Theo suy tính ban đầu của hắn là cố gắng điệu thấp chút, tránh khiến Ma Long giáo chủ chú ý, nhưng bây giờ xem ra hắn là cửu phẩm huyết mạch thiên tài, muốn làm đệ tử lặng lẽ không tiếng tăm là nằm mơ.

Nhưng hắn cũng rất muốn biết nếu rót vào tất cả nguyên lực thì hắn có đạt đến thập phẩm huyết mạch hay không? Thậm chí là vượt qua thập phẩm?

Nhưng sau đó hắn từ bỏ suy nghĩ ấy, cây cao đón gió lớn, chân lý ngàn xưa không thể bỏ qua. Bây giờ cửu phẩm huyết mạch đủ nổi rồi, thêm thập phẩm huyết mạch chắc sẽ bị người ghen tỵ muốn chết.

Bây giờ tất cả người trong đại điện mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Phong Liệt. Lúc trước Triệu Đống là thất phẩm huyết mạch, còn Diệp Thiên Tử là bát phẩm huyết mạch đều tính là thiên tài long võ giả trên đời khó cầu. Nhưng so với Phong Liệt cửu phẩm huyết mạch thì họ đúng là mờ nhạt.

Nhìn thân hình mảnh khảnh của Phong Liệt, mọi người như trông thấy tuyệt thế cao thủ mấy chục năm sau, mắt bất giác lộ ra tham lam, hận không thể chiếm thân thể hắn làm của riêng.

Nhưng họ chỉ mơ tưởng mà thôi, các chấp sự đa số là chân khí cảnh, không có năng lực xuất khiến linh hồn, không thể đoạt xá thân thể người khác.

Thật lâu sau, đằng long điện chủ bởi vì tinh thần quá kích động mà bật dậy khỏi chỗ ngồi đã bình tĩnh lại.

Lão không để ý mình thất lễ, giọng già nua run rẩy nói:

- Tiểu tử, tên của ngươi là gì?

Phong Liệt không kiêu ngạo không rụt rè đáp:

- Vãn bối tên Phong Liệt!

Lão điện chủ vui vẻ nói:

- Phong Liệt! Hay! Chắc là xuất thân từ Phong gia thế gia dực long huyết mạch Thiên long Thần Triều đúng không?

Trong mắt có suy tư.

- Không, vãn bối đến từ Phong gia Kim long Thiên Triều!

Phong Liệt lòng chợt động, hắn từng nghe tam thúc nhắc đến Phong gia Kim long Thiên Triều chỉ là một chi nhánh của Phong gia Thiên long Thần Triều.

- À? Thì ra là vậy! Thế...ngươi muốn tham gia vào viện phái nào?

Qua thật lâu sau cuối cùng đằng long điện chủ hỏi ra điểm mấu chốt.

Phút chốc đại điện lặng ngắt như tờ, có thể nghe thấy tiếng châm rơi. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Phong Liệt, con mắt hơi đỏ, bởi vì quyết định tiếp theo của hắn liên quan đến nơi ở sau này của thiên tài tuyệt thế.

Chỉ cần Phong Liệt không chết sớm thì dù hắn tham gia vào viện phái nào tương đương với phái ấy thực lực mấy chục năm sau tăng nhiều, đây là điều không thể nghi ngờ.

Phong Liệt nhếch môi nói:

- Ta lựa chọn...ám võ viện!

Hắn nhớ đến mới rồi Diệp Thiên Tử cũng chọn ám võ viện, lòng là lạ.

- Cái gì? Ám võ viện? Ta không có nghe lầm chứ? Tiểu tử, ám võ viện là yếu nhát trong mười tám viện, ngươi phải nghĩ rõ ràng! Bây giờ hối hận còn kịp!

- Tiểu tử, ngươi đừng ngốc như vậy! Ám võ viện trừ một bọ thân pháp thiên cấp chiến kỹ không ai luyện thành ra muốn thực lực không có thực lực, muốn tài nguyên không có tài nguyên! Còn có cái gì đáng giá khen chứ?

- Không lẽ...tiểu tử nhà ngươi có hứng thú với nha đầu Diệp gia? Thật là bậy bạ! Sao có thể vì một cô gái mà chôn vùi tương lai của mình?

- ...

- ...

Nghe nói Phong Liệt giống như Diệp Thiên Tử lựa chọn ám võ viện thì trừ chấp sự ám võ viện co ro khúm núm mừng hơn hở đâm ra ngu đần, còn lại mọi người tình cảm quần chúng sôi trào, khuyên nhủ Phong Liệt hãy suy nghĩ lại, ngay cả lão điện chủ đều đỏ mặt tía tai. Thậm chí có người cho rằng Phong Liệt vừa mắt Diệp Thiên Tử mới muốn làm cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt, Phong Liệt nghe mà dở khóc dở cười.

Ma Long giáo chia làm thượng cửu viện, hạ cửu viện, thập bát viện phái mỗi cách ba năm sẽ tổ chức đại tái đệ tử trong giáo một lần, do đó quyết định địa vị cấp bậc của mười tám giáo phái. Cùng lúc đó, quyết định luôn tỷ lệ phân chia các loại tài nguyên tu luyện.

