dựa theo cành cây lên cao. Họ dừng lại một nơi khá thoải mái, nghỉ lại trên này thật không có chút nào khó chịu, bởi vì các cành cây dưới chân không chỉ có một mà nhiều cành đan với nhau, lá cây rậm rạp. Rất thuận tiện cho hai người nghỉ ngơi.

Hai người tựa vào thân cây nói chuyện rất vui vẻ, Nguyệt Lâm hỏi về những tao ngộ của Tiểu Ngưu kể từ khi rời nhà. Tiểu Ngưu không chút dấu giếm kể lại toàn bộ những gì mình trải qua. Nguyệt Lâm vừa nghe mà luôn miệng kêu lên. Việc bị Tần Viễn chặn đường quả là ngoài ý muốn, hơn nữa là Tần Viễn còn có một thanh kiếm tẩm độc tùy thân, được sư huynh Mạnh Tử Hùng ban cho. Nguyệt Lâm trước kia vẫn tưởng lầm Mạnh Tử Hùng là một hảo hán, không tưởng được hắn có hành động hèn hạ, ác độc như vậy. Một sư huynh bề ngoài rất anh tuấn lại có tâm địa đen tối như vậy. Tự trách bản thân mình trước đây còn thầm mến mộ hắn. May mà còn chưa có gì, nếu không thật là mình thảm hại a.

Tiểu Ngưu cảm khái nói: "Trước đây Tần Viễn này quả thật đáng ghét, nay so ra với Mạnh Tử Hùng còn khá hơn nhiều. Tần Viễn tuy bản thân có nhiều điểm xấu xa nhưng hành động còn nói tới lý lẽ, còn chút lương tâm. Còn Mạnh Tử Hùng quả thực là một kẻ bại hoại, thật tiếc cho vẻ bề ngoài của hắn"

Nguyệt Lâm đáp lại: "Thiếp thật không ngờ hắn lại là người như vậy. Thì ra đến bây giờ thiếp mới nhìn ra được chân diện mục của hắn."

Tiểu Ngưu nhắc thêm: "Sau này nàng nhất định cũng phải lưu ý tên Mạnh Tử Hùng đấy. Hắn quả thật là một kẻ đáng sợ. Tốt nhất là đừng dính vào việc của hắn. Ta thật là lo lắng cho nàng."

Nguyệt Lâm lên tiếng an ủi: "Chàng không cần lo lắng cho thiếp, thiếp sẽ không sao đâu. Thiếp là sư muội của hắn, chắc hắn sẽ không làm hại thiếp đâu."

Tiểu Ngưu hừ lạnh một cái, rồi nói: "Nói vậy không được, tên này rất hung hãn, chỉ sợ hắn lại còn tiếp tục giết thêm người. Tối nay nếu không có nàng đến cứu ta, thì e rằng Tiểu Ngưu ta sẽ không còn thấy ánh sáng của ngày mai nữa rồi."

Nguyệt Lâm nói: "Không cần sợ! Vận khí của chàng rất tốt, lúc nào cũng có người giúp đỡ cả. À, phải rồi, sau này chàng tính sao đây?"

Tiểu Ngưu lắc đầu, nói: "Ta còn chưa nghĩ đến. Ta vốn muốn ra ngoài để cho tinh thần được khuây khỏa, luôn tiện đi tìm cao nhân để học hỏi bản lãnh mà làm nên sự nghiệp. Giờ xem ra đã bị vỡ mộng rồi. Hết cách thôi, ta chỉ đành trở về nhà tiếp tục bán thuốc. Cùng lắm thì sau này học theo phụ thân, làm một tên tiểu thương, cứ thế sống cho tới già."

Nguyệt Lâm cười nói: "Lối sinh hoạt đó thật là làm uổng phí tài năng của chàng mà. Ta nghĩ là chàng sẽ không thích như thế đâu. Trong mắt thiếp, chàng đúng là một nam tử hán chân chính, chàng nhất định sẽ thành tài. So với những nam nhân khác, chàng còn mạnh mẽ hơn rất nhiều."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc mấy tiếng, hôn Nguyệt Lâm một cái, rồi nói: "Đa tạ lời tốt đẹp của nàng. Ta sẽ tận lực xem sao."

