- Kính chào Liêu sư huynh!

- Liêu sư huynh! Lần này người nhất định phải đại triển thần uy, tranh hơi cho ám võ viện chúng ta!

- Cái đó cần phải nói! Có Liêu sư huynh ở thì ba hàng đầu đại tái chắc chắn có vị trí cho ám võ viện chúng ta!

- …

Cách còn xa mà mấy cao thủ nịnh hót đã như ruồi bộ nghe mùi thối xun xoe vây quanh, lời nịnh nọt liên miên như nước sông cuồn cuộn.

Liêu Văn Huy rất hưởng thụ những lời nịnh nọt đó, mỉm cười gật đầu, miệng thì khiêm tốn nói:

- Ha ha! Đâu có đâu có! Mấy viện phái khác cũng có cao thủ, sư huynh ta gặp áp lực lắm!

- Hắc hắc! Ta sớm nói rồi thôi, Liêu sư huynh thực lực kinh người không phải vật trong ao, quả nhiên đại tái trong giáo nếu không có Liêu sư huynh thì ám võ viện chúng ta rất khó coi.

- Triệu thung sư huynh cũng không sai thôi! Lần này hai vị sư huynh đều đoạt được chủ một lôi đài, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng a! Đến lúc cũng đừng quên quan tâm tiểu đệ chút chút nhé!

- Đúng vậy đó! Nói không chừng hai sư huynh rất có thể sẽ trở thành đại sư huynh tiếp theo...khụ khụ!

- …

Phong Liệt liếc hai người, thầm bật cười, không thèm để ý.

Liêu Văn Huy đó mặc dù là cao thủ chân khí cảnh nhị tầng nhưng ở trong mắt Phong Liệt thì yếu như con kiến, phất tay một cái là tiêu diệt được ngay, hắn không tin dựa vào người như vậy có thể lay động địa vị của hắn.

Khi hắn xoay người nhìn mấy đệ tử Ngân Long giáo thì thấy 'Vô Khuyết sư huynh' đã dãn máy người leo lên Bàn Long Phong, khiến trong lòng Phong Liệt có chút thất vọng.

Đệ tử Ngân Long giáo Vô Khuyết phóat ra hơi thở quái dị khiến Phong Liệt rất ngạc nhiên, suy nghĩ kỹ càng khiến hắn tò mò hơn.

- Phong huynh! Ngươi... 

Triệu Thung đi tới gần Phong Liệt, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Mấy ngày trước gã nghe nói Phong Liệt bị phế tu vi nhưng vẫn không thấy mặt hắn được, lòng rất lo cho hắn.

Mới đầu Triệu Thung thấy Phong Liệt làm các loại kỳ diệu, trong lòng tôn thờ hứn, rất khó tin một khi hắn không còn tu vi thì sẽ biến thành bộ dạng gì, tâm tình gã rất phức tạp.

Phong Liệt nhìn Triệu Thung, thấy mắt gã tràn đầy quan tâm thì hơi cảm động.

Hắn cười nói:

- Ha ha, yên tâm đi, ta không có s...

- Ủa? Đây không phải đại sư huynh sao? Sao người cũng đến?

Phong Liệt chưa dứt lời thì một giọng nói khoa trương đánh gãy, người nói chuyện là Liêu Văn Huy mới ra khỏi đám nhịnh hót.

Triệu Thung biến sắc mặt, xoay người nhìn Liêu Văn Huy, nói:

- Ngươi nói vậy là có ý gì? Không lẽ Phong huynh không thể tới?

Liêu Văn Huy sờ mũi, cười quái dị nói:

- Ta đây là quan tâm đại sư huynh thôi mà! Nghe nói đại sư huynh hiện giờ tu vi đã mất hết, bổn công tử khổ sở thay cho.

- Nhưng hiện tại ma khí viện cửu đại công tử treo giải thưởng giá cao muốn dạy cho đại sư huynh một bài học, trong đại tái người nhiều hõn tạp, bổn công tử lo lắng đại sư huynh bị người ám toán! Hắc hắc!

- Ngươi...!

Triệu Thung biểu tình giận dữ, Liêu Văn Huy nói mấy lời này tuy rất dễ nghe nhưng giọng điệu rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa.

Phong Liệt không hề tức giận, cười khẽ nói:

- Ha ha, không ngờ người ma khí viện cũng gan thật, dám làm như vậy! Nhưng ta tin tưởng có các vị sư đệ giúp đỡ chắc sẽ không có ai to gan trắng trợn đối phó ta đâu?

- A?

Liêu Văn Huy ngẩn ra, dường như không ngờ Phong Liệt mặt dày như vậy, gã lộ vẻ khinh thường như ngoài miệng thì nghĩa bất dung từ nói: 

- Đó là đương nhiên! Ai dám đối phó người ám võ viện chúng ta, Liêu Văn Huy ta là người thứ nhất không tha cho!

Trước đây gã chỉ có thể nhìn lên Phong Liệt.

