Phong Liệt run sợ, cường giả hóa đan cảnh này thực lực thật sự quá kinh người, giải quyết một đám cao thủ cương khí cảnh mà nhẹ nhàng như vỗ ruồi bọ.

Nhưng khiến Phong Liệt thấy tiếc là đám người Lan gia chỉ là bị thương nặng, trên mặt đất co giật bần bật, không có ai chết cả, rõ ràng lão già này còn nương tay.

Phong Liệt nhìn hình ảnh này thì mắt chớp lóe.

"Hừ hừ! Xem ra Lý gia cũng không muốn hoàn toàn trở mặt với Lan gia! Hưm, nếu là vậy thì lão tử sẽ bỏ thêm dầu cho các ngươi, hắc hắc hắc!”

Ngay sau đó, Phong Liệt lặng lẽ lấy xác Lý Thiên Hổ khỏi long ngục không gian, bỏ vào một góc đất trống ẩn khuất ở rừng cây, tiếp theo nhanh chóng bỏ chạy.

Khi hắn rời đi chưa đến ba giây thì khí thế hùng hồn đã giáng xuống bên trên xác Lý Thiên Hổ.

Ma Chưởng lão tổ là cường giả hóa đan cảnh cửu tầng, tinh thần có thể phủ lên phạm vi hơn mười dặm, chỉ cần động tinh thần là trong mười dặm tất cả sự vật đều ở trong mắt, không chút nào bỏ sót.

Khi Phong Liệt quăng Lý Thiên Hổ ra khỏi long ngục không gian không bao lâu thì đã đập vào mắt Ma Chưởng lão tổ.

Lão nhanh chóng phóng người lên vài cái, chớp mắt bay vèo ra mười dặm, đáp xuống trên không trung xác Lý Thiên Hổ.

Ngay sau đó, lão cúi đầu nhìn cái xác tàn tạ thê thảm, con ngươi co rút, kiềm không được kinh kêu:

- Thiên Hổ? Thế này...hừ! Lan gia chết tiệt!

Ma Chưởng lão tổ mặt biến tức giận, mắt bốc lửa.

Dù lúc này Lý Thiên Hổ đầu óc vỡ nát, toàn thân là huyết, nhưng lão vẫn dễ dàng nhận ra gã.

Đặc biệt là trong rất nhiều con cái của Lý Bỉnh Thần thì Ma Chưởng lão tổ thích nhất lão tam Lý Thiên Hổ, rất thưởng thức cách làm việc âm ngoan ác độc của gã, thường hay chăm sóc gã.

Cũng chính bởi vì như vậy nên lúc Lý Thiên Hổ gặp nguy hiểm thì người thứ nhất nghĩ đến là Ma Chưởng lão tổ chứ không phải cường giả Lý gia, quan hệ giữa Ma Chưởng lão tổ và Lý Thiên Hổ thậm chí còn thân hơn cả cha gã.

Giờ phút này, Ma Chưởng lão tổ thấy cái chết thê thảm của Lý Thiên Hổ thì khóe mắt như muốn nứt ra, hậnguyên khíhông thể lập tức giết sạch tất cả người Lan gia.

*Ầm!*

Trong cơn giận dữ, khí thế trên người Ma Chưởng lão tổ bỗng tăng ba phần, y bào rộng lớn phồng lên, khí kình mạnh mẽ chấn tất cả đá núi, cây cỏ trăm trượng thành bột phấn.

- Cha nó! Không uổng là lão yêu nghiệt chỉ kém một bước hóa rồng, khí thế thôi đủ so với thần thông cảnh cao thủ đại thần thông!

Trong long ngục không gian, Phong Liệt há hốc mồm nhìn.

Cùng lúc đó, hắn thấy đắc ý. Hóa đan cảnh Minh Long lão tổ của Lữ gia, Lữ Tiêu coi như chết trong tay hắn, dù không phải bằng bản lĩnh thật sự xử lý nhưng cũng đáng giá tự hào.

Gần truyền tống trận, những người Lan gia bị Ma Chưởng lão tổ bị thương đã sớm phát ra tín hiệu cầu cứu.

Lúc này, sâu trong bí cảnh nhị tầng có ba khí thế mạnh mẽ nhanh chóng bay hướng bên này, trong đó có một người đàn ông thanh niên tuấn tú phi thường, chính là Lan Tiếu Thiên.

Nhưng ba cao thủ thần thông cảnh Lan Tiếu Thiên cảm nhận khí thế mạnh mẽ của Ma Chưởng lão tổ rồi chợt khựng lại, ai nấy vẻ mặt hoảng sợ.

Ngay sau đó, ba người chẳng chút do dự xoay người trốn ra xa, tốc độ chạy nhanh hơn cả lúc đến mấy lần.

Nói đùa, nếu đã biết kẻ địch là cao thủ hóa đan cảnh mà còn không mau chạy thì đúng là chán sống.

Nói đạo lý?

Có thể dùng nắm đấm giải quyết vấn đề thì ai thèm lãng phí miệng lưỡi?

Ma Chưởng lão tổ lạnh lùng nhìn ba người chạy vắt giò lên cổ, nặng nề hừ lạnh, nói:

- Hừ! Chính là các ngươi giết chết người của Lý gia ta? Tốt! Tốt lắm! Vậy thì đền mạng đi!

- Vị tiền bối này, Lý gia các ngươi chẳng qua tổn thất một nhân vật mà thôi, Lan gia chúng ta nguyện ý bồi thường, xin tiền bối thủ hạ lưu tình, đừng gây đến hai đại gia tộc không thể cứu vãn!

Lan Tiếu Thiên vừa chạy vội đi vừa từ xa truyền âm đến.

Lúc này trên khuôn mặt tuấn tú của gã trầm như nước, lòng thầm than xui.

Trước đó Lý gia chỉ có một gia nô cương khí cảnh bị Lan Tiếu Thiên đánh chết, gã cảm thấy cái này chẳng đáng là gì, bồi thường chút long tinh là xong việc.

Nhưng gã không biết Lý Thiên Hổ đã chết, nếu không thì gã sẽ không nói nhiều như vậy, dứt khoát chạy trốn.

- Nhân vật? Hừ! Theo lão phu thấy các ngươi mới là nhân vật! Chết đi cho ta!

Ma Chưởng lão tổ nghe Lan Tiếu Thiên thì càng lửa cháy thêm dù. Con trai của Lý gia gia chủ mà là nhân vật thì còn có ai không phải?

Lão gầm một tiếng, nhanh chóng lóe người đuổi theo một cao thủ Lan gia cách lão gần nhất. Tốc độ của cường giả hóa đan cảnh nhanh như tia chớp, chỉ vài giây đã đến sau lưng người đó.

Sau đó lão bỗng vung chưởng ảnh đen to lớn.

*Ầm!* một tiếng vang thật lớn, cao thủ Lan gia thần thông cảnh tam tầng ở trong tay cường giả hóa đan cảnh thì yếu ớt như con kiến vậy.

Hắn trơ mắt nhìn Ma Chưởng lão tổ biến mất trong bóng đêm, thầm bi ai cho Lan Tiếu Thiên rồi thì rất là vui sướng khi người gặp họa.

Gã không dám ở lại lâu hơn, lúc này Lan gia tự lo thân còn không xong, cá nhỏ như hắn chạy khỏi đây là tốt nhất.

Hắn liền độn ra khỏi long ngục không gian, chốc lát sau đã ở bên cạnh truyền tống trận.

Lúc này, bảy, tám người bị Ma Chưởng lão tổ đánh trọng thương trừ cao thủ bị thương nhẹ quay về gia tộc cầu viện ra thì người còn lại bị thương rất nặng, chỉ có thể ở lại tại chỗ trị thương.

Họ thấy Phong Liệt xuất hiện thì cơ mặt căng cứng, nhưng khi thấy sau lưng hắn có một ma long ảo ảnh ba trượng thì trên mặt lộ vẻ xem thường.

- Tiểu tử, Lan gia nhị công tử của chúng ta có lệnh ngừng dùng truyền tống trận ngày! Lăn về đi!

