Truyền rằng thời thượng cổ có một nữ chú thuật sư xuất thân bình dân gả cho một thế gia thiếu niên.

Hai người vốn là có chút ân ái, sinh hoạt xem như mỹ mãn, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Thế gia công tử này có mới nới cũ, thành thân không bao lâu thì đánh mắng nữ chú thuật sư, hơn nữa ngày đêm lưu luyến thanh lâu, khiến cô gái đó độc thủ phòng không, khổ không thể tả.

Sau này cô gái quá thất vọng với trượng phu của mình, tức giận đi bế quan khổ tu.

Thời gian qua nhanh.

Mười năm sau, cô gái thành công xuất quan, rồi trực tiếp lao tới thanh lâu, không chút khách khí đánh ra một chú thuật đặc biệt lên trượng phu đang phập phồng trên người kỹ nữ. Sau đó nàng không nói nhiều, xoay người đi, khi về nhà thì lại lần nữa bế quan.

Trượng phu của cô gái trúng chú thuật rồi cũng không cảm thấy cái gì lạ nên không để trong lòng.

Nhưng dần dần hai, ba tháng sau gã bất đầu nhớ đến chỗ tốt của thê tử, lòng nhớ nhung ngày càng sâu, cuối cùng ra thanh lâu trở về nhà.

Nhưng ai ngờ gã về nhà phát hiện thê tử bế quan, muốn gập một mặt cũng không thể.

Người đàn ông rất là hối hận, nhớ nhung thê tử ngày càng nhiều, thậm chí nửa năm sau người đàn ông suốt ngày sống trong hối hận, tương tư thành bệnh nặng.

Khi người đàn ông sấp đau buồn mà chết thì nữ chú thuật cũng chịu không được nỗi khổ tương tư, đúng lúc xuất hiện.

Cuối cùng đoạn giai thoại phu thê ân ái lưu truyền thiên cổ.

Thật ra ban đầu nữ chú thuật sư sáng tạo ra chú thuật này chỉ là muốn đồng sinh cộng tử cùng trượng phu, nhưng không ngờ sẽ có kết quả ngoài ý muốn thế này.

Sau nữa chú thuật dần dần lưu truyền xuống dưới, nhưng trừ người sử dụng chú thuật này ra người khác chỉ biết chú thuật có thể khiến hai người đồng sinh cộng tử, còn hiệu quả khác thì không bao nhiêu người biết.

Cộng thêm chú thuật lại thất truyền vô số vạn năm, người biết sự tình thật giả càng ít, cho nên khi Lan Tiếu Y có được chú thuật thì chỉ hiểu sơ sơ, cảm thấy chơi vui thôi.

Sau ba tháng sử dụng ‘Uyên ương đồng tâm chú’, Lan Tiếu Y rốt cuộc phát hiện tình huống không đúng, lờ mờ cám giác vấn đề nằm ở chú thuật, nàng khóc không ra nước mất.

Chuyện này nói đến chỉ có thể trách mình, đúng là tự ăn trái đắng.

Thật ra chẳng những là nàng, Phong Liệt cũng sớm cám giác đến không đúng, không biết từ lúc nào hắn thường hay nhớ đến người phụ nữ quái dị.

Nhưng hắn cưỡng ép xua đuổi vấn đề ra khỏi đầu, không dám suy nghĩ, hắn suýt nghi ngờ có phải khẩu vị của mình nặng lắm không.

Bây giờ Lan Tiếu Y thật muốn lập tức giải trừ ‘Uyên ương đồng tâm chú’ chết tiệt này đi, nhưng đến hôm nay nàng chưa học xong cách giải cực kỳ phức tạp.

-    A...chịu đủ rồi ! Tức chết bổn tiểu thư! Phong Liệt chết tiệt! Bây giờ ta không giết ngươi ngay, đợi giải chú thuật rồi sẽ là ngày chết của ngươi!

Lan Tiếu Y tức giận hét to mấy tiếng, xua đi mớ bòng bong trong đầu, giẫm chân.

Hành động này không mất đi vẽ đẹp của nàng mà còn tăng phần dụ hoặc.

