Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Liên tiếp những tiếng nổ lớn vang lên, Nhân Diện Hạt Thân quái không kịp phản ứng đã bị chấn bay lên không trung, ngoại trừ thân thể coi như nguyên vẹn thì những bộ phận khác cùng đuôi bọ cạp không cánh mà bay, chất lỏng màu xanh lá phun ra.

- A~~ Hỗn đản! Đau chết mất! 

Bộp!

Hạt quát kêu thảm một tiếng, từ trên trời rơi xuống, chật vật ngã trên mặt đất, mặt người xấu xí càng thêm xấu xí hơn, không còn chút dáng vẻ con người, trong con ngươi u lục tràn ngập vẻ sợ hãi.

Vèo~~~

Phong Liệt lách mình, lăng không bay vọt lên chừng mười trượng, dừng phía trên đầu Hạt quái, đại thương trong tay mạnh mẽ nện xuống, tiếng phá không chói tai vang lên.

- Đáng chết!

Hạt quái cảm thụ được hàn mang sắc bén, kinh hãi không thôi, uy thế hung mãnh kia khiến nó không có chút lòng tin ngăn được.

Ngay lập tức, Hạt quái đột nhiên biến mất không thấy đâu, trên mặt đất chỉ còn lại chút sương mù xám, theo gió tản mất.

Phốc phốc!

Đại thương đánh vào khoảng không, chui xuống sâu nền đất nửa trượng.

Phong Liệt nhìn nơi Hạt quái biến mất, đồng tử co lại:

- Hả? Độn địa? hừ! Mặc dù cho ngươi lên trời xuống đất cũng chết cho lão tử!

Phong Liệt trong lòng hận ý ngập trời, thu Phong Ma đại thương lại, hai tay nhanh chóng kết ấn.

Trong chớp mắt, trên không xuất hiện một tấm bia đá màu xanh cao chừng ngàn trượng, xuyên thẳng mây xanh, phía trên có bốn chữ nhuốm máu rất lớn khiến người nhìn qua tâm thần vỡ nát, một cỗ khí tức chấn nhiếp thiên địa nhanh chóng tràn ra.

Ngay lập tức, tất cả chim bay cả nhảy cùng vô số Long vũ giả trong phương viên ngàn dặm đều cảm nhận được chấn nhiếp từ huyết mạch cùng linh hồn, tất cả đều nơm nớp lo sợ, kinh hãi muốn chết, nhìn về phía hư không xa xa nhưng không biết làm gì.

Sau một khắc, Phong Liệt nghiến chặt răng một cái, hai tay hạ xuống, lậu tức thiên bia lớn như núi từ trên trời đánh xuống mặt đất.

Ầm~~~~

Sau khi tiếng nổ kinh thiên động địa qua đi, trời long đất lở, phong vân biến sắc, tiếng đất lở ầm ầm không dứt, vang xa tới tận chân trời.

Giờ khắc này, Trấn Long thiên bia cao ngàn trượng đâu sâu vào trong lòng đất trăm trượng có thừa, nhìn từng vết nứt xung quanh Thiên bia kéo dài ra tận mười dặm, mấy ngọn núi nhỏ cạnh đó đều xuất hiện lở đá, gần như muốn sụp đổ.

Phong Liệt không vì một kích này của mình uy thế kinh thiên động kịa mà mừng rỡ, hắn không chút do dự định đánh tiếp một đòn, nhất thiết phải bắt được tên chết tiệt kia.

Mà đúng lúc này, trong một khe lớn cách đó không xa, Nhân Diện Hạt Thân quái suy yếu bò lên, toàn thân phun ra chất lỏng màu xanh lá.

Nó nhìn Phong Liệt chuẩn bị đánh xuống một kích, sợ kinh hồn bạt vía, thê thảm hô lớn:

- Đại nhân tha mạng! Ta ra! Ta không bao giờ chạy trốn nữa!

- Hừ! Đã vậy thì ngươi chết đi!

Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, liền lập tức muốn đánh Thiên bia lên trên người Hạt quái, muốn giết chết nó.