Nguyệt Lâm suy nghĩ một chốc rồi nói: "Thiếp sẽ tìm phương pháp khiến cho ngươi học được một thân bản lãnh. Chứ nếu cứ để cho chàng sống như một bá tánh tầm thường thì thật là đáng tiếc."

Tiểu Ngưu nói: "Ta nghĩ không bằng bái nàng làm sư. Ta sẽ học hỏi bản lãnh từ nàng, sau này nhất định sẽ thành tài."

Nguyệt Lâm phản đối: "Không được, bản lãnh của thiếp rất kém, không thể chỉ giáo cho chàng được. Nếu phải học thì chàng nên học từ sư phụ hoặc sư nương thì mới có kết quả tốt."

Tiểu Ngưu cười khổ: "Sư nương của nàng nhất định sẽ không thích ta, dù ta có quỳ xuống năn nỉ bà ta thì cũng vô dụng thôi." Nhớ đến dáng vẻ phong quang mỹ diệu của sư nương, trong lòng hắn bất giác nảy ra sự hoài niệm. Hắn quả có chút không tin, sau này bà ta sẽ chán ghét hắn hoài.

Nguyệt Lâm đột nhiên nhớ tới một vấn đề, liền hỏi: "Tiểu Ngưu này, chàng nói xem lúc hai chúng ta đang âu yếm ở trong phòng, tại sao sư nương lại đột nhiên xông vào như thế? Theo như tình huống lúc đó, dường như là người đã biết trước chúng ta sẽ làm gì ở trong phòng rồi thì phải."

(*) Ám chỉ việc được trợ giúp đúng lúc cần thiết

Tiểu Ngưu cười đáp: "Chuyện đó còn phải hỏi sao? Đương nhiên là có kẻ báo tin."

Nguyệt Lâm a một tiếng: "Thiếp còn tưởng là sư nương ngẫu nhiên đến tìm chàng. Nếu có kẻ báo tin thì kẻ đó là ai?"

Tiểu Ngưu chua xót, nghĩ thầm người đó có thể là Nguyệt Ảnh. Nhưng hắn lại cố nghĩ không phải như thế, liền thuận miệng đáp: "Có lẽ do Mạnh Tử Hùng làm."

Nguyệt Lâm gật đầu: "Thiếp cũng đoán chỉ có y mới làm như vậy. Chúng ta còn chưa làm gì đắc tội với y mà." Nhắc đến y, Nguyệt Lâm giật mình hiểu ra liền nói tiếp: "Thiếp hiểu rồi, nhất định do bình thường chàng ngắm nhìn Nguyệt Ảnh sư tỷ nhiều lần khiến sư huynh mất hứng, nên lúc này y mới hãm hại chúng ta."

Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "
Nguyệt Lâm à, chúng ta không nhắc đến tên tiểu tử đó nữa, nàng nói xem, sư phụ nàng là người thế nào, nếu ta đến bái sư, ông ta sẽ thu nhận ta chứ?"

Nguyệt Lâm ngẫm nghĩ rồi đáp: "Sư phụ là một người nghiêm túc, đối với bọn thiếp vừa rất nghiêm khắc nhưng cũng rất cưng chiều. Niềm vui lớn nhất của ông là nghiên cứu võ học và pháp thuật, năng lực của ông cũng mạnh tương đương như thế."

Tiểu Ngưu hỏi tiếp: "So với sư nương nàng thì sao?"

Nguyệt Lâm mỉm cười đáp: "Tiểu Ngưu à, bản lãnh của sư nương thiếp đều do sư phụ truyền cho, vậy chàng nghĩ sao?"

Tiểu Ngưu á lên một tiếng: "Nói vậy, chẳng phải sư phụ nàng mạnh gấp mười lần sư nương sao?"

Nguyệt Lâm khẳng định: "Thiếp thấy mười phần còn chưa xứng. Sư phụ thiếp là bậc đại sư nổi danh thiên hả, mà bọn thiếp ngay cả một phần mười bản lãnh cũng không học được. Sư phụ từng nói, nếu Nguyệt Ảnh sư tỷ có thể chuyên tâm học nghệ thì sau này tỷ ấy có thể vượt qua ông."

Tiểu Ngưu hỏi: "Sư tỷ nàng tại sao không thể chuyên tâm học võ được?"

