Kỳ thật Phong Liệt biết tối nay mình chính diện khiêu chiến cao thủ thiên hạ cũng có phần không sáng suốt.

Nhưng hắn cũng biết cho dù mình thoát được một kiếp này, tương lai cũng sẽ gặp vô số phiền toái.

Nhất là người ngoài chỉ biết hắn là một tên Long vũ giả Cương Khí cảnh lại có trọng bảo như Luyện Hồn ma khải, giống như một đứa trẻ ba tuổi cầm một đĩnh vàng đi rêu rao trên đường, sao không khiến người khác thèm thuồng.

Nếu không có biện pháp gì, suốt ngày chạy trốn, vậy chẳng phải sẽ khiến ức vạn Cương Khí cảnh trên đại lục thương nhớ? Quả thực là phiền chết!

Cứ như vậy, chỉ sợ mình mỗi ngày đều chạy trốn, sống chui lủi như chuột, như vậy còn gì là niềm vui.

Cho nên hắn nhất định cần khiến người khác biết Phong Liệt hắn có Luyện Hồn ma khải là thực, nhưng không phải là ngay cả đám tiểu miêu tiểu cẩu cũng có thể trêu chọc, ai dám đánh chù ý vậy tất sẽ phải trả một cái giá lớn.

Bầu trời u ám, gió núi lạnh thấu xương, quả thực là một hoàn cảnh tốt để giết người.

Vèo... Vèo... Vèo...

Một bóng người nhanh như báo đi về phía trước, động tác nhanh nhẹn, quanh người tỏa ra từng đạo khí lưu rất nhỏ, tốc độ cũng chỉ kém Phong Liệt một chút mà thôi.

Người này áo đen che mặt, giống như một u linh, sau lưng có bảy đạo hư ảnh Dực Long lớn năm trượng, rõ ràng là một tên Dực Long vũ giả Cương Khí cảnh cửu trọng thiên.

Người này dựa vào tu vi Cương Khí cảnh thất trọng thiên đuổi kịp Phong Liệt trước cả các cường giả Thần Thông cảnh, có thế thấy bản thân hắn cũng có vài phần thủ đoạn.

Người này gọi là Phong Tiểu Đao, xuất thân là một thiên tài Phong gia ở Thiên Long thần triều, thân phận có phần tương tự Phong Liệt.

Ngày bình thường, nghề nghiệp của Phong Tiểu Đao là làm thích khách, hoạt động xung quanh Ma Long sơn mạch, vô cùng am hiểu địa hình nơi đây, giỏi thuật truy tung, thiết trí bẫy rập, hạ độc, ám sát... thường xuyên lấy tiền bán mạng cho người khác, tên tuổi trong tầng lớp cũng cực kỳ vang dội, được xưng là Đao đòi mạng hoặc Đao gia.

Theo như truyền thuyết, phàm là người bị Đao đòi mạng muốn giết, một khi tiến vào Ma Long sơn mạch vậy coi như mạng nhỏ cũng đã mất 1 nửa, dù là cường giả Thần Thông cảnh chết trong tay hắn cũng tới một bàn tay rồi.

Hôm nay, một lần nữa Đao đòi mạng phát hiện một mục tiêu mà hắn không thể cự tuyệt, đó chính là Phong Liệt thân mang trọng bảo, một tiểu gia hỏa Cương Khí cảnh sơ giai.

Đối với Đao gia mà nói, Phong Liệt quả thực là miếng thịt mỡ cạnh miệng, không ăn thì nhất định sẽ bị trời phạt.

Tuy rằng Luyện Hồn ma khải phòng ngự rất mạnh, có chút khó giải quyết, nhưng trong rừng núi muốn thu thập một tiểu gia hỏa Cương Khí cảnh sơ giai chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Không lâu sau, Phong Tiểu Đao liền phát hiện ra Phong Liệt đang ngồi trên một đỉnh núi nhỏ, hai mắt liền sáng ngời.

-    Hừ hừ, tiểu gia hỏa, có thể chết trong tay Đao gia coi như là vinh hạnh của ngươi rồi!

Trong lòng Phong Tