*Xoẹt xoẹt!*

Đệ tử nhân võ viện sử dụng đôi mũi nhọn nanh sói, thấy kiếm cương của hai người ập đến thì mắt lóe tia sáng lạnh, hai cây gai trong tay thoáng chốc đánh ra màn sáng bạc chói mắt, tiêu trừ thế công của hai người.

Gã đột nhiên nhảy lên, hét lớn một tiếng:

- Mai hoa thất tịch chiếu!

Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh hoàng của Liêu Văn Huy, Triệu Thung, hai cây gai trong tay người này bắn bảy đóa hoa mai bạc sống động, trong hoa mai ẩn chứa uy thế khiến hai người sợ hết hồn.

Liêu Văn Huy trợn to mắt, kiềm không được kinh kêu:

- Địa cấp chiến kỹ... Tiểu thành? Cha nó!

Nếu đệ tử nhân võ viện này chỉ có tu vi là chân khí cảnh tứ tầng thì có lẽ hai người còn có phần thắng, nhưng gã thi triển ra ngưng khí thành hình tiểu thành địa cấp chiến kỹ, trong phút chốc Liêu Văn Huy, Triệu Thung đều tuyệt vọng.

Tiểu thành cảnh giới địa cấp chiến kỹ, đây chính là ít nhất có thể phát huy gấp mười lần sức chiến đấu của bản than!

Vượt cấp tập sát đều dễ như trở bàn tay, huống chi là đối phó với một đối thủ không bằng mình?

Kinh sợ teo tim, hai người Triệu Thung không rảnh nghĩ đến tấn công nữa, giữ cái mạng quan trọng hơn. Hai người đều điên cuồng vận chuyển nguyên lực toàn thân, rót vào cao cấp linh bảo chiến giáp ngoài người.

*Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!*

Ngay sau đó, bảy đóa mai bạc đánh vào trước ngực hai người, vang lên tiếng nổ, tạc nát quần áo của hai người.

Triệu Thung, Liêu Văn Huy như là diều đứt dây bay ra sau, ở không trung hộc bãi máu.

Đệ tử nhân võ viện vung ra một kích xng thu lại hai gai, trên mặt là nụ cười khinh thường, dường như không đặt họ và mắt.

Tiếp theo đối với hai người Triệu Thung lại là họa vô đơn chí.

Ở trên không trung còn chưa đáp xuống đất, Triệu Thung bỗng cảm thấy mình bị khí thế mạnh mẽ tỏa định làm tim gã rớt cái bịch.

Gã chưa kịp tìm hiểu thì một long ảnh khí thế bàng bạc uốn lượn mạnh đụng vào lưng.

*Ầm!*

Một tiếng nặng nề.

Thân thể Triệu Thung như cái túi rách bay xuống lôi đài, sao đó *bùm rầm* té xuống đất, ngất xỉu, từ đầu đến cuối không thấy rõ bị ai đá xuống.

Trên lôi đài, Đông Phương Trác nhẹ vung đại kích, khiêu khích cười với Phong Liệt đứng bên dưới rồi xong vọt hướng Liêu Văn Huy.

Nhưng không cần gã ra tay, Liêu Văn Huy đã bị Trịnh Nguyên Kiệt, Triệu Đống, Lữ Tranh, Lữ Vanh liên hợp đánh tả tơi, vội vàng nhận thua, sau đó khập khiễng đi xuống lôi đài.

Lúc trước chỉ một chớp mắt gã đã ưn mấy chục trọng kích, ngay cả cao cấp linh bảo chiến giáp trên người cũng nát thành phán, xương cốt khắp người vỡ vụn, thật sự không còn sức chiến đấu. Gã mới đi xuống lôi đài thì vô lực ngã quỵ.

Giữa không trung đúng lúc vang giọng của Lý Thiên Ký.

- Ám võ viện, hạng thứ mười tám!

*Oa!*

Bên dưới ngàn vạn đệ tử cùng cười vang, đám đệ tử ám võ viện sắc mặt cực kỳ khó xem, ngay cả Lãnh Phi Hồng trên Bàn Long Phong cũng thấy mất hết mặt mũi.

Từ đây ám võ viện số một đếm ngược lại đứng vững, lần nữa trở thành trò cười cho mười bảy viện phái khác.

Phong Liệt lạnh nhạt nhìn trên đài, nhe mắt. Trong lòng hắn hơi hối hận, lúc đó ở trên Tử Dương Sơn sao không xử lý Đông Phương Trác đáng ghét này.

- Mấy người đi lên nâng Liêu Văn Huy, Triệu Thung trở về!

Phong Liệt sai bảo sau lưng.

Mấy đệ tử nghe lời đi ra, chạy vội lên đài cõng Liêu Văn Huy, Triệu Thung ngất xỉu xuống.

Việc đã đến nước này, các đệ tử ám võ viện đều giảm hứng thú, rất là chán nản.

Giải quyết xong hai người ám võ viện, cuộc tranh giành giữa mười bảy viện phái khác chính thức trình diễn, bắt đầu màn thi đấu cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm tép. Thỉnh thoảng có người bị đánh xuống đài, trận so đấu cực kỳ kịch liệt.

Một ông lão ngân long huyết mạch ngồi ngay ngắn hỏi Thủy Vô Khuyết đứng sau lưng mình:

- Vô Khuyết, ngươi thấy bọn họ ra sao?