Hạt quái thấy vậy, con ngươi u lục cũng trắng dã, cơ hồ bị dọa bất tỉnh, may mà nó vẫn có chút tỉnh táo, vì vậy không ngừng hét lớn:

- Đại nhân chậm đã! Ta còn chuyện muốn nói! Thê tử ngài không chết! Thực sự không chết!

Ánh mắt Phong Liệt sáng ngời, lập tức khiến Thiên bia đình chỉ, nhanh chóng bước tới trước người Hạt quái, mạnh mẽ dùng chân đạp lên trên người Hạt quái.

Rầm!

Một tiếng trầm đục vang lên.

Một cước này của Phong Liệt như muốn đánh dập nát thân thể của Hạt quái.

- Nói! Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Phong Liệt lạnh lùng hỏi.

Kỳ thực hắn cũng không tin Hạt quái ăn Lý U Nguyệt, nhưng lại mơ hồ cảm giác được đối phương biết được gì đó.

Cho nên khi giáng thiên bia xuống hắn chọn vị trí xa một chút, nếu không trực tiếp đánh ở nơi Hạt quái biến mất, e là nó đã chết rồi.

- Ai yêu! Đại nhân ngài nhẹ tay một chút, thân thể già khọm của ta muốn rời ra từng mảnh rồi…

Hạt quái thống khổ kêu.

- Nói nhảm thêm một câu lão tử sẽ trực tiếp tiễn ngươi lên trời!

Phong Liệt quát lạnh nói, lúc này lòng hắn nóng như lửa đốt, không có tâm trạng nói lời vô nghĩa.

Hạt quái liếc mắt đánh giá Phong Liệt một chút, trong lòng khiếp sợ muốn chết, nó nghĩ mãi mà không hiểu sao với tu vi như tên gia hỏa này sao có thể bộc phát chiến lực mạnh mẽ như vậy.

Nhất là tấm bia đá khổng lồ kia, tỏa ra khí tức giống như Thiên uy, quả thực là lần đầu tiên hắn nghe thấy một thứ như vậy, mặc dù là Thiên Hạt lão tổ ở trong gia tộc có thể trụ được hay không vẫn còn khó nói.

- Đại nhân, vị thê tử kia của ngươi là bị một vị cao nhân mang đi.

- Cao nhân gì?

- Là một cao nhân vô cùng cường hãn, có thể đơn giản ra tay chém giết cao thủ Hóa Đan cảnh bát trọng thiên!

- Ngươi mau kể mọi chuyện đã thấy cho ta nghe! Nếu khiến ta thỏa mãn thì ta sẽ tha cho ngươi không phải chết!

- Được được! Ta nói…

Sau khi suy nghĩ một chút, Hạt quái thành thật nói mọi chuyện, kể cả lời hội thoại giữa nó và Lý U Nguyệt, tất cả đều không sai một lời.

Phong Liệt sau khi nghe xong chân mày nhíu lại, lâm vào trầm tư.

Từ trong miệng Hạt quái hắn biết được Lý U Nguyệt không chịu nguy hiểm, cũng không bị ủy khuất mà là tự nguyện theo vị cao nhân kia rời khỏi, điều này khiến Phong Liệt an tâm hơn không ít.

Chỉ có điều ước hẹn mười năm khiến hắn vô cùng phiền muộn.

- Ai, mười năm, chẳng lẽ mười năm không được gặp ngươi? U Nguyệt, ngươi quá ngốc rồi…

Phong Liệt vô ý thức nhìn về phía hư không xa xôi, tựa hồ nhìn thấy một con ngươi đầy thâm tình khiến ngực hắn đau đau.

Hồi lâu sau, Phong Liệt mới thở dài một tiếng, dấu tia phiền muộn kia vào trong đáy lòng.

Hắn cúi đầu nhìn Hạt quái, quát:

- Hạt quái! Nữ tử kia tướng mạo như thế nào, có gì đặc thù?

- Đại nhân, ta không gọi là Hạt quái, ngài cứ gọi ta là Câu Trọng là được.

