Lý Phong, Lý gia có Phong Thần thể thuộc Ma Long giáo tục truyền trong người chảy một nửa huyết mạch viễn cổ hoang thú thiên phong thần điêu, trời sinh tốc độ kinh người. Thể chất như vậy sau khi đại thành thậm chí có thể dung nhập vào gió mạnh, hóa thành hư vô, chớp mắt ngàn vạn dặm.

Giờ phút này đối diện Lý Phong nhanh chóng ập đến gần như không thể thấy rõ bóng dáng gã, Thủy Vô Khuyết không hề kinh sợ, gã thậm chí nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, chỉ thấy hai tay gã vòng quanh, mười ba đóa ngân liên lại dâng lên vòng quanh cạnh gã, tỏa ra ánh sáng bạc lóng lánh, làm nổi bật gã phiêu dật như tiên, tuấn lãng phi phàm.

- Liên khai thịnh thế trấn vạn tà!

Thủy Vô Khuyết quát khẽ, chỉ thấy mười ba đóa ngân liên dần nở rộ ra.cùng lúc đó, khí thế hùng hồn tràn ngập trong trời đat.

*Xèo- *

Một tiếng xé gió nhỏ xíu cơ hồ không nghe thấy được vang lên, một vệt đen xẹt qua không trung, cách cổ Thủy Vô Khuyết ngày càng gần, tốc độ nhanh như tia chớp.

Chính lúc này, ngân liên quanh người Thủy Vô Khuyết bỗng cùng run lên, bao gồm không gian này run theo.

*Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!*

Một chuỗi mười ba tiếng nổ.

Tiếp theo xảy ra hình ảnh kinh người, chỉ thấy bóng đen kia đột nhiên bị chấn ra hư không, vô ngực ngã xuống đất, liên tục hộc máu, không phải Lý Phong thì là ai?

Tốc độ của Lý Phong xứng đáng là đệ nhất trong thế hệ trẻ nhưng lực phòng ngự thì chỉ nhờ vào trên người mặc nhất phẩm huyền bảo chiến giáp, xem như là điểm yếu nhất của gã.

Nếu đối mặt kẻ địch bình thường thì cũng không có gì đáng trách, nhưng giờ phút này gã đối diện là thành chi cảnh thiên cấp chiến kỹ của Thủy Vô Khuyết. Dù có chiến giáp hộ thể nhưng gã gã vẫn bị chấn trọng thương, toàn thân xương cốt vỡ ra, ngất xỉu.

*Xì xầm!*

Người bên dưới ồn ào, biến sắc mặt. Ngay cả Lý Phong cũng thua! Điều này khiến người khó tin.

Thần kinh mọi người căng thẳng như dya đàn.

Từ khi Lý Phong xuất hiện trong tàm mắt đám đệ tử thì danh tiếng Phong Thần thể dần vượt qua Phong Liệt, nếu không phải cuộc chiến ở Tử Dương Sơn gã thua hắn thì danh hiệu đứng nhất Ma Long giáo đã thuộc về gã.

Nhưng giờ phút này, Lý Phong lại thua, thua hoàn toàn!

Đám đệ tử chấn kinh một chốc rồi căng thẳng đặt niềm tin và Long Khuynh Vân. Bây giờ trên đài có thể đấu với Thủy Vô Khuyết chỉ còn lại một mình Long Khuynh Vân.

Còn Triệu Đống, huynh đệ Lữ Tranh, Lữ Vanh thì bị mọi người bỏ qua, ba người ucngã biết điều đứng một góc không dám tiến lên, mắt chớp lóe.

Ba người tính toán rất đúng, hiện tại trong mười tám viện phái, trừ ma khí viện của họ ra thì trên đài chỉ còn sót lại Lý Phong của thiên võ viện, Long Khuynh Vân của kiên võ viện.

Đợi Long Khuynh Vân, Lý Phong thắng thì còn được, nếu thất bại thì họ có thể dễ dàng chiếm lợi ích, ma khí viện sẽ leo cao thứ bậc. Dù cuối cùng họ không địch lại Thủy Vô Khuyết, Thi Lâm nhưng vẫn sẽ thành công thần của ma khí viện.