Nguyệt Lâm trả lời: "
Chuyện này thiếp cũng không rõ lắm. Sư phụ thiếp nói Nguyệt Ảnh sư tỷ tâm không tĩnh lặng. Còn nguyên nhân cụ thể thì người không nói."

Hai người tâm sự quên cả thời gian. Đến lúc cảm thấy mệt mới ôm nhau ngủ thiếp đi. Trong giấc mộng, hai người không hề lìa xa mà còn có một cuộc sống gia đình, con trẻ đầy hạnh phúc nữa.

Khi trời vừa sáng, hai người bịn rịn chia tay. Tiểu Ngưu cưỡi trên lưng ngựa, một mình cưỡi ngựa về phía nam. Hắn quay đầu nhìn lại, vẫn thấy Nguyệt Lâm còn đứng ngẩn giữa đường, mắt nàng lấp lánh nước, thần sắc vô cùng khổ sở.

Tiểu Ngưu cảm thấy khó chịu trong lòng, chẳng biết lúc nào mới được gặp lại nàng đây? Tiểu Ngưu dằn lòng, gắng sức giơ hai tay vẫy chào nàng rồi quất mạnh vào mông ngựa. Con ngựa biết điều liền ra sức chạy, gió táp ào ào bên tai, cảnh vật nhanh chóng lùi lại phía sau. Tiểu Ngưu ngẩn người nghĩ, nếu thời gian có thể quay lại thì tốt biết mấy, ta lại có thể âu yếm thân hình Nguyệt Lâm. Khi đó ta nhất định nghĩ ra cách để bọn ta không phải li biệt.

Tiểu Ngưu quất ngựa chạy nhanh, cũng chẳng biết đã chạy được bao xa. Trong lúc giữa trưa, hắn vào một tòa thành nhỏ, tốc độ chậm dần, bụng hắn đã bắt đầu kêu réo ầm ĩ. Lúc này hắn mới nhớ mình còn chưa kịp ăn điểm tâm. Để tìm một chỗ ăn tạm cái gì đó mới tính bước tiếp theo.

Hắn nhảy xuống ngựa rồi chậm rãi bước đi. Khi bước ngang một tòa nhà có tên "Túy Tiên Lâu", Tiểu Ngưu liền dừng lại, giao ngựa cho tiểu nhị ở lầu dưới, khoác bao quần áo lên lưng thong thả bước lên lầu.

Đây là một tòa tân khách tửu lâu, hơn mười chiếc bàn trên lầu đều đã có người ngồi. Tiểu Ngưu liền cất tiếng gọi tiểu nhị: "Tiểu nhị, tiểu nhị, kiếm cho ta một chỗ ngồi."

Tiểu Nhị vâng dạ rồi đưa Tiểu Ngưu đi về phía góc tường. Tiểu Ngưu liền thấy, không có bàn không người, chỉ có một bàn có một người, tiểu nhị đến trước mặt y, cười cầu tài: "Khách quan, có thể cho vị tiểu ca này ngồi cùng bàn với ngài không? Khi tính tiền bổn lâu sẽ ưu đãi cho ngài."

Người nọ ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngưu, hơi gật đầu. Tiểu Ngưu vừa nhìn mặt y, trong lòng liền cuộn lên. Nguyên lai đó là một vị cô nương, thậm chí còn là "Mỹ nhân cô nương". Tuổi nàng không lớn, vận trên người bộ hồ phục màu đen, khuôn mặt nàng cũng có vài nét đáng lưu ý. Nước da trắng như ngọc, mắt xanh tóc vàng, mũi cao hơn so với nữ tử bình thường. Chỉ nhìn vẻ bề ngoài đó đã biết không phải là người trung nguyên.

Mặc dù không phải người Hán nhưng dung mạo nàng lại cực kỳ diễm lệ. Càng khiến cho Tiểu Ngưu kêu tuyệt chính là nàng dùng chén lớn để uống rượu, uống một hơi là hết nửa chén. Trên mặt đất còn nằm chỏng chơ hai bầu rượu rỗng. Tiểu Ngưu thầm kêu trong bụng, không phải chứ, ả này quả thực là tửu tiên trong đám nữ nhân mà.

Tiểu nhị đi rồi, Tiểu Ngưu vẫn còn sững người ngắm nhìn mỹ nhân đó. Nàng ta cũng chẳng thèm để ý đưa mắt nhìn Tiểu Ngưu rồi nói: "Tửu lượng của ngươi chắc cũng không tệ, người ngồi xuống đi."