Hạt quái không vui, kháng nghị một câu.

- Bớt sàm ngôn đi!

- Ách, dạ dạ! Nữ nhân kia rất đẹp, không kém thê tử ngươi, lông mi mảnh dài, con mắt trong vắt, ngực rất lớn, eo rất mảnh, mông tròn vểnh lên, hai đùi dài thẳng, làn da rất trắng…

Rầm!

Một tiếng trầm đục vang lên.

Phong Liệt nhướng mày, đá bay tên này, không kiên nhẫn nói:

- Hạn cho ngươi trong vòng một phút đồng hồ vẽ chân dung người đó ra, nếu không tự gánh hậu quả!

- Đại nhân, ngài đợi một chút đi, ta còn cần chờ một hai canh giờ sau tay chân dài ra mới vẽ được.

-    Dùng miệng vẽ!

……………

Trấn Long Thiên bia một kích kinh thiên gây ra động tĩnh quá lớn, trong phương viên mấy ngàn dặm đều tạo thành chấn động lớn.

Khi trước đang nổi nóng Phong Liệt không cảm thấy gì, nhưng không lâu sau hắn liền thấy có từng đạo hào quang từ phía chân trời đang bay nhanh tới đây.

Phong Liệt khẽ nhíu mày, hắn cũng không muốn đánh nhau một cách vô vị, vì vậy phất tay thu Hạt quái Câu Trọng vào không gian Long Ngục, sau đó bản thân cũng biến mất không thấy.

Một lát sau, từng đạo lưu quang đi tới đây, trong đó chỉ Hóa Đan cảnh cũng đã 4 5 người, khí thế vô cùng cường hoành.

Nhìn phương viên mười dặm sụp đổ, sắc mặt tất cả đều hoảng sợ, lại không tìm ra đầu mối gì, sau hồi lâu không có thu hoạch, dần dần cũng tản đi.

- Đại… đại nhân, đây là nơi nào?

Trong không gian Long Ngục, Hạt quái vừa tiến vào kinh ngạc vô cùng, nó chưa từng gặp qua tình huống này, trong nháy mắt tiến tới một thế giới khác, điều này khiến nó càng sợ hãi Phong Liệt đứng cách đó không xa hơn.

- Chớ có nói nhảm nhiều như vậy, mau tranh thủ thời gian khôi phục, sau đó làm việc!

Phong Liệt lạnh lùng nói.

- Vâng, đại nhân! Thế nhưng mà… ta không có Long tinh, làm sao khôi phục được?

Hạt quái đáng thương nói.

Phong Liệt lạnh lùng trừng mắt nhìn nó, lập tức vung tay lên, ầm một tiếng, một đống Long tinh như ngọn núi nện lên người Hạt quái, khiến nó kêu lên thảm thiết.

Phong Liệt mặc kệ nó, thằng này dám đánh chủ ý với U Nguyệt, hơn nữa thiếu chút nữa đắc thủ, không thể tha thứ.

Chỉ có điều hắn có chút tò mò gia hỏa xấu xí trước mặt chân, đuôi cùng không còn, cơ hồ chỉ còn lại thân mình, nhưng không chút uể oải, chẳng lẽ nó có thể mọc lại hay sao.

Tiếp theo Hạt quái rất nhanh cho hắn đáp án.

Chỉ thấy nó chôn trong đống Long tinh nuốt từng khối từng khối Long tinh xuống, trong chốc lát đã nuốt mấy trăm khối.

Sau đó, trên người nó tỏa ra từng đoàn từng đoàn hắc mang, phần bụng dưới, phần đuôi dần dần mọc ra chân cùng đuôi, càng ngày càng dài, tốn thời gian chừng nửa canh giờ thì đủ toàn bộ, ngoại trừ chỗ mới mọc ra yếu hơn nơi khác một chút thì không có gì khác biệt.

Phong Liệt thấy vậy không khỏi có chút kinh ngạc, tuy rằng hắn cũng biết có nhiều sinh vật có khả năng tái sinh rất mạnh mẽ, nhưng chưa bao giờ được thấy tận mắt, giờ đầu Hạt quái trước mắt khiến hắn được đại khai nhãn giới.