Tính toán như vậy đúng là không tệ, nhưng mà, người tính không bằng trời định.

Ngay sau đó, một nhân vật không thể tưởng tượng nổi nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài, khiến tính toán của ba người chết trong bụng.

Khi bên dưới ngàn vạn đệ tử bởi vì Lý Phong thất bại mà tràn đầy tức giận, ồn ào náo động chấn thiên thì đột nhiên một thiếu niên tuấn tú, vóc dáng cao ráo, khí chất trác tuyệt nhảy lên lôi đài, chậm rãi bước vò sân.

Tiếng ồn ào ngừng bặt, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn.

Chỉ thấy thiếu niên mặc trường bào đệ tử trung tâm ám võ viện, diện mạo tuấn tú, biểu tình bình thản, bước đi trên đài thong dong như đi bộ.

Đặc biệt đáng chú ý chính là bên hông thiếu niên có treo một chưởng ngự lệnh bài tỏa ánh sáng bạc chói mắt.

Thoáng chốc, một cái tên trong một năm nay ln truyền sục sôi khí thế ngsat trời, mũi nhọn đầu sống trong toàn Ma Long giáo được thốt ra!

Phong Liệt!

Cho đến ngày nay, nguyên Ma Long giáo không có nhiều đệ tử không biết tiếng Phong Liệt, bình thường ai nhắc đến cái tên Phong Liệt là xung quanh sẽ có hâm mộ, ghen tỵ, khinh thường, hận thù.

Đương nhiên, cũng có không ít nhiệt huyết thiếu niên và thiếu phụ mộng mơ sùng bái Phong Liệt như thần tượng, tình nhân trong mộng, tìm hiểu hết chuyện về hứn, thừ phụng như là thàn tiên.

Tóm lại bây giờ dù có ai không biết Phong Liệt cũng không dám ra tiếng thừa nhận, nếu không thì sẽ bị người xung quanh phỉ nhổ xem thường, rồi rất khinh thường ném cho một câu: xì! Cái thứ nhà quê kém kiến thức!

- Phong Liệt! Đó là Phong Liệt! Trời ạ! Không phải tu vi của hắn đã phế rồi sao?

- Chân khí cảnh tứ tầng? Điều này sao có thể? Phong Liệt chẳng những không mất tu vi mà còn đạt đến chân khí cảnh tứ tầng!

- Hừ! Các ngươi là đồ ngốc! Tu vi bị phế thì không thể hồi phục sao? Thiên tài chính là thiên tài! Cùng là tu vi bị phế nhưng Triệu Thanh Lâm không được chết tốt, cái chết quá uất ức. Phong Liệt thì có thể trong khoảng thời gian ngắn lại lần nữa trỗi dậy, đúng là kỳ diệu! Không uổng là thần tượng của bổn công tử!

- A? Phong sư huynh! Hắn không mất đi tu vi sao? Tốt quá! Từ khi người ta nghe nói Phong sư huynh bị thương thì đã lo lắng hơn mười ngày ăn không ngon! A a a! Giờ thì có thể ăn cơm rồi ! Đột nhiên cảm giác thật đói...

- Tốt lắm! Bây giờ có Phong Liệt thì chắc chắn có thể đánh tơi bời Thủy Vô Khuyết, Thi Lâm! Hừ! Hai tạp chủng kia dám khi dễ tới nhà của gia, cho rằng Ma Long giáo không có ai sao!

- Hừ hừ! Chưa chắc à! Thủy Vô Khuyết cũngl ợi hại lắm đó! Dễ dàng đánh bại Lý Phong, Phong Liệt đi lên chắc cũng không làm nên chuyện gì đâu!

- Ngươi biết thì cái gì! Lý Phong sao có thể đánh đồng với Phong sư huynh được? Mấy tháng trước trên Tử Dương Sơn Phong sư huynh một chiêu thôi đã đánh bại gã, lão tử chính mắt thấy đó nhé!

- Phong Liệt! Phong Liệt!

- …

Bên dưới ngàn vạn đệ tử ngơ ngác một chốc rồi điên cuồng kêu lên, ồn ào náo động thanh thế như sóng biển tuôn trào, thật lâu không ngừng.