Ám võ viện trong gần sáu mươi năm qua luôn xếp chót, trong viện phái sớm là nhân tài điêu linh, tuyển nhận đệ tử một đời kém hơn một đời, dần trở thành tuần hoàn ác tính.

Bây giờ ám võ viện ở trong Ma Long giáo gần như không có quyền lên tiếng, ngay cả chấp sự ám võ viện phụ trách tuyển nhận đệ tử cũng thưa dạ, nói cái gì đều rụt rè sợ hãi.

Thật ra nói đến thì ám võ viện vẫn có chút ưu thế.

Trong Ma Long giáo chỉ có hai bản thiên cấp chiến kỹ, một được gọi là vô thượng chiến kỹ có thể đoạt thế thiên địa, xé trời rạch đất...'Ma Long tham trảo tam thức'. Bây giờ nó tồn tại trong ma khí viện, cũng tức là nằm trong tay Ma Long giáo chủ, kiếp trước Phong Liệt đã luyện thành nó. Bản thứ hai là nổi danh đại lục, thân pháp thiên cấp chiến kỹ 'Ma Long ám ảnh độn', tồn tại trong ám võ viện. Truyền rằng khi đã luyện thành thân pháp thiên cấp chiến kỹ này thì tương đương với thêm một ngàn cái mạng, muốn chết còn khó khăn.

Tiếc rằng công phu thiên cấp có một điều tệ không thể bỏ qua, đó là cực kỳ khó luyện.

Chỉ là một bản 'Ma Long tham trảo tam thức' lấy tư chất siêu phàm thoát tục kiếp trước của Phong Liệt phải mất mười năm mới chỉ luyện nhập môn mà thôi.

Bản 'Ma Long ám ảnh độn' này tu luyện càng thêm khó khăn hơn, mấy trăm năm qua trong ám võ viện không ra một người luyện thành nó, danh tiếng dần sa sút.

Đây cũng là lý do khiến danh tiếng ám võ viện giảm sút, dần biến thành tầng chót trong mười tám viện, khó thể xoay người.

Lý do Phong Liệt lựa chọn ám võ viện là có ý định riêng.

Kiếp trước Phong Liệt đã thèm bản thân pháp thiên cấp chiến kỹ này lâu rồi, tiếc rằng viện phái Ma Long giáo khác nhau khiến hắn vô duyên tu luyện. Hắn rất có tự tin luyện thành 'Ma Long ám ảnh độn', niềm tin này đến từ thần thông thiên phú của mình...Ma Long Hắc Ám Chi Thân.

Huống chi hiện giờ nếu Phong Liệt muốn che giấu bí mật của mình thì tốt nhất là cách Ma Long giáo chủ xa chút, nếu không sớm muộn gì hắn sẽ lộ ra ngay. Ám võ viện cách xa ma khí viện, chính là lựa chọn tốt nhất.

Hơn nữa hắn biết người yêu kiếp trước Sở điệp không lâu sau sẽ tham gia và ám võ viện. Nghĩ đến thiếu nữ xinh đẹp như tinh linh là lòng Phong Liệt bất giác ấm lên, càng vững chắc quyết tâm lựa chọn ám võ viện.

Phong Liệt liếc mọi người trước mặt, dứt khoát nói:

- Các vị tiền bối, đệ tử đã quyết định tham gia vào ám võ viện rồi!

Thấy thái độ của Phong Liệt cứng rắn như vậy, đám chấp sự sốt ruột rồi lại không biết làm sao, chỉ đành than thở tiếc đứt ruột.

Chỉ có chấp sự ám võ viện là mừng như điện, gã cẩn thận liếc điện chủ bên trên, xong vọi vàng chạy ra kéo Phong Liệt đi như bay ra khỏi đại điện, sợ chậm chân xảy ra biến cố gì.

"Hắc hắc! Hắc hắc hắc! Hôm nay đằng long điện chủ chúng ta thu hoạch được hai thiên tài, thật là chuyện mừng cực lớn! Chắc lão nhân viện chủ mấy ngày liền ngủ không yên đây!" Chấp sự mang Phong Liệt rời khỏi đại điện rồi cười khờ ngốc.

Phong Liệt bất đắc dĩ lắc đầu, ho khan nói:

- Khụ khụ! Tiền bối... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chấp sự xoay người lại, vẻ mặt hiền lành nói với Phong Liệt:

- Ta? Ta tên Tề Sơn, ngươi cứ gọi ta là Tề sư thúc, sau này có vấn đề gì cứ đến tìm ta. À? Phải rồi, ngươi có chuyện gì không?

- Cái gì, Tề sư thúc, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?

- Ta trước tiên mang ngươi đi danh tịch đường đăng ký, sau đó sẽ quay về Ám Võ Phong, có lẽ sẽc kịp giờ cơm! Phong Liệt à, thật ra thì ngươi lựa chọn ám võ viện chúng ta là đúng lắm, có lẽ Ám Võ Phong không có ưu thế gì khác nhưng không thiếu mỹ nữ, sau này ngươi không cần lo không kiếm được nương tử...

- A...