- Hả? Nó chẳng những biết thần thông Địa độn mà còn am hiểm thuật tái sinh, quả thực là không đơn giản!

Phong Liệt sờ sờ cằm, nhìn về phía Hạt quái, ánh mắt có chút ngẫm nghĩ.

Hạt quái bị Phong Liệt nhìn toàn thân khó chịu, tranh thủ thời gian khôi phục, sau đó không đợi Phong Liệt thúc dục đã tự giác dùng chiếc đuôi dài vẽ trên mặt đất.

Không thể không nói tên Hạt quái này bút lực không tồi, thần vận của nữ tử kia cũng bị nó vẽ ra sáu bảy phần.

Sau khi Phong Liệt quan sát một chút hình ảnh trên mặt đất, chuẩn bị tìm người nghe ngóng một phen, hỏi xem đối phương là thế lực gì.

Chỉ có điều sau khi nhìn xong hắn lại cảm thấy nữ tử này có vài phần quen mắt, ngoài con mắt, bên môi có một nốt ruồi mỹ nhân cùng một chuỗi Phật châu rất lớn khiến hắn có chút ý vị đặc biệt.

Sau một hồi, đột nhiên lông mày Phong Liệt nhướng lên, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, xuất ra Trấn Long thiên bia.

Sắc mặt Hạt quái cả kinh, nó còn tưởng Phong Liệt muốn tá ma sát lư, kêu lớn không ngừng, liên tục mở miệng cầu xin tha thứ.

Nhưng Phong Liệt không để ý tới phản ứng của nó, trong lòng khẽ động, tinh thần ấn ký một nữ tử trong quang kén màu vàng dần dần từ trong Trần Long thiên bia hiện ra.

- Hạt quái, ngươi nhìn nữ nhân này!

Phong Liệt lạnh nhạt phân phó.

- A? Hả?

Hạt quái thấy Phong Liệt không phải muốn giết nó, lập tức thở phào một hơi, trái tim đập thình thịch.

Nhưng tiếp theo khi nó nhìn tướng mạo nữ tử kia lại không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc, con ngươi u lục nhấp nháy liên hồi.

- Đại nhân, tướng mạo nữ tử này rất giống người đó, nhưng khí chất thì chênh lệch rất lớn, trên người nữ nhân này tựa hồ có tà khí, mà khí tức trên thân nữ nhân kia lại thánh khiết, khiến cho người khác cảm thấy có chút chán ghét.

Hạt quái chần chờ một chút rồi nói.

Phong Liệt híp mắt lại, lạnh lùng nhìn kỹ Hạt quái, phát hiện nó không giống như nói lão, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.

- Hả? Hẳn là có quan hệ với Phiêu Miễu thiên cung!

Nghĩ tới đây, Phong Liệt nhíu mày thật chặt, hắn có hiểu biết rất có hạn với Phiêu Miễu thiên cung, ngoài việc biết đối phương thực lực không kém, ngay cả đối phương là chính hay ta cũng không rõ, nếu quả thực Lý U Nguyệt đi Phiêu Miễu thiên cung thì quả thực khiến người lo lắng.

Trong lúc nhất thời, Phong Liệt do dự liệu có nên trở lại Ám Vũ viện hỏi sư tôn Tử Long hộ pháp, lão nhân gia sống đã mấy ngàn năm, có lẽ cũng biết điều gì đó về Phiêu Miễu thiên cung.

Nhưng sau một khắc hắn lại nghĩ tới một người khác.

- Xích Viêm Thiên! Ngươi tới!

Phong Liệt nghĩ ngợi một chút, đột nhiên hét lớn.

Hỏa Mãng vương cũng là một lão yêu quái sống mấy ngàn năm, có lẽ cũng sẽ biết vài thứ.

Sau một khắc, dưới ánh mắt hoảng sợ của Hạt quái, Hỏa Mãng vương ngự không bay tới, chậm rãi hạ xuống gần Phong Liệt.

