Chẳng biết từ lúc nào mà tiếng ồn ào trong lớp đã dừng lại, tất cả mọi người đều như có như không nhìn về hướng Lương Thiên Bình, biểu hiện vô cùng kỳ ​​lạ.

Hơn một tháng qua, Lương Thiên Bình đối với những mệnh lệnh của Lâm Song Ngư tuy giận nhưng cũng không dám nói gì, có người cho rằng Lương Thiên Bình đã khuất phục trước sự phóng túng của Lâm Song Ngư, nhưng nhiều người lại cho rằng Lương Thiên Bình thích Lâm Song Ngư, hai người đã bí mật hẹn hò, đây là đang ve vãn đánh yêu!

Không nghĩ tới còn chưa trải qua giai đoạn nóng như lửa được mấy ngày thì Lương Thiên Bình đã nhàm chán và bắt đầu tức giận với Lâm Song Ngư.

Quả nhiên, không ai có thể thực sự chiếm được trái tim của Lương Thiên Bình.

Mọi người đều biết, Lương Thiên Bình từng có vô số bạn trai, nhưng không ai trong số họ vượt qua được một tháng, cô gái này giống như đóa hoa anh túc, xinh đẹp và nguy hiểm, không biết đã giẫm nát trái tim của bao nhiêu chàng trai ngây thơ.


Nhưng dù vậy thì vẫn có những chàng trai muốn được chinh phục cô, năm lớp mười cô còn có hứng thú chơi đùa với bọn họ, nhưng đến năm lớp mười một thì có vẻ như cô đã chơi chán, cô không hề đồng ý hẹn hò với ai nữa, hành xử càng khác thường hơn trước kia.

Lâm Song Ngư bị đập bài tập làm cho choáng váng, sau khi ôm mặt một hồi lâu mới phản ứng lại, khϊếp sợ chỉ vào Lương Thiên Bình: "Không lẽ cậu thật sự là Lương Thiên Bình?"

Lương Thiên Bình lạnh lùng nhìn anh ta: "Cậu nói xem?"

Vẻ mặt của Lâm Song Ngư thay đổi, cũng mặc kệ cái gọi là tôn nghiêm mà nắm chặt bả vai cô, nghiêm túc hỏi: "Vậy Lương Nhân Mã thì sao, cô ấy đã đi đâu?"

"Đương nhiên là quay lại Nhất Trung." Lương Thiên Bình không khách khí mà hất tay anh ta ra.

"Đừng có tùy tiện chạm vào tôi!"

"Quay lại Nhất Trung..." Lâm Song Ngư lẩm bẩm, "Vậy cô ấy còn quay lại đây không?"


"Quay lại cái rắm, em ấy chắc chắn sẽ ở đó để tương thân tương ái với bạn trai..." Lương Thiên Bình phản ứng lại, "Mà này, làm sao cậu biết Lương Nhân Mã?"

"..." Lâm Song Ngư không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, toàn bộ đại não đều tràn ngập từ "bạn trai" của cô, sắc mặt tái đi, cuối cùng nói một tiếng "Mẹ nó" rồi quay người vội vàng rời đi.

"Này, cậu không cầm theo bài tập à?" Lương Thiên Bình hét lên, có chút buồn bực quay đầu nhìn Vương Bạch Dương: "Rốt cuộc sao lại thế này? Cậu ta và em gái tớ đã xảy ra chuyện gì?"

Vương Bạch Dương thở dài: "Chuyện này dài lắm."

Lương Thiên Bình: "Vậy thì cậu nói ngắn gọn thôi!"

Vương Bạch Dương chọn những điểm quan trọng kể cho cô nghe.

Lương Thiên Bình cau mày: "Tại sao cậu không nói cho tớ biết chuyện em ấy bị bắt nạt?"


"Đó cũng không tính là bắt nạt." Vương Bạch Dương nhún vai: "Kẻ muốn cho người muốn nhận, nếu cậu không quay lại thì có lẽ người ta đã vun đắp được ngọn lửa tình yêu luôn rồi."