Lát sau nàng yên tĩnh lại, nghiến răng nhìn Phong Liệt nằm trên mặt đất, biểu tình âm trầm, hừ nhẹ nói:

-    Hừ! Phong Liệt chết tiệt! Không nhẫn tâm giết chết ngươi, vậy bổn tiểu thư cho người một bài học trút giận!

Nói rồi nàng tiến tới, giơ cao roi với Phong Liệt.

Nhưng roi giơ lên cao thật lâu mà không nhúc nhích.

Bởi vì lúc này Lan Tiếu Y khó tin phát hiện mình giơ roi không cách nào quất xuống.

Vừa nghĩ tới roi của mình sắp đánh vào người Phong Liệt là nàng kiềm không được đau lòng, còn khó chịu hơn cả bản thân bị đánh.

Thậm chí vết roi ở ngực Phong Liệt đều khiến nàng kiềm không được định tiến lên băng bó, điều này làm Lan Tiếu Y rất khổ sở.

-    Hừ! Chết tiệt! Như vậy cũng không được! Thế...thế thì trấn lột ngươi!

Lan Tiếu Y rất bực mình hừ khẽ, thầm hận mình vô dụng.

Bây giờ xem ra muốn đánh Phong Liệt trút giận là không thể thực hiện được, nàng nghĩ ra cách duy nhất trừng phạt hắn là cướp bóc một trận.

Ngay sau đó, nàng lại vung một phù văn vàng hướng Phong Liệt.

-    Mê thần chú!

Phù văn vàng dễ dàng xâm nhập vào đầu Phong Liệt.

Sau đó Phong Liệt đứng dậy, ánh mắt vốn ngơ ngác biến linh hoạt chút nhưng vẫn nhìn chằm chằm Lan Tiếu Y.

'Mê thần chú' này là một loại chú thuật lạc mất mình trong thời gian ngắn,có thể khiến người khác trong hai canh giờ ngoan ngoãn làm theo người thi chú, đương nhiên thời gian cụ thể phải xem tu vi của người thi chú.

Lan Tiếu Y hung tợn trừng Phong Liệt, hầm hừ nói:

-    Hừ! Không cho phép nhìn ta!

Cũng không biết tại sao nàng bị Phong Liệt nhìn chằm chằm thì có cám giác chân tay luống cuống, cám xúc bất an.

Nàng vừa dứt lời, Phong Liệt liền cụp mất xuống nhìn dưới đất.

-    Vậy mới được chứ.

Lan Tiếu Y hơi đấc ý, mất đẹp lóe tinh nghịch. Nàng chọn một tảng đá lớn sạch sẽ bên dòng suối, ngồi xuống đó.

Nàng sai Phong Liệt:

-    Dâm tặc, mang huyết ảnh và yêu mang cho bổn tiểu thư, ta muốn xem nó là thứ tốt gì!

Nàng dứt lời không bao lâu thì Phong Liệt ngoan ngoãn đưa ra mặt nạ huyết ảnh và chủy thủ yêu mang khỏi người, từ từ đi đến gần Lan Tiếu Y, hai tay dâng.

Lan Tiếu Y đấc ý cười, không chút khách sáo cầm lấy hai cửu phẩm huyền bảo, xem xét.Bạn đang đọc truyện lấy tại Truyện FULL

-    A? Là cửu phẩm huyền bào? Hèn chi có uy lực lớn như vậy!

Nàng xem một lúc, mất sáng lên, không ngờ Phong Liệt có được hai vật cửu phẩm huyền bảo.

Bây giờ nàng đã là tu vi cương khí cảnh thất tầng nhưng trên người chỉ có một roi dài lục phẩm huyền bảo mà thôi, đó còn là nàng tốn hết công sức mới lấy từ tay lão tổ tông trong nhà.

-    Hừ hừ! Thuộc về ta, xem như là thu chút tiền lời!

Nàng càng xem càng thích hai thần binh huyết ảnh và yêu mang, thật tự nhiên lấy luôn hai huyền bảo.

Rồi nàng lại lòng tham không đáy nói:

-    Này! Ngươi còn có bảo bối gì nữa không?

Phong Liệt ngoan ngoãn đáp:

-    Phong ma thần thương, tỏa...

