Nam nhân vận long bào bước vào đình Cảnh Dương, mắt ưng nghi hoặc nhìn về phía nữ nhân kiều diễm đứng cạnh hài tử của mình.

Mạc Vi Nhã?

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng"

"Tiểu nữ Vi Nhã tham kiến Hoàng thượng"

Mạc Vi Nhã và Tôn Hiên đồng loạt hành lễ phúc thân, thanh âm trong trẻo, dịu dàng khiến người ta yêu thích.

"Miễn lễ"

Tôn Diệm phất tay áo ra hiệu cho hai người, bản thâm chậm rãi tiến đến bên đôn mộc ngồi xuống cùng mẫu thân hắn.

Lạp Thái hậu mỉm cười hài lòng nhìn Tôn Hiên và Vi Nhã. Thực là một đôi tiên đồng ngọc lữ!

Chỉ là trong phút chốc Lạp Thái hậu lại chán nản nhìn Tôn Hiên.

Nếu không phải năm đó Huệ Chương Hoàng hậu định ra hôn ước với Mạc phủ, Lạp Thái hậu thực sự sẽ đến Mạc phủ bàn chuyện cưới xin với Mạc gia cho A Hiên của bà a!

"Diệm, nàng là Mạc tiểu thư phủ Mạc Thái uý, huý là Vi Nhã. Cũng là Đệ nhất tài nữ vang danh thiên hạ!"

Lạp Thái hậu cười cười hài lòng nhìn Vi Nhã. Xuất thân cao quý hiển hách, xinh đẹp kiều mii tựa như tiên tử giáng trần, cầm kì thi hoạ đủ mùi ca ngâm. Nữ nhân trong thiên hạ này có mấy ai sánh bằng nàng?

Tôn Diệm nhìn nữ nhân kiều mị bên dưới, trong tâm trí lại hiện lên hình ảnh của Phương Tình.

Vì sao Mạc Vi Nhã lại giống với Phương Tình đến vậy?

Vi Nhã ngước nhìn Tôn Diệm, ánh mắt cẩn thận thu lại tia sát khí. Từng ngón tay xinh đẹp nắm chặt lấy khăn tay thêu mẫu đơn.

"Phải rồi, Nhã Nhã, lần trước Mạc phu nhân có nói con gảy đàn tì bà rất hay, ai gia rất muốn nghe thử a"

Tôn Hiên đang thưởng thức bánh hoa tuyết cũng ngạc nhiên nhìn nàng.

Mẫu thân hắn cũng thích gảy đàn tì bà.

Mạc Vi Nhã e thẹn nhìn Lạp Thái hậu, sau đó cho người đi lấy đàn tì bà đến cho nàng. Vi Nhã nhìn nam nhân khoác long bào lạnh lùng bên trên, trong lòng nhoi nhói.

Trước đây hắn từng thích nghe nàng gảy đàn tì bà, cuối cùng cũng chính hắn trực tiếp phế đi đôi tay của nàng, cả đời vĩnh viễn cũng không thể gảy đàn.

........

A Huyên nhanh chóng đem đàn tì bà đến cho chủ tử của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn háo hức chờ nàng gảy đàn.

Vi Nhã ngồi bên dưới, đối diện là Lạp Thái hậu cùng Tôn Diệm, Tôn Hiên ngồi bên cạnh Lạp Thái hậu mím môi nhìn nàng.

"Thương mang tuế nguyệt cựu sự nan truy

Dụng nhất sinh tồn chân khứ nguỵ

Phân bất khai giá song thủ phủng lệ

Nhượng mục quang thanh triệt tương đối

Dã hứa mệnh trung ái dữ nguyện vi

Thần phong nan giải túc tuý

Thuỳ đích lệ ám hồng liễu hoa nhị

Tiêu tiêu phong vũ khổ khổ đê thuỳ

Bất nguyện tái độc tự trán phóng

Lai nhật phương hoa

Thần hi phức tà dương

Thập ma nhân thâm dạ lí bất mi

Toạ thủ thu phong xuy thấu cung duy

Nhất lũ chấp niệm toả lại tình quan

Hồi thủ tự mộng như yên"

Tôn Diệm sững sờ nhìn Mạc Vi Nhã, hai tay nắm chặt thành quyền.

Vì sao nàng ta lại gảy bản nhạc ấy?

Vì sao lại là bản nhạc mà Phương Tình yêu thích?

Vì sao lại là bản nhạc mà Phương Tình từng gảy cho hắn mỗi đêm?

Lạp Thái hậu vui vẻ gọi Vi Nhã đến bên cạnh, cùng người trò chuyện đến vui vẻ. Tôn Hiên cũng quay về tẩm cung từ lâu.

Tôn Diệm mím môi nhìn Vi Nhã hương diễm đoạt mục, sau đó nhanh chóng quay về dáng vẻ lạnh lùng như cũ, nhanh chóng quay về Dưỡng Tâm Điện.

Vi Nhã nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của Tôn Diệm, một tia lãnh ý xẹt qua đáy mắt.

.......

"Tiểu thư, sắp tới là Kinh Hồng Yến, người không chuẩn bị gì sao?"

A Huyên vừa thay y phục cho Vi Nhã, tò mò nhìn nàng hỏi.

Sắp tới là Kinh Hồng Yến, quý nữ thế gia đều tranh nhau ăn vận lộng lẫy mong được Thánh thượng để ý đến.

Vi Nhã nhìn chính nàng trong gương, âm thầm cười lạnh một tiếng.

Kinh Hồng Yến?