Tiểu Ngưu nghe vậy không khách khí liền ngồi xuống. Tiểu nhị tiến đến hỏi Tiểu Ngưu gọi món gì, hắn tùy tiện gọi ra một mâm thịt bò và một chén rượu. Mỹ nhân đó cũng ăn uống nhồm nhoàm, nhai miếng thịt lớn, uống chung rượu đầy, đôi khi ngẫu nhiên liếc mắt nhìn Tiểu Ngưu một cái, tư thái thực là cao ngạo phi thường.

Tiểu Ngưu nhấc ly rượu lên, vừa định uống thì nàng ta cất tiếng: "Tứ hải giai huynh đệ, uống."

Rồi nâng ly hướng về phía Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu hơi sửng sốt nhưng lập tức nở nụ cười tay nâng ly rượu lên. Mỹ nhân đó ngửa cổ uống ừng ực. Tiểu Ngưu thấy một nữ tử hào sảng như vậy đương nhiên bản thân cũng không thể thua kém, cũng uống một ngụm lớn.

Mỹ nhân thấy vậy liền gạt ly rượu sang một bên, khen ngợi: "Hay lắm, vậy mới đúng là anh hùng hảo hán."

Dứt lời ánh mắt khinh bỉ nhìn đám khách nhân xung quanh. Nguyên lai là bọn họ đều dùng chén nhỏ uống rượu, trên lầu lúc này cũng chỉ có nàng cùng Tiểu Ngưu uống rượu bằng chén lớn.

Tiểu Ngưu nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng còn ướt men rượu, vừa diễm lệ lại động lòng người, tâm lý rung động, thầm nhủ, nàng có thể cùng Nguyệt Lâm ganh đua hơn thiệt. Phong thái của nàng so với người khác vừa bất đồng lại tựa như khiến người kinh tâm động phách.

Mỹ nhân đó không chờ Tiểu Ngưu gọi thêm rượu để đầy trên mặt bàn, miệng nói: "Khó gặp được một Hán nhân có tửu lượng như ngươi, ta quả thực cao hứng vô cùng, cớ gì hôm nay không uống cho tận hứng?"

Tiểu Ngưu lúc này mới nhận thấy cách nói chuyện của nàng cũng khác hẳn người Hán, nói từng chữ không rõ ràng, thanh âm lại rất cứng nhắc, may mà vẫn có thể nghe hiểu được. Giọng của nàng rất vang, rất dứt khoát, tỏ rõ nét phóng khoáng, quả thực là khác hẳn các cô nương nhu mỹ kiều diễm ở Giang Nam này.

Tiểu Ngưu cũng cất tiếng khen ngợi: "Tửu lượng cô nương cũng không tồi, cô nương là mĩ nữ có tửu lượng ghê gớm nhất ta từng gặp."

Mĩ nữ cười hì hì để lộ hàm răng trắng ngọc, miệng nói: "Đương nhiên rồi, hôm nay chúng ta phải so bị một trận, xem tửu lượng của ngươi cao hay tửu lượng của ta mạnh."

Miệng vừa nói vừa uống cạn một chén. Sau đó giương ánh mắt khiêu khích nhìn Tiểu Ngưu. Hắn liền đáp: "Xem ra ta chỉ còn đường lấy tính mệnh bồi quân tử rồi."

Dứt lời cũng uống cạn. Nếu như bình thường, Tiểu Ngưu sẽ không tùy tiện cùng người lạ uống rượu nhưng hôm nay, một là tâm tình hắn không tốt, có ý muốn lấy rượu tiêu sầu, thứ nữa bởi vì đối phương là một mỹ nữ, mình đối với nàng cũng có hảo cảm, cho nên không hề lo lắng chút nào.

Hai người chén tiếp chén, ly cạn ly. Tiểu nhị một vò lại tiếp một vò. Tiểu Ngưu nhanh chóng cảm thấy trước mắt hoa lên, lại nhìn thấy mỹ nữ nọ thấy khuôn mặt nàng cũng đỏ rực, hai mắt ướt át động lòng người, khiến nam nhân sinh lòng hái hoa bắt bướm. Đương nhiên Tiểu Ngưu cũng nghĩ như thế nhưng lại không có khả năng làm vậy.