Một cao thủ Lan gia xếp bằng bên cạnh truyền tống trận quát lạnh với Phong Liệt, sau lưng gã uốn lượn sáu ma long ảo ảnh năm trượng, rõ ràng là một cao thủ cương khí cảnh lục tầng.

- Nhị công tử nhà các ngươi bản thân còn chưa lo xong, mệnh lệnh của hắn tính cái quái gì!

Phong Liệt bật cười, tốc độ tiến lên không hề giảm sút, lao hướng truyền tống trận.

- A? Đồ không biết sống chết! Mặc dù chúng ta bị thương nhưng vẫn đủ giải quyết con kiến chân khí cảnh ng...a!

*Phụt phập!*

Một tiếng trầm đục.

Người kia chưa nói dứt lời đã bị một đại thương đâm xuyên cổ, đóng đinh nghiêng trên mặt đất, chết ngay tại chỗ.

Đám người còn lại vốn đang nhắm mắt khoanh chân chữa thương, không thèm để ý Phong Liệt nhưng vì tiếng hét của người kia mà tỉnh lại, đều kinh hoảng biến sắc mặt, chấn kinh nhìn Phong Liệt.

Kẻ bị Phong Liệt giết chết là bị thương nhẹ nhất trong đám người, chỉ bị Ma Chưởng lão tổ phế một nửa kinh mạch mà thôi, còn có thể phát huy ba, bốn phần sức chiến đấu.

Người còn lại hơn phân nửa kinh mạch bị phế, không ra hai, ba năm tĩnh dưỡng thì không hồi phục lại được, lúc này có thể phát huy ra một, hai phần sức chiến đấu đã là không tệ.

Một cao thủ cương khí cảnh tam tầng tuổi bán trăm, râu tóc dựng đứng ngoài mạnh trong yếu quát to.

Phong Liệt lười tốn nước miếng với họ, không có gì để tranh chấp cùng đám người sắp chết.

Phong Liệt tiến lên rút về phong ma thần thương, hai, ba bước đi tới gần lão già kia, đại thương quét ngang. *Xèo* một tiếng, đầu lão già bay đi, bao gồm một thanh trường kiếm lão vung ra cũng bị chém làm hai đoạn.

- A? Này...

- Huynh đệ! Có gì từ từ nói! Ta có mười vạn long tinh này, xin huynh đệ tha cho chúng ta!

- Đúng đúng! Ta còn có một cao cấp linh bảo, tặng luôn cho huynh đệ để kết thiện duyên, thế nào?

- …

Giờ phút này, năm người còn lại đều kinh sợ gần chết.

Họ nhìn ra được thiếu niên trước mắt mặc dù tuổi không lớn nhưng là hạng giết người không chớp mắt.

Càng xui là bây giờ sức chiến đấu của họ ngang với lão già mới chết, nếu cưỡng ép phản kháng thì e rằng có tử vô sinh, không bằng bỏ ít tiền mua mạng.

Quả thật là hổ lạc bình dương bị khuyển khi, ai nấy thầm than xui xẻo.

Nhưng họ đã đánh giá thấp khẩu vị của Phong Liệt.

- Kết thiện duyên với các ngươi? Hừ! Ngại quá, các ngươi không xứng!

Phong Liệt cười khẩy nói, động tác không chậm chút nào, cực nhanh lướt qua năm người, phong ma thần thương rắn chắc vô cùng hoành tước đâm thẳng, bóng thương đổ ập xuống.

Năm tên cao thủ cương khí cảnh cao cao tại thượng, vạn người kính ngưỡng giờ ở dưới thương của Phong Liệt tựa con cừu non, gần như không có một chút sức phản kháng.

- A... Tha mạng!

- Khốn kiếp, lão tử liều mạng với ngươi...a!

*Đinh đinh đinh đinh đinh!*

*Phốc phốc phốc phốc phốc!*

- …

*Phụt phập*

Một chuỗi tiếng sắc bén đâm vào da thịt và tiếng hét thảm qua đi, mọi người đều tắt thở.