"Đừng nói nhảm!" Lương Thiên Bình bật cười, không thèm để ý.

Trò chuyện một lúc, chuông vào lớp vang lên, giáo viên dạy toán bước vào.

Lương Thiên Bình theo thói quen im lặng, nhưng khi nghe được tiếng ồn ào xung quanh thì cô nhận ra dường như đã quên mất rằng mình đang học ở Cửu Trung.

Ở trong phòng học của Nhất Trung luôn luôn yên tĩnh, không có giáo viên thì có lớp trưởng, không có lớp trưởng thì có Sở Ma Kết, dù sao ai cũng không dám làm bừa.

Nhưng ở Cửu Trung thì không giống như vậy, giáo viên hoàn toàn mặc kệ bọn họ, bên dưới có hò hét ầm ĩ cũng coi như không có gì, giáo viên dạy của giáo viên, bọn họ ồn ào của bọn họ, ông nói gà bà nói vịt, nhưng lại đặc biệt hòa hợp.
Trước kia Lương Thiên Bình vốn cho rằng chẳng sao cả, chỉ cúi đầu chơi di động, nhưng bây giờ khi nhìn cảnh tượng trước mặt này, cô cảm thấy có chút khó chịu.

Mặc dù cô cũng không biết tại sao mình lại khó chịu.

Cô chống cằm, hiếm khi trong giờ học thấy cô chịu lắng nghe một chút, phát hiện những thứ trước đây mà Sở Ma Kết dạy cô lúc này lại hữu dụng ngoài ý muốn, cô thế mà lại có thể hiểu được một số nội dung mà giáo viên nói.

Phải nói rằng chất lượng bài giảng của giáo viên này thực sự không tốt, nói đông một câu nói tây một câu, làm người nghe như lọt vào trong sương mù.

Không dạy tốt bằng Sở Ma Kết.

Lương Thiên Bình có chút thất thần.

Vương Bạch Dương ở bên cạnh nghiêng đầu liếc nhìn cô, nhận thấy cảm xúc của cô đột nhiên giảm xuống, nhưng mà cũng không hỏi, mà cầm điện thoại quơ quơ về phía cô, "Cậu nhìn cái này xem."
"Cái gì?"

Lương Thiên Bình định thần lại, nhìn sang.

Sáu chữ to in đậm trên màn hình — [Giải thưởng hội họa Kim Đông.]

"Đây là cái gì?"

Vương Bạch Dương: "Thi vẽ tranh, không phải cậu vẽ rất đẹp sao, có thể đi thử xem, địa điểm tổ chức là ở Hàng Châu, phong cảnh ở đó rất đẹp, coi như là đi du lịch giải sầu."

"Ở phía nam à, quá xa, không đi." Lương Thiên Bình không chút nghĩ ngợi mà từ chối.

Vương Bạch Dương nhìn điện thoại di động thì thầm: "Giải nhất mười vạn, giải nhì năm vạn, giải ba hai vạn..."

"Đăng ký như nào?" Lương Thiên Bình nghe vậy thì lập tức giật lấy điện thoại di động của cô ấy.

Cô xem kỹ quy định và phát hiện đây là chương trình đào tạo dưới danh nghĩa cuộc thi, muốn tham gia thi thì phải đóng một vạn tệ học phí cho hai tháng đào tạo, hôm nay là ngày hết hạn đăng ký, ngày mai sẽ tập hợp tại phòng triển lãm tranh ở Hàng Châu.
Ngày mai...

Từ đây ngồi tàu hỏa đến Hàng Châu ít nhất cũng phải mười tiếng đồng hồ, có nghĩa là nếu như muốn đi thì sáng mai cô sẽ phải lên đường.

"Thế nào, cậu có đi không?" Ánh mắt Vương Bạch Dương sáng lên, "Nếu cậu muốn đi thì tớ đi cùng cậu! Dù sao trường Cửu Trung này cũng rất tệ, xin nghỉ học hai tháng cũng không ai quan tâm đâu."