-    Ừ, lấy ra cho ta xem xem!

Lan Tiếu Y lười biếng nói, trong mắt lóe sáng lộ vẽ mong chờ.

Phong Liệt không nói nhiều, tùy tay gọi phong ma thần thương ra, tiến lên đưa cho.

Ngay sau đó, tình huống Lan Tiếu Y không ngờ tới đã xảy ra.

Nàng vươn một bàn tay ngọc nấm lấy thương to định kéo qua, nhưng nàng không ngờ phong ma thần thương nặng đến mười vạn cân.

Khi Phong Liệt buông tay thì Lan Tiếu Y bị thương to đè ngã xuống đất.

Nàng giật mình vội vàng vận chuyển toàn thân nguyên lực mới tránh cho bị đè thành thịt vụn, nhưng tảng đá nàng ngồi thì *Ầm!* một tiếng bị đè thành vài mãnh, cực kỳ nguy hiểm.

Lan Tiếu Y giật mình, vội kêu Phong Liệt:

-    A! Nặng quá vậy! Dâm tặc mau lấy ra!

Phong Liệt chậm rãi tiến lên cầm lấy thương to cất vào người.

-    Hừ, may là cô nãi nãi nhanh trí, nếu không thì hai người chúng ta có lẽ thật sự thành đôi đồng mệnh uyên ương... Phi phi!

Lan Tiếu Y vỗ ngực bình bịch, sợ hãi thở phào.

Nửa ngày sau nàng mới tỉnh táo lại, giận dồi nói:

-    Dâm tặc Phong Liệt, có đồ tốt gì nữa mau lấy ra cho bổn tiểu thư xem!

Rồi nàng vội bổ sung thêm một câu:.

-    Thứ quá nguy hiểm thì nhấc nhỡ cô nãi nãi một tiếng! Nếu không sẽ chết người đó, biết không?

Phong Liệt thành thật đáp:

-    Còn có tỏa long đài, trấn long thiên bia, đều rất nặng.

Lan Tiếu Y nhướng mày liễu, vừa xoa cổ tay vừa tò mò nói:

-    Tỏa long đài? Trấn long thiên bia? Đó là thứ gì? Nghe tên hình như rất lợi hại, mau lấy ra để trên mặt đất!

Phong Liệt nghe nàng nói liền định gọi ra tỏa long đài và trấn long thiên bia.

Nhưng ngay lúc đó người hắn bỗng run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất thoáng chốc tỉnh táo lại.

“A? Giải rồi ?”

Phong Liệt ngẩn ra, mừng rỡ.

Lúc trước dù hắn bị Lan Tiếu Y thi triển định hồn chú, nhưng chỉ là mất đi tri giác mà thôi, tư duy vẫn còn đó.

Khi Lan Tiếu Y vung roi hướng hắn thì lòng hắn sợ muốn chết nhưng không có cách nào, may là nàng kịp lúc thu tay lại hắn mới nhật về một cái mạng, thật là hết sức nguy hiểm.

Nhưng tiếp theo Lan Tiếu Y làm những chuyện khiến hắn khó hiểu, hình như nàng giết hắn không được muốn dạy cho bài học rồi lại như không nỡ.

Điều này khiến Phong Liệt nghi ngờ người quái dị là vừa mắt mình.

Khi bị Lan Tiếu Y thi mê thần chú thì hắn càng biết rõ những chuyện xảy ra nhưng không thể khống chế tư duy của mình.

Điều này khiến hắn càng kinh ngạc đối với chú thuật, hắn thật tình không ngờ cái thứ bị đại lục gọi là hạ cửu lưu thiên môn sẽ kỳ diệu như vậy.

Một giây trước hắn còn lo tất cả bí mật của mình sẽ lọ hết trước mất Lan Tiếu Y thì bỗng cám giác tỏa long đài sắp ra khi đan điền của hắn, vài chú thuật Lan Tiếu Y dán trên người hắn bỗng biến mất hết.

“A? Không lẽ tỏa long đài không chỉ có thể cấm cố nguyên lực, đối với linh lực cũng có hiệu quả? Hắc hắc! Quả thực trời cũng giúp ta!"

Nghĩ thông khâu này rồi Phong Liệt mừng như điên.