Dù là ngày thường một ít người ghét Phong Liệt nhưng bây giờ đối diện ngoại địch thì đều thấy Phong Liệt thuận mắt rất nhiều. Dù sao so sánh với Phong Liệt thì Thủy Vô Khuyết, Thi Lâm càng đáng ghét hơn.

Đối với việc Phong Liệt tham gia, trên lôi đài đám Lý Thiên Ký, Hồng Phi Dương, Long Khuynh Vân, Triệu Đống cực kỳ kinh ngạc. Ngay cả Thủy Vô Khuyết, Thi Lâm thấy chưởng ngự lệnh bài bên hông Phong Liệt thì con ngươi co rút, lòng thầm kinh ngạc, tăng phần cảnh giác với hắn.

- Phong Liệt? Tu vi của ngươi không bị phế ư? Sao có thể chứ?

Thấy Phong Liệt lướt qua mình, Triệu Đống ngơ ngác rồi kinh kêu ra tiếng, trong mắt chất chứa đầy oán hận.

Phong Liệt khựng lại, quay đùa liếc Triệu Đống, cười khẽ nói:

- Ha ha, ngại quá, đã khiến các ngươi thất vọng rồi !

Nói rồi ánh mắt hắn liếc qua đám Lữ Tranh, Lữ Vanh, Tần Trọng, lộ rõ sự khinh thường.

- Ngươi...!

Triệu Đống kiềm không được tức giận quát:

- Hừ! Dù cho ngươi không mất đi tu vi thì cũng không có tư cách xuất hiện xuất hiện trên lôi đài này! Còn không mau đi xuống!

Tần Trọng ánh mắt lạnh lùng hét lên:

- Đúng vậy! Ngươi không hề tham gia cuộc chiến lôi đài tự do, không có tư cách bước lên lôi đài này!

Nói rồi gã chắp tay với Lý Thiên Ký trên trời, lời lẽ chính nghĩa hét:

- Lý tiền bối! Quy tắc của Ma Long giáo ta mấy chục năm qua không thể bị phế được, xin mau chóng đuổi Phong Liệt xuống lôi đài! Để tránh cho người này quấy rối trật tự đại tái!

Mấy lời này Tần Trọng nói dõng dạc mạnh mẽ, nhưng dù là đồ ngốc cũng nghe rõ nỗi hận trong đó.

Từ khi Phong Liệt lên đài thì Tần Trọng nhìn chằm chằm vào lệnh bài bên hông hắn, ghen tỵ sắp phát điên.

Gã vẫn luôn cho rằng nếu không có Phong Liệt xuất hiện thì gã là đại sư huynh đời thứ sáu trăm tám mươi bốn của ám võ viện, khối chưởng ngự lệnh bài tất nhiên là thuộc về gã.

Nhưng hôm nay, mọi thứ đều tan vỡ. Gã từ đại sư huynh thế hệ trẻ trong ám võ viện phong cảnh vô hạn biến thành nhân vật vô danh trong ma khí viện, giống như chó tang cụp đuôi sống, chênh lệch quá lớn.

Bất giác gã đổ hết lỗi lên người Phong Liệt, nỗi oán hận hắn sắp nuốt trời cắn đất, không thể ức chế.

Nhưng khi gã dứt lời, chưa đợi Lý Thiên Ký lên tiếng thì một số đệ tử đứng xem đã không chịu được, cùng chửi Triệu Đống, Tần Trọng là tồi tệ vô sỉ, không để ý đại cục, thậm chí nguyên ma khí viện cũng bị mắng té tát.

Triệu Đống, Tần Trọng nhìn tình hình dưới đài, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo sắc mặt cực kỳ khó nhìn.

Lúc này ở giữ không trung lại vang lên giọng của Lý Thiên Ký:

- Tôn giáo chủ đại nhân có lệnh: chưởng ngự đại sư huynh đời thứ sáu trăm tám mươi bốn, đệ tử Phong Liệt được tham gia so đấu nhưng không tính vào xếp hạng!

Thanh âm hùng hồn thoáng chốc truyền khắp toàn trường, lại lần nữa dẫn đến sôi trào. Giờ phút này Phong Liệt lên đài có thể nói là mọi người ủng hộ.