Lúc này tuy rằng thực lực Hỏa Mãng vương chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, nhưng tám hư ảnh Hỏa long dài hơn hai mươi trượng kia khiến người ta vô cùng sợ hãi, khiến Hạt quái sợ hãi run người, toàn thân nhũn ra.

Hỏa Mãng vương làm như không thấy Hạt quái, ánh mắt phức tạp nhìn Phong Liệt, chần chờ một chút rồi chắp tay thi lễ:

- Chủ… chủ nhân, gọi ta có việc gì?

Hiện giờ tính mạng của hắn nằm trong tay Phong Liệt, chỉ cần Phong Liệt động ý niệm liền quyết định sinh tử của hắn, hắn không thể không cúi đầu.

Mà Hạt quái nghe cường giả như Hỏa Mãng vương gọi Phong Liệt là chủ nhân, trên khuôn mặt xấu xí chấn động kịch liệt, lặng lẽ liếc nhìn Phong Liệt mấy lần, ánh mắt lập lòe bất định.

Lúc này, Phong Liệt cũng lười nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

- Xích Viêm Thiên, thê tử của ta bị Phiêu Miễu thiên cung mang đi, ngươi có ý kiến gì hay không?

- Hả?

Hỏa Mãng vương có vài phần kinh ngạc, dò hỏi:

- Chủ nhân có ý gì?

- Ta muốn hỏi ngươi là ngươi hiểu Phiêu Miễu thiên cung bao nhiêu, thê tử của ta có thể gặp nguy hiểm hay không?!

Phong Liệt có phần thiếu kiên nhẫn hỏi.

- Phiêu Miễu thiên cung?

Hỏa Mãng vương sắc mặt sững sờ, ánh mắt lập lòe, trầm ngâm một chút rồi nói:

- Vấn đề này sao, về phương diện an toàn thì ngươi không cần lo lắng, Phiêu Miễu thiên cung thu đồ đệ cực kỳ hà khắc, nhưng một khi thu đồ đệ thì đều dốc lòng dạy dỗ, tu luyện công pháp chiến kỹ chính lộ, hơn nữa dùng ngộ đạo làm chủ, tuyệt thế cao thủ trên thế giới này có ba thành đều là xuất phát từ Phiêu Miễu thiên cung.

Lần này Phiêu Miễu thiên cung xuất thế, Hỏa Long giáo chúng ta an bài mấy ngàn thiếu nữ phân tán bên ngoài Ma Long sơn mạch, chỉ hi vọng có thể bị Phiêu Miễu thiên cung vừa mắt mấy người.

Phong Liệt nghe thấy Lý U Nguyệt không gặp nguy hiểm, trong lòng cũng an tâm hơn không ít, nhưng tiếp theo hắn không khỏi hoảng sợ nói:

- Cái gì? Ngươi nói ba thành tuyệt thế cao thủ trên đại lục đều có nguồn gốc từ Phiêu Miễu thiên cung?

- Đúng vậy, từ tràng thịnh hội này ngươi cũng có thể thấy điều đó, tài phú của Phiêu Miễu thiên cung cực kỳ kinh người, thập đại Chân Long giáo phái căn bản không thể so sánh. Chỉ có điều từ xưa tới nay Phiêu Miễu thiên cung không tham gia tranh quyền đoạt thế, không tham gia phân tranh giữa thập đại Chân Long giáo phái, thậm chí truyền nhân của bọn họ phần lớn là lựa chọn từ trong hàng ngũ đệ tử các giáo phái. Mà các đại giáo phái cũng rất thích đưa đệ tử tới Phiêu Miễu thiên cung để đào tạo sâu.

Hỏa Mãng vương nói.

Phong Liệt nghe xong không khỏi há mồm trợn mắt, hắn khó hiểu nói:

- Chẳng phải Phiêu Miễu thiên cung mấy trăm năm mới một lần xuất thế sao? Nói như vậy đệ tử đưa đi đào tạo sâu đều là quăng bánh bao thịt cho chó, có đi mà không có về?