Lúc này Lan Tiếu Y thấy Phong Liệt vẫn ngay ngốc đứng không nhúc nhích thì nhíu mày liễu.

Nàng cáu kỉnh thúc giục nói:

-    Này! Không nghe thấy lời của bổn tiểu thư sao? Mau lấy ra hết bảo bối trong người sung công!

Bị Lan Tiếu Y thúc giục, Phong Liệt tỉnh táo lại, thầm hừ, đáy mất xẹt qua ý cười âm hiểm.

Rồi hắn lấy ra hai, ba mươi trung phẩm linh bảo không đáng giá tiền ném xuống đất, trong lòng suy tư làm sao xử lý Lan Tiếu Y, vấn đề này đúng là hơi khó khăn.

Lan Tiếu Y thấy dưới đất một đống rác sắt vụn thì trợn tròn mất, khinh thường xua tay nói:

-    Hừ! Những thứ này mà cũng tính là bảo bối? Thôi kệ, ngươi giữ lại đi!

Phong Liệt rũ mi mắt, rất nghe lời nhật đồ lên.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một ánh sáng vàng xẹt qua nhập vào đầu hấn.

-    Mê thần chú!

Phong Liệt thân hình run lên định tránh đi rồi khựng lại, chỉ gọi tỏa long đài ra đan điền xong không nhúc nhích gì nữa.

Thấy Phong Liệt lại ăn một mê thần chú của mình, Lan Tiếu Y bất giác lộ nụ cười đắc ý.

Nàng cười khẽ nói:

-    Hừ hừ! Định lừa gạt bổn tiểu thư hả? Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc sao? Đao kiếm một đống lớn nhưng nào có cái gì đài, bia? Nếu không phải bổn tiểu thư thông minh thì đúng là bị ngươi lừa qua cửa! Không ngờ hiệu quả của mê thần chú ờ trên người ngươi mau vậy đã suy yếu, đúng là quái.

Phong Liệt rất ngạc nhiên, không ngờ cô nàng này cũng nhạy bén đấy chứ.

Nhưng vậy thì sao, dù nàng có thông minh hơn thì chắc chắn không ngờ hắn có tỏa long đài, miễn dịch chú thuật của nàng.

Tiếp theo Phong Liệt định không hề khách sáo ra tay bất giữ Lan Tiếu Y thì nàng đột nhiên ra lệnh.

-    Ngươi tiến lên trăm bước, không được xoay người nhìn lén, bổn tiểu thư muốn tắm!

Nói rồi Lan Tiếu Y nhẹ nhàng đi ra sau lưng Phong Liệt, vội vàng cởi áo tháo đai lưng.

Gần đây tiết trời khá nóng, trên người nàng trừ một bộ kình phục tím ra thì chỉ mặc vài áo lót, nên chỉ một lát nàng đã cỡi sạch lộ ra thân thể mềm mại hoàn mỹ không mành vài che thân. Trước khi Phong Liệt hồi phục tinh thần nàng đã *bì bỗm* nhảy vào nước suối đến chân.

“A...cái này?"

Phong Liệt há hốc mồm, trong thoáng chốc không biết nên lập tức bắt giữ Lan Tiếu Y hay là đợi nàng tắm rữa xong mới xuống tay.

Nhưng hắn chỉ do dự một lúc rồi bước nhanh tới trước, đã đặt quyết tâm chờ Lan Tiếu Y tấm rữa rồi mới ra tay.

Nếu không để hắn thấy thân thể mềm mại trần trụi của Lan Tiếu Y thêm một lần thì rất có thể nàng sẽ tự sát ngay, khi đó sẽ rắc rối rất lớn.

Hắn đi ra vài chục bước, sau lưng lại phóng tới một phù văn vàng nhập vào người hắn.

Bằng cảm giác, Phong Liệt đoán chắc nó là định hồn chú, hắn liền ngừng bước, đưa lưng hướng dòng suối, yên lặng chờ Lan Tiếu Y tấm rữa.

Lan Tiếu Y thấy Phong Liệt dừng bước thì nhướng mày liễu nhưng rồi hừ khẽ, lười để ý tên đó.