Đạo lý môi hở răng lạnh có ai không hiểu, họ là đệ tử Ma Long giáo tất nhiên giáo môn vinh nhục cùng nhau.

Đối với thực lực của Phong Liệt, đã thấy qua từng kỳ tích khóa cảnh giới đại chiến rồi tihf ngàn vạn đệ tử rất tin tưởng vào hắn.

Triệu Đống, Tần Trọng sắc mặt biến thành tím đen, rất hối hận lời đã nói, chẳng những không đem lại hiệu quả tương ứng là đuổi Phong Liệt xuống đài mà còn kích thích nhiều đệ tử tức giận, bị chửi mắng, thật sự không khôn ngoan.

Phong Liệt nhàn nhã khoanh tay mà đứng, trên mặt từ đầu đến cuối đều là nụ cười khẽ. Hắn không thèm để ý lời của Triệu Đống, Tần Trọng, lý do hắn leo lên lôi đài này là vì theo lệnh của Lãnh Phi Hồng.

Bây giờ có cơ hội thi đấu lấy phần thưởng dầy mà Chiến Thiên Ma Vương hứa cho làm tâm tình Phong Liệt rất tốt, lười so đo với đám Triệu Đống, Tần Trọng.

Khi Lý Thiên Ký dứt lời, hắn khinh thường hừ lạnh với đám Triệu Đống, sau đó đi hướng Thủy Vô Khuyết đứng ở chính giữa.

Nhưng Long Khuynh Vân bỗng lắc thân thể mềm mại, giành trước nhảy vào sân, đứng trước mặt Thủy Vô Khuyết không xa.

Nàng quay đầu lạnh lùng liếc Phong Liệt, nói:

- Phong Liệt, chuyện gì có trước có sau, ta đến trước!

- A, được!

Phong Liệt cười khẽ, không giành với nàng. Hắn đứng ở một giáo chủ lôi đài, ra vẻ đứng xem. Hắn đã nhìn ra bên Hồng Phi Dương rơi vào thế yếu, không thiếu cơ hội.

Lữ Vanh khinh thường hừ, nói:

- Hừ! Dù ngươi có lên đây thì sao? Đợi lát nữa sẽ như con chó bị người đá xuống lôi đài mà thôi! Không chừng lại bị phế lần nữa!

- A?

Phong Liệt nhíu mày, hắn vốn khinh thường đáp lời mấy nhân vật nay nhưng những tên kia hình như cho rằng hắn dễ khi dễ lắm?

Hắn ngoái đầu lạnh lùng liếc bọn họ, nhướng mày, cười khẩy nói:

- Này! Thứ đồ rác rưởi các ngươi không có đối thủ thì còn đứng đây làm chi?

Triệu Đống biểu tình tức giận, kiềm không được gầm lên:

- Ngươi...khốn kiếp! Ngươi mắng ai là rác rưởi!?

Tần Trọng, Lữ Tranh, Lữ Vanh cũng biến sức mặt, ánh mắt nhìn Phong Liệt tóe lửa.

Bọn họ đều có thân phận hiển hách, là công tử truyền nhân thế gia, bình thường chỉ có họ mắng người khác chứ chưa từng bị ai ngay mặt xem thường như thế.

Nếu kẻ nói lời này không phải Phong Liệt thì đã sớm bị mấy người vọt lên xé thành tám mảnh rồi. Hưng hiện tại đối mặt Phong Liệt, mặc dù họ giận không kềm được, rục rịch, nhưng không dám thật sự tiến lên. Họ rất bực tức, muốn hộc máu.

Phong Liệt liếc mắt một vòng trong sân, hiểu ra, hắn dùng giọng điệu cực kỳ khoa trương than thở nói:

- À, thì ra mấy tên rác rưởi các ngươi định hốt của rơi đó hả? Hắc hắc hắc! Thật không uổng là hậu nhân danh môn! Tính toán hay lắm! Phong ta khâm phục!

Tần Trọng tức giận nói:

- Ngươi...hừ! Chuyện này không liên quan đến ngươi!