Lát sau, mỹ nhân đó uống chén cuối cùng, lại lên tiếng khích lệ Tiểu Ngưu. Uống nhiều rượu như vậy, không ngờ thanh âm của nàng vẫn không hề thay đổi khiến cho Tiểu Ngưu vô cùng khâm phục. Hắn thầm nhủ, hết vừa đúng lúc, nếu uống thêm chén nữa chỉ e Tiểu Ngưu này đã phải gục xuống bàn rồi.

Mỹ nữ gọi tiểu nhị tính tiền, Tiểu Ngưu liền vội vàng: "Để ta trả, để ta trả."

Mỹ nữ mỉm cười đáp: "Bất tất, cứ để ta trả. Hôm nay ta gặp được một bạn rượu khó kiếm. Từ nay về sau chúng ta là bằng hữu."

Nghe lời này trong lòng Tiểu Ngưu liền phát hỏa.

Thanh toán xong, mỹ nữ đứng lên nói: "Tiểu huynh đệ, tên họ ngươi là gì, từ nay về sau chúng ta xưng hô như hảo hữu."

Tiểu Ngưu rúng động, thầm nhủ, mới vậy đã gọi ta là tiểu huynh đệ, chuyện sau này lại càng khó khăn. Tiểu Ngưu nhìn nàng đứng dậy liền cả kinh, nguyên lai hắn nhận ra nàng rất cao lớn, so với cô nương bình thường còn cao hơn một cái đầu, chân dài, hung bô cao vút.

Thấy ánh mắt đầy sắc khí của Tiểu Ngưu, mỹ nữ đó chỉ cười, hoàn toàn không lấy làm lạ, rồi lại hỏi tên họ Tiểu Ngưu một lần nữa. Tiểu Ngưu sinh lòng cảnh giác liền đáp bừa: "Ta họ Ngưu"

Mỹ nữ lại ngồi xuống, a một tiếng nói: "Thật không ngờ ngươi cũng họ Ngưu? Đúng là xảo hợp, ta cũng họ Ngưu".

Tiểu Ngưu liền toét miệng cười, không khách khí cầm lấy tay nàng hỏi: "Chúng ta quả là có duyên phận. Có lẽ bọn ta mấy trăm năm trước đã là người một nhà rồi."

Tiểu Ngưu sau khi uống rươu, nói chuyện cũng có chút quá khích

Mỹ nữ đó hơi thẹn, giật mạnh tay lại nói: "Theo quy củ của người Hán các ngươi, nam nữ thụ thụ bất thân."

Tiểu Ngưu khoan khoái đáp: "Tỷ không phải người Hán nên tính là ngoại lệ".

Mỹ nữ cười đáp: "Thực lòng mà nói, cái quy củ thối tha của người Hán các ngươi nhiều quá. Ta muốn sống ở Trung nguyên mà chịu không nổi cái mớ đó."

Tiểu Ngưu nói: "Ta từ nhỏ đến lớn sống ở Trung Nguyên, chưa bao giờ được đi ra ngoài. Nếu có cơ hội quả thực rất muốn đi xem, không biết những nơi nào có thể du ngoạn được."

Mỹ nữ trả lời: "Vậy ngươi phải đến nơi nào núi thật cao, nơi nào tuyết thật dày, nam nữ nơi đó đều rất lợi hại"

Tiểu Ngưu giả say hỏi bừa: "Vậy mỹ nữ nơi đó cũng đều xinh đẹp như tỷ tỷ phải không?"

Nàng ta bật cười khanh khách chỉ vào mũi mình nói: "Ta là người xấu nhất ở đó, ngươi không tin thì tự đến đó mà xem."

Tiểu Ngưu gật đầu rối rít đáp: "Phải đi chứ, nhất định phải đi, nói không chừng ta có thể kiếm được vợ ở đó cũng nên."

Mỹ nữ vừa nghe vừa cười, cười rất vui vẻ.

Sau đó nàng gọi tiểu nhị tới hỏi: "Nơi này đi đến Khai Phong thế nào?"

Tiểu nhị đáp: "Tới bắc môn, đi dọc theo quan đạo lên phía bắc, chỉ vài ngày là tới nơi."

Mỹ nữ gật đầu lại hỏi: "Các người có biết một người nên là Ngụy Tiểu Ngưu không? Ta muốn tìm hắn."