- Hừ! Lan gia dám đụng vào đàn bà của lão tử, trước tiên lấy chút điểm lời của các ngươi.

Phong Liệt lạnh lùng nhìn xác ngổn ngang đầy đất, khóe môi cong lên.

Tiếp theo, hắn không chút khách sáo lấy xuống nhẫn trữ vật của bảy người, bao gồm một ít bản mệnh thần binh trong cơ thể họ cũng cướp đi luôn.

Làm xong những điều này, Phong Liệt đắc ý huýt sáo, rồi chớp mắt biến mất trong truyền tống trận.

Ngay sau đó, Phong Liệt trở lại nhất tầng bí cảnh.

Mặc dù nhất tầng bí cảnh cũng tối tăm nhưng hơn phần tĩnh mịch so với nhị tầng bí cảnh, hơn nữa không khí xung quanh không có sát khí quái dị thấm vào người.

Khi Phong Liệt xuất hiện ở nhất tầng bí cảnh thì đầu tiên là trốn vào trong long ngục không gian, đợi thấy xung quanh truyền tống trận không có gì nguy hiểm mới xuất hiện trên cao trăm trượng, đám xuống đất.

Rồi Phong Liệt không ngừng lại, hắn nhanh chóng lao đi hang hóa linh giao.

Khoảng cách hơn mười dặm giây lát trôi qua.

Phong Liệt cách hồ nước vài dặm nhìn một lát, thấy con hóa linh giao ở trong hồ gặm cắn một ít xác đại hình long thú, thỉnh thoảng vang lên từng đợt tiếng ken két khiến người da đầu mát lạnh.

Trừ điều đó ra không có một bóng người.

Phong Liệt thầm mừng, hắn liền hóa thành một lũ khói nhẹ từ từ tới gần hồ nước.

Giống như lần trước, con nhất tầng bí cảnh chỉ ngoái đầu liếc sương mù rồi tiếp tục nhai thực vật trong miệng.

Một lát sau, Phong Liệt biến thành khói đen chậm rãi len vào hồ nước.

Phó bản bí cảnh kết thúc.

………………..


- Vương sư huynh! Tất thắng!

- Thiên Tử tỷ tỷ! Cố lên! Đá tên háo sắc đó xuống!

- Vương sư huynh! Cẩn thận! Đừng cứ nhìn ngực của tiện nhân đó! Nếu ngươi đánh thua thì sau này người ta không cùng ngươi song tu nữa!

- Kiếm pháp hay!

- …

- …

Ánh chiều tà chiếu rọi mặt đất.

Phía đông Bàn Long Phong, trên đất trống mênh mông, mỗi cách vài dặm là có một tòa đài cao, những đài cao này cao khoảng ba trượng, chiếm phạm vi ba mươi trượng, toàn do tinh thiết đúc, cực kỳ rắn chắc.

Đài cao như vậy có tổng cộng có chín mươi chín tòa, rải rác đầy khu vực gần trăm dặm.

Bây giờ xung quanh chín mươi chín tòa đài cao tụ tập ngàn vạn đệ tử Ma Long giáo, đầu người chi chít nhộp nhịp, tiếng reo hò liên tiếp rền vang.

Trên đài đệ tử kiếm khí tung hoành, khí kình bắn ra bốn phía, tiếng tạc nổ liên miên không dứt. Thỉnh thoảng có người bị đá xuống đài cao, máu bắn giữa không trung.

Người dưới đài thì ngóng cổ nhìn chằm chằm bóng người trên đài kịch liệt đối chiến, mặt lộ vẻ hoặc là hưng phấn, hoặc căng thẳng, hoặc khinh thường, tiếng kêu hay nổi lên xông tận trời.

Lúc này, gần mép một tòa đài cao, có một mỹ thiếu nữ dung nhan khuynh thành hiên ngang, dáng người yểu điệu đang ra sức vung trường kiếm tỏa ánh sáng đen chói mắt, so đấu với một thiếu niên, tình hình rất là kịch liệt, bộ bộ sát khí, chiêu chiêu kinh tâm.