Đám Triệu Đống bị Phong Liệt vạch trần suy tính trong lòng thì mặt đỏ lên, may là mấy người này cũng thâm trầm, dù bị hắn vchj ra nhưng chỉ đỏ mặt một lúc rồi trở lại bình thường, dáng vẻ thản nhiên.

Nhưng Phong Liệt không có ý bỏ qua cho họ.

Hắn âm trầm hừ lạnh nói:

- Hừ! Ai nói chuyện không liên quan đến ta? Lão tử thấy gai mắt các ngươi đó, được không? Mau cút xuống dưới!

- Ngươi...!

Triệu Đống lên cơn tức rồi cố nén lửa giận, ra vẻ bình tĩnh nói:

- Phong Liệt! Ám võ viện cá ngươi đã thất bại hết, ngươi lên đài không tính xếp hạng, cho nên bổn công tử khuyên ngươi đừng lắm chuyện!

Tuy nhiên, Phong Liệt lười đáp trả nữa, hắn kêu gọi phong ma thần thương, mũi thương màu ám kim sắc bén không gì sánh được từ xa chỉ hướng bốn người.

Ngay sau đó, theo tiếng *ong* chấn động, chín long ảnh mơ hồ thoáng chốc xuất hiện quanh phong ma thần thương, uốn lượn gầm rống, thanh uy chấn thiên, khí thế cuồng bạo nhanh chóng tăng lên.

Sau đó phong ma thần thương đột nhiên rung lên, chín long ảnh xẹt qua không trung, mtj kích cực kỳ nhanh đánh hướng đám Triệu Đống.

- Phong Liệt, ngươi dám...!

- Phong Liệt! Ngươi khinh người quá đáng...! 

Trong ánh mắt kinh hoàng của đám Triệu Đống, từng long ảnh ẩn chứa kinh thiên uy thế ập đến, mấy người giật mình vội vàng thi triển thủ đoạn, ý định ngăn cản thế công mạnh mẽ của Phong Liệt.

Tiếc rằng đối mặt thiên cấp chiến kỹ ‘Quần long trụy nhật’ của Phong Liệt thì sự chống cự của họ chỉ là uổng công.

*Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!*

- A!!!

Một chuỗi tiếng nổ chấn thiên qua đi, bốn bóng người như diều đứt dây bị đánh lên cao hơn mười trượng, xa xa rơi vào đám người dưới đài, không biết sống chết.

- A? Có chuyện gì vậy?

- Phong sư huynh thần uy! Làm tốt lắm! Sớm thấy ghét cái đám tham sống sợ chết mà còn mơ hôi của này rồi !

- Phong sư huynh tất thắng!

- …

Mọi người thấy tình hình ra ngài dự đoán này ngay ra một lúc rồi bỗng hoan hô vang dọi.

Bây giờ không có một ai đòng tình với đám Triệu Đống cả, ngược lại càng tăng niềm tin vào Phong Liệt.

- Hừ! Một đám hề!

Phong Liệt khinh thường cười khảy, sau đó thu lại trường thương, quan sát cuộc chiến.

Thoáng chốc, trên lôi đài chỉ còn lại Thi Lâm, Hồng Phi Dương, Thủy Vô Khuyết, Long Khuynh Vân và Phong Liệt, cộng Lý Thiên Ký ở trên không trung, tổng cộng sáu người, tình hình đại chiến bày ra rõ ràng.

Lúc này, không khí trên Bàn Long Phong hơi quái.

Thủy Trảm Vân, Hoang Sơn, hai người đại diện Minh Long giáo, Ngân Long giáo giờ nhìn xuống lôi đài thấy Phong Liệt xuất hiện thì hơi nhíu mày.

Thủy Trảm Vân kinh ngạc hỏi:

- A? Chân khí cảnh chưởng ngự đại đệ tử? Chiến Thiên, tiểu tử này không lẽ là cửu phẩm huyết mạch Phong Liệt của Ma Long giáo các ngươi?

Chiến Thiên Ma Vương lạnh nhạt nói:

- Đúng vậy!

Lão chắp tay sau lưng đứng đó, từ trên cao nhìn xuống dưới núi. Không ai phát hiện đáy mắt lão xẹt qua vui mừng.