Nàng thầm bực mình.

“Bổn tiểu thư rõ ràng thi triển tai thất thông chú mà sao tên này dừng lại? Không lẽ hắn không biết đếm số? Mới đi một lát liền số đến một trăm mét? Hừ! Tên ngốc!

*Bì bỗm bì bỗm*

Bên dòng suối u tĩnh trong rừng cây, tiếng nước trong trẻo vang lên, trong màn đêm tối đen dường như thêm một cảnh tuyệt vòi.

Trong bóng đêm, gió núi thổi khiến người thoải mái.
Trong con suối một bóng dáng mỹ miều bạch khiết như ngọc rất bắt mắt trong đêm đen, mùi hương nhàn nhạt tràn ngập ở trong không khí.

Thiếu nữ đang dùng khăn ướt nhẹ lau cần cổ trắng như thiên nga, gò bồng đào tròn tĩnh mượt mà, bụng bằng phẳng, hai đùi thon dài trắng nõn.

Mỗi một tấc nhẹ nhàng lau, ti mi, phủ vuốt.

Con gái đều là nước, trời sinh thích nước, dường như tấm rữa là loại hưởng thụ tuyệt vời, Lan Tiếu Y thậm chí sảng khoái đến khẽ hừ ca.

Ánh trăng lại ló ra khỏi đám mây, ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi mặt đất, ánh chiếu khuynh thế mỹ nhân trong suối càng dụ hoặc.

Tiếc rằng thế gian khó gặp 'Nguyệt hạ mỹ nhân nước tấm đồ', vào giờ phút này không ai may mắn thưởng thức.

Người duy nhất có hy vọng trông thấy phong cảnh đẹp đẽ này thì đưa lưng hướng con suối, yên lặng chờ Lan Tiếu Y tấm, không nhúc nhích.

Phong Liệt luôn cho rằng mình không phải cái gì chính nhân quân tử, không là Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng không loạn, thanh tâm quả dục.

Nếu bây giờ người tấm là Lý U Nguyệt, hoặc Tiểu Yên, Tiểu Lục thì hắn sẽ không chút do dự nhảy vào suối cùng mỹ nhân rữa chung, hoặc là sẽ có việc gì tuyệt vời hơn cả tắm.

Thậm chí dù đổi lại là Diệp Thiên Tử và Sở Điệp thì hắn cũng không dám bảo đảm mình sẽ không làm chuyện quấy rối gì.

Nhưng bây giờ Lan Tiếu Y khiến lòng Phong Liệt rối rắm.

Hấn nghe sau lưng mỹ nhân đùa tiếng nước và ngân nga khúc nhạc êm tai, từ lúc ban đầu thờ ơ dần biến thành một loại dao động.

Trong lòng hắn có một thanh âm nói với mình rằng: Lan Tiếu Y chỉ là một người quái dị mà thôi, có gì để xem? Dù dáng người có đẹp hơn cũng không giấu được sự thật là người quái dị!

Một thanh âm khác thì dụ dỗ rằng: mặc dù ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lan Tiếu Y là *Bùm! Bùm! Bùm!* nhưng từ dấu hiệu xem thì hình như cô gái này không giống là người quái dị. Diện mạo đẹp tựa tiên nữ của nàng trông không giống giả! Nhân cơ hội này quan sát nhiều chút cũng không sao mà!

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Cũng không biết là thời gian biến chậm, hay là Lan Tiếu Y tấm rữa quá lâu. Dù sao khiến Phong Liệt cảm thấy rất khó vượt qua.

"Hừ! Dù sao không phải lần đầu tiên gập, lần trước còn dùng miệng hôn này! Lại xem một lần cũng không có gì, vừa lúc quan sát khuôn mặt thật của Lan Tiếu Y luôn! Tránh cho sau này chịu thiệt!

Phong Liệt cuối cùng tìm cho mình một lý do không tệ, sau đó hắn không xoay người, tinh thần lực lại lặng lẽ khuếch tán ra.

Rất nhanh, phạm vi hai mươi trượng đều nằm trong mất hắn, đặc biệt là thân thể mềm mại trong suối không có mãnh vãi che thân bị Phong Liệt nhìn thật kỹ.