Tiểu nhị nghĩ không ra liền đáp: "Không biết, người này nhất định là chẳng có tên tuổi gì."

Vẻ mặt nàng nghiêm nghiêm lại tiếp: "Từ nay về sau nếu ngươi nhìn thấy kẻ đó thì tới Kim Lăng tìm ta. Ta là Tây Vực Tiên Cơ."

Tiểu nhị cuống cuồng vâng dạ rồi lui ra.

Tiểu Ngưu ngồi một bên nghe vậy liền ngẩn người, người mà mỹ nữ này muốn tìm là ta? Nàng là Tây Vực Tiên Cơ, nói vậy chẳng phải chíng là con gái của Ngưu Vương hay sao? Nàng với Hắc Hùng Quái chính là tử đối đầu. Nàng tìm ta để làm gì đây, nhất định là có liên quan đến Hắc Hùng Quái rồi.

Mỹ nữ mỉm cười với hắn nói: "Ngưu huynh đệ, ta có chuyện quan trọng phải đi, có cơ hội chúng ta sẽ uống nữa. Lần tới ta nhất định khiến ngươi say khướt."

Tiểu Ngưu cười ha hả đáp: "Lúc đó tiểu đệ nhất định phụng bồi. Có điều tiểu đệ uống rượu vào rồi sẽ ăn nói hành động lỗ mãng. Nhất là sau này trong mắt mỹ nữ sợ rằng sẽ sinh lòng cảnh giác."

Miệng nói còn ánh mắt vẫn di chuyển khăp người nàng.

Mỹ nữ cười khanh khách, không hề khách khí. Nàng nói: "Ở nơi bọn ta ở, chỉ cần nam nhân là anh hùng, liền muốn gì được nấy. Ngươi muốn ra sao cũng phải xem ngươi có phải là anh hùng hay không nữa."

Tiểu Ngưu nghe được câu này lập tức cao hứng bừng bừng, hận không thể lập tức đến Tây Vực để làm anh hùng hảo hán.

Mỹ nữ đứng dậy, Tiểu Ngưu cũng đứng lên theo. Nàng ôm quyền hướng về phía Tiểu Ngưu nói: "Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, chúng ta hẹn ngày sau gặp lại"

Tiểu Ngưu nghe thấy phải nín cười, sao mà ngay cả phong thái hành văn của Trung Nguyên cũng phải học theo như vậy. Hắn liền đáp: "Tỷ tỷ lên đường may mắn, để tiểu đệ đưa người xuống lầu."

Nàng cũng không khách khí, mặc kệ Tiểu Ngưu đưa nàng xuống lầu.

Xuống dưới lầu, mỹ nữ lại kéo Tiểu Ngưu đến một chỗ khuất, hắn không hiểu nàng có ý gì. Đột nhiên nàng hôn lên má hắn khiến toàn thân hắn lập tức mềm nhũn.

Mỹ nữ cả ngượng nói: "Ngưu huynh đệ, ngươi là kẻ đáng mặt nam nhân nhất từ khi ta vào Trung Nguyên tới giờ. Ta rất thích ngươi."

Tiểu Ngưu không ngờ mỹ nữ này lại lớn gan mà thẳng thắn như vậy, máu huyết toàn thân liền sôi lên. Nhưng hắn vẫn giữ ý đáp: "Chỉ sợ tỷ tỷ nói đùa, ta chẳng có chút bản lãnh nào, không coi là anh hùng được."

Nàng cầm tay hắn nói: "Nam nhân chỉ cần có tự tin, không có bản lãnh cũng có thể học được mà."

Tiểu Ngưu gật đầu rối rít. Nàng buông tay hắn ra, miệng nói: "Ta đi đây, hy vọng có thể sớm gặp được ngươi."

Dứt lời nàng mỉm cười nhìn Tiểu Ngưu rồi bước đi. Nàng đi rất nhanh, giống như cơn gió thoảng, dáng đi rất đẹp.

Tiểu Ngưu nhìn theo bóng lưng của nàng khuất dần. Hắn vẫn không hiểu Tây Vực Tiên Cơ tìm mình làm gì. Chuyện này là phúc hay họa. Hắn đặt tay lên dấu môi của nàng trên má, cảm thầy kiêu hãnh vô cùng.