Lương Thiên Bình: "Cậu không biết vẽ, vậy tham gia làm gì?"

Vương Bạch Dương: "Cậu trượt xuống phía dưới đi!"

Lương Thiên Bình vuốt màn hình thì thấy bên dưới có một sự kiện khác tên là [Người theo đuổi giấc mộng minh tinh], điều kiện tham gia cũng tương tự như hội họa.

Lương Thiên Bình: "..."

Vương Bạch Dương rất phấn khích: "Không biết tớ có nói với cậu chưa, ước mơ của tớ là trở thành đại! Minh! Tinh!"

"Tớ nhớ rằng đó chỉ là lời nói mê sảng, không phải ước mơ." Gương mặt Lương Thiên Bình lạnh nhạt, trả điện thoại lại cho cô ấy.
Vương Bạch Dương: "Có đi hay không nào?"

Lương Thiên Bình hơi do dự: "Để tớ suy nghĩ thêm."

*

Các tiết học ở trường Cửu Trung thật sự rất nhàm chán, sau khi nghe xong hai tiết học thì Lương Thiên Bình trở nên mất kiên nhẫn, bỗng chốc bị đánh cho lộ nguyên hình, lập tức cùng với Vương Bạch Dương trốn học ra ngoài chơi, Vương Bạch Dương hào phóng bao tất cả chi phí vui chơi, bảo là muốn chúc mừng cô đã được tự do.

Khi các cô vừa ra ngoài thì ngay sau đó Sở Ma Kết cũng bước vào lớp bọn họ.

Các bạn cùng lớp đột nhiên nhìn thấy một thanh niên đẹp trai mặc đồng phục Nhất Trung xông vào, hai mắt mở to, vẻ mặt cảm thấy mới lạ.

"Oa, là học sinh trường Nhất Trung, sao lại tới trường Cửu Trung làm gì?"

"Thật là đẹp trai quá đi!"

"Tuy rằng tôi không biết cậu ta, nhưng tôi cảm thấy toàn thân cậu ta đều tràn ngập hơi thở học bá."
Mọi người bàn tán sôi nổi.

Sở Ma Kết tỏ ra không nghe thấy gì, gương mặt đẹp đẽ đó tái nhợt đầy u ám, anh nhìn lướt qua lớp học một vòng, nhưng không thấy Lương Thiên Bình, sắc mặt trở nên hơi khó coi, tùy tiến túm lấy một nam sinh và hỏi: "Lương Thiên Bình đâu rồi?"

Nam sinh đó đoán anh chắc chắn lại là món nợ phong lưu của Lương Thiên Bình, nơm nớp lo sợ nói: "Không biết, cậu ấy vừa mới đi!"

"Đi đâu?"

"Không biết, chuyện của cậu ấy sao chúng tôi dám quản!"

"Cô ấy thường đi những chỗ nào?"

"Không biết..."

Sở Ma Kết mất kiên nhẫn ngắt lời: "Vậy cậu biết cái gì?"

Nam sinh rưng rưng: "Tôi cái gì cũng không biết!"

Sở Ma Kết không nói một lời quay đầu bỏ đi, kêu tài xế lái xe đến nhà Lương Thiên Bình tìm cô, mặc dù Lương Nhân Mã nói Lương Thiên Bình đã dọn ra ngoài, nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, trên đường đi liên tục gọi điện cho cô.
Nhưng mãi mà chỉ có một câu trả lời lạnh như băng: [Số điện thoại bạn vừa gọi không tồn tại, vui lòng gọi lại sau!"

Cô thậm chí dám hủy cả số điện thoại di động của mình!

Thật là tuyệt.

Ai có thể ngờ hôm qua hai người vẫn còn ở trong phòng khách bật máy sưởi ôm hôn nhau, hôm nay cô nói biến mất là biến mất, cũng không thèm để lại nửa câu, dứt khoát ra đi mà không chút lưu luyến.