Nhưng bây giờ người bị gã nhìn lên cần có gã giúp đỡ, khiến Liêu Văn Huy tự tin tăng vọt, lòng rất thỏa mãn, làm bộ dạng như muốn thu Phong Liệt làm tiểu đệ. Dù phế vật này vô dụng với gã nhưng đợt bên người từng giây từng phút nhìn thì cũng là khích lệ tốt đấy chứ.

Đúng lúc này, một bóng người ngự không bên trên Bàn Long Phong đến, nhoáng lên vài cái đã nhẹ nhàng đáp xuống đài cao giữa sân.

Người này đội mặt nạ thanh đồng, sau lưng có sáu ma long ảo ảnh dài mười trượng uốn lượn gầm rống, uy thế hùng hồn, uy nhiếp thần thông cảnh mênh mông khiến ngàn vạn đệ tử ồn ào bất giác đông lại.

Phong Liệt nhìn thấy người tới thì ngản ra, chính là chuẩn nhạc phụ của mình, Lý Thiên Ký Lý hộ pháp.

“A, không ngờ sẽ là lão già này chủ trì."

Lý Thiên Ký đáp xuống đài cao, đầu tiên là xa xa thi lễ hướng Bàn Long Phong, rồi bỗng vung tay lên, thanh âm ẩn chứa nguyên lực hùng hồn thoáng chốc truyền khắp thiên địa.

- Các vị đồng môn! Đại tái trong giáo thứ bảy ngàn sáu trăm chín mươi ba đợt của Ma Long giáo ta, cuộc chiến xếp hạng cuối cùng sắp bắt đầu! Quy tắc của cuộc chiến xếp hạng như sau: Đánh rớt lôi đài là phụ! Lấy trình tự rớt lôi đìa trước sau để xếp hạng cuối cùng! Sau đây xin mời chín mươi chín lôi chủ lên đài!

*Vèo!*

Thanh âm của Lý hộ pháp vừa mới kết thúc thì ngàn vạn đệ tử bên dưới như pháo nổ, ồn áo náo động chấn trời, khiến da đầu tê rần.

Quy tắc của cuộc chiến xếp hạng rất đơn giản, nhìn từ mặt ngoài thì không có công bình gì cả.

Nhưng nếu suy xét sâu hơn thì nó rất công bình. Bởi vì cái gị là cuộc chiến xếp hạng không chỉ là xếp hạng cá nhân, mấu chốt nhất là xếp hạng viện phái, họ bày ra là thực lực chỉnh thể viện phái. Xưa nay quy tắc của đại tái trong giáo luôn là như vậy, chưa từng sửa đổi.

Phong Liệt thản nhiên nói với Liêu Văn Huy và Triệu Thung:

- Các vị hãy đi đi, vinh nhục ám võ viện chúng ta dựa vào biểu hiện của hai người!

Triệu Thung chắp tay với Phong Liệt, xoay người đi tới lôi đài chính giữa, không thèm leiecó Liêu Văn Huy cái nào.

Liêu Văn Huy trước khi xuất phát còn nhiệt tình vỗ vai Phong Liệt, thuận miệng nói:

- Phong huynh, sau này nếu gặp chuyện gì rắc rối cứ việc nói! Liêu Văn Huy ta ở trong thế hệ trẻ mười tám viện phái có chút mặt mũi!

Nói xong gã tiêu sái phủi quần áo, chậm rãi bước hướng lôi đài, có cảm giác lâng lâng.

Phong Liệt mỉm cười, không tỏ ý kiến.

Tiểu Lục hầm hừ bĩu môi nói:

- Hừ! Gì chứ! Sư huynh từ khi nào cần hắn quan tâm?

Khoảng thời gian này Phong Liệt che giấu thực lực của mình khiến Tiểu Lục rất bực mình hắn nhưng không biết làm sao, ngay cả Tiểu Yên tính tình dịu dàng cũng rất giận.

Tuy nhiên, Phong Liệt có cách nghĩ của mình.

Bây giờ hắn ở trong mắt mọi người không mất đi tu vi cũng không có tư cách tham gia đại tái, bởi vì hắn không tham gia cuộc chiến lôi đài tự do, không hợp quy tắc.

Nếu bộc lộ ra thực lực trừ thêm rắc rối cho Lãnh Phi Hồng thì không có ích lợi gì cả.

*Vèo!*

*Vèo!*

*Vèo!*

- …

Lý hộ pháp vừa dứt lời không lâu thì từng bóng dáng trẻ tuổi mà mạnh mẽ lần lượt bay lên đài cao.

Mỗi bóng người xuất hiện đi kèm theo là bên dưới tiếng kêu gào vang tận trời xanh.

Những thiếu niên thiếu nữ này đều là trong mấy vạn, thậm chí là vài chục vạn đệ tử thiên tài chân chính nổi trội.

Nếu không ngoài ý muốn thì sau này họ vượt qua năm tháng, trở thành trụ cột vững vàng đời thứ sáu trăm tám mươi bốn của Ma Long giáo, thậm chí là vài chục năm, trăm năm sau họ thành tuyệt thế cường giả hướng dẫn thời đại tiếp theo trên Long Huyết đại lục..

Bây giờ Phong Liệt không thể lên đài, mặc dù hắn không để trong lòng nhưng sau trong đáy lòng có chút tiếc nuối.