Thủy Vô Khuyết ngẫm nghĩ, ôn hòa nói:

- Bẩm lão tổ, bọn họ không tệ lắm, cũng xứng là nhân tài thế hệ trẻ.

Ông lão thản nhiên nói:

- A? Nói vậy là bọn họ không bằng ngươi?

Nhân tài thế hệ trẻ chỉ vẻn vẹn xưng hùng giữa người trẻ tuổi mà thôi, Thủy Vô Khuyết thì dù là tuổi trẻ lại sớm có năng lực tranh phong với cao thủ thế hệ trước.

Thủy Vô Khuyết cung kính đáp:

- Đúng vậy thưa lã tổ!

Trong giọng nói của gã tràn đầy tự tin, dường như khinh thường che giấu.

Hai người nói chuyện không lớn tiếng nhưng người xung quanh đều là đứng trên đỉnh cao tất nhiên nghe rõ ràng.

Cao thủ Ma Long giáo, Minh Long giáo liếc mắt nhìn Thủy Vô Khuyết, bên trong ánh mắt có ý thăm dò, dường như đang tìm hiểu thiếu niên này là cuồng vọng hay tự tin.

- A?

Thủy Trảm Vân ngoái đầu nhìn Thủy Vô Khuyết, bỗng con ngươi sau thẳm lóe tia sáng, có một ý định hay nổi lên trong lòng gã.

Trầm ngâm một lát sau Thủy Trảm Vân cười khẽ nói:

- Chiến Thiên, nếu ba chúng ta đều không muốn từ bỏ, lại không định để Kim Long giáo chiếm lợi thì bổn tọa có một đề nghị.

Chiến Thiên Ma Vương nhướng mày nói:

- Ồ? Nói nghe thử.

Thủy Trảm Vân nói:

- Hôm nay vừa lúc là ngày thế hệ trẻ Ma Long giáo các ngươi đại tái, tin tưởng ở trên lôi đài đều là tinh anh thiên tài trẻ tuổi Ma Long giáo. Bổn tọa có niềm tin với thằng bé Vô Khuyết này, không bằng hôm nay chúng ta có cược đi, hôm nay chỉ cần trong thế hệ trẻ của Ma Long giáo các ngươi có ai thắng được Vô Khuyết thì bổn tọa nguyện ý vô điều kiện ủng hộ Ma Long giáo các ngươi. Nếu ngược lại thì các ngươi làm tương tự, sao hả?

- A?

Thủy Trảm Vân vừa dứt lời thì xung quanh mười mấy cao tầng ba đại giáo phái nắm giữ thực quyền vẻ mặt ngẩn ngơ, ánh mắt rơi vào người Thủy Vô Khuyết, đều muốn tìm hiểu tại sao Thủy Trảm Vân tin tưởng như vậy.

Hình như Thủy Vô Khuyết cũng ngoài ý muốn trước đề nghị của Thủy Trảm Vân, nhưng ngây ra một lúc rồi gã hồi phục lại bình tĩnh thong dong. Đối mặt các vị cao thủ xem xét, biểu tình gã thản nhiên không chút kinh sợ.

Chiến Thiên Ma Vương, Lãnh Phi Hồng, Hoang Sơn Minh Long giáo, cùng với các viện chủ có mặt đều là cao thủ từ thần thông cảnh trở lên, bây giờ họ không khó thấy ra Thủy Vô Khuyết, thiếu niên khí chất bất phàm chưa đủ hai mươi tuổi mà tu vi đã đạt đến chân khí cảnh tứ tầng.

Tư chất như vậy đúng là xem như nổi bật trong thế hệ trẻ, nhưng trừ điều đó ra mọi người không thấy có chỗ nò phi phàm nữa, Thủy Trảm Vân láy đâu ra niềm tin như vậy.

Mọi người nhìn nhau.

Thấy đám Ma Long giáo vẻ mặt do dự, Thủy Trảm Vân giễu cợt hỏi:

- Ha ha, như thế nào? Không lẽ Chiến Thiên ngươi không tin vào thế hệ trẻ Ma Long giáo của mình ư?

Nhưng cao tầng Ma Long giáo có mặt đầu là lã yêu quái sống mấy trăm năm, không ai ngu ngốc, vấn đề mặt mũi không quá xem trọng, đâu dễ bị Thủy Trảm Vân châm chích dắt mũi?

Giờ thấy Thủy Trảm Vân tự tin như vậy thì họ lo ngại bên trong có trá, lòng do dự.

- Ha ha ha ha! Tốt! Đề nghị này không tệ! Nhưng ván cược này sao có thể thiếu Minh Long giáo chúng ta?

Không đợi Chiến Thiên Ma Vương đáp lời, bên kia phó giáo chủ Minh Long giáo, Hoang Sơn bỗng cười to.

Gã nói với thiếu niên đứng sau lưng mình thân hình mảnh khảnh, mặt tái nhợt như xác chết:

- Thi Lâm, hôm nay ngươi có tự tin tranh một hơi cho vi sư không?

Thiếu niên dùng thanh âm hơi khàn nói:

- Đồ nhi nhất định sẽ không làm sư tôn thất vọng!

Nói rồi thiếu niên dùng tròng trắng mắt liếc Thủy Vô Khuyết, trong mắt trừ lạnh như băng ra không còn tình cảm gì.