Môi mỏng của Sở Ma Kết lạnh lẽo, sắc mặt vô cùng âm trầm, máu trong lồng ngực dâng trào, anh gắt gao nắm chặt bùa hộ mệnh màu đỏ trong lòng bàn tay, xương ngón tay gầy guộc dùng sức đến mức tái nhợt cả đi.

*

Trong một tiệm internet nào đó, Lương Thiên Bình không hề biết rằng Sở Ma Kết đang điên cuồng tìm kiếm cô, cô đeo tai nghe, bật máy tính lập hội ăn gà cùng với Vương Bạch Dương, không biết có phải do tâm trạng không tốt hay không mà đường súng của cô cho đến bây giờ vẫn không thể chính xác nổi, thậm chí không thể bắn được một ai mà còn bị người ta bắn chết, làm cho Vương Bạch Dương cuối cùng cũng ghét bỏ cô, không chút do dự đá cô ra khỏi đội rồi tự mình chơi.
Lương Thiên Bình không nói gì, nhưng cô cũng không còn tâm trạng chơi nữa, cô biết rõ hiện tại bản thân có gì đó không ổn, không, là rất không ổn.

Mà nguyên nhân của sự không ổn đó thật ra trong lòng cô cũng biết rõ, chỉ là cô không muốn thừa nhận nó.

Lương Thiên Bình thở dài trong lòng.

Vốn tưởng rằng mình đã thoát khỏi phiền phức lớn như Sở Ma Kết, cô hẳn là phải rất vui mừng mới đúng, sao lại thành thế này?

Nhất định là nụ hôn lưỡi ngày hôm qua đã ảnh hưởng đến cô!

Tên đàn ông chó má gian ác!

Sau khi rối rắm một hồi thì Lương Thiên Bình mới dùng QQ gửi tin nhắn cho Lương Nhân Mã: "Em gái, thế nào rồi, không bị phát hiện đấy chứ?"

Số điện thoại di động của cô đã hủy, cũng chưa đi đăng ký số mới, đương nhiên không dùng được WeChat, nên cô chỉ có thể dùng QQ.
Lương Nhân Mã đang ở trong lớp, cô ấy gần như tức giận đến nổ tung khi nhận được tin nhắn của Lương Thiên Bình, chị ấy còn mặt mũi hỏi xem cô ấy có bị phát hiện cái gì không!

Rõ ràng là nhiều sơ hở lắm có được không?

Đặc biệt là cái nụ hôn gì đó, chị ấy cũng không nói cho mình biết, Lương Nhân Mã hoài nghi là chị gái cố ý chỉnh mình.

Vì vậy, cô ấy giận dỗi trả lời: "Không có, cậu ấy hoàn toàn không phát hiện được gì cả."

Lương Thiên Bình ngẩn người, một hồi mới nhớ ra đáp lại: "Ồ, vậy thì tốt rồi."

Trả lời xong thì cô thoát khỏi QQ.

Cô lặng lẽ ngây ngẩn một lúc.

Quả nhiên là không phát hiện ra được.

Cũng đúng, trên thế giới căn bản không ai có thể nhận ra cô.

Không thể nào có.

Lương Thiên Bình hít một hơi thật sâu rồi lắc đầu, vứt bỏ tất cả những suy nghĩ lung tung ra ngoài.
Mặc kệ đi, tiền vẫn là quan trọng nhất!

Cô! Lương Thiên Bình!

Một người dốc sức để trở thành một người phụ nữ giàu có.

Một người muốn trở thành một người phụ nữ hào môn hơn là được gả vào hào môn.

Một người phụ nữ vĩnh viễn đều đang kiếm tiền hoặc đã kiếm được tiền!

Sao có thể vì một người đàn ông mà ngã không dậy nổi?

Có thể sao?

Không thể nào!

Lương Thiên Bình phấn chấn lại tinh thần, click chuột vào giao diện đăng ký [Giải thưởng hội họa Kim Đông].

Cô không chút do dự nào mà đăng ký và điền thông tin cá nhân vào.

Mười! Vạn! Ơi! Tao! Đến! Đây!