Thiếu nữ này chính là Diệp Thiên Tử.

Lúc này nàng mặc bộ bạch sắc chiến y, nổi bật đường cong yêu kiều, mặt lạnh như băng, mũi quỳnh toát ra giọt mồ hôi.

Thân hình mỹ miều di chuyển như mây bay nước chảy khiến người nhìn đẹp mắt. Cùng lúc đó, bảo kiếm trong tay nàng không ngừng bùng phát ra khí kình mạnh mẽ, khiến thiếu niên đối diện dần đỡ hết nổi.

Thiếu niên đó thực lực chân chính chưa chắc yếu hơn nàng, nhưng tiểu tử đó là hoàn khố đệ tử, mới lên sân thì đôi mắt dâm tà đã dính vào thân hình xinh đẹp của Diệp Thiên Tử, thường vì thất thần mà rơi vào thế yếu, chuyện cũng bình thường.

- Ma long thôn thiên trảm!

Diệp Thiên Tử liếc thấy đối phương sắp lùi đến bên mép, bỗng quát to, trường kiếm trong tay đột nhiên sinh ra lực hút quái dị khiến thân hình thiếu niên bay ngược chợt ngừng lại, gã làm vẻ mặt kinh ngạc.

Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng *Phụt phập* trầm đục, trường kiếm đen đâm trúng vai phải thiếu niên khiến gã thả tay, trường kiếm rơi xuống đất.

- Ngừng! Ngừng! Ta nhận thua! Ta nhận thua! Không ngờ vị sư muội này chẳng những dung nhan tuyệt thế, hơn nữa kiếm thuật tinh tế, Vương ta xin chịu thua...

Thiếu niên hét thảm, vội vàng nhận thua rồi thì liên tục vuốt mông ngựa Diệp Thiên Tử, nịnh đến nàng nổi cả da gà da vịt.

Lúc này, nghe thấy thiếu niên chịu thua thì mọi người xùy ầm ĩ.

Thiếu niên trông hình như có thân phận khá lớn, là một đệ tử trung tâm.

Nhưng gã làm cao thủ nguyên khí cảnh cửu tầng vậy mà chịu thua Diệp Thiên Tử là đệ tử nguyên khí cảnh cửu tầng đúng là hơi mất mặt thật.

Tuy nhiên, dường như gã chẳng thấy mất mặt chút nào, ngược lại biểu tình hưng phấn nhìn Diệp Thiên Tử, ánh mắt tràn đầy si mê.

Nếu không phải Diệp Thiên Tử biểu tình cực kỳ khó coi, vẻ mặt lạnh băng ngăn cách người ngàn dặm thì gã đã chạy lên quấn quýt rồi.

- Hừ! Đồ khùng!

Diệp Thiên Tử khinh thường hừ một tiếng, tiêu sái vuốt tóc dài, keieu ngạo đi xuống đài cao, đến chỗ chấp sự lĩnh bằng chứng thắng thua.

Lúc này, đám nữ đệ tử ám võ viện nhóm Sở Điệp đều hoan hô vây quanh nàng, líu ríu rất là náo nhiệt.

...

...

Hôm nay đã là ngày thứ năm tiến hành đại tái trong giáo của Ma Long giáo. Trên chín mươi chín tòa trên đài cao trình diễn so đấu khí thế hừng hực, cực kỳ náo nhiệt.

Đại tái trong giáo mười năm một lần của Ma Long giáo cũng là bước đầu tiên cho mấy ngàn vạn đệ tử nguyên khí cảnh, chân khí cảnh trở nên nổi bật, giương danh thiên hạ.

Còn đệ tử chân khí cảnh thì trừ một số chấp sự, trưởng lão ở lại canh giữ sơn môn, có chín phần chín bị phân công đi khắp góc đại lục tham gia tranh đấu giữa mười đại giáo, đại tái trong giáo không liên quan gì nhiều đến họ.

Thậm chí là đệ tử chân khí cảnh ở lại trong giáo cũng không nhiều lắm, chỉ chiếm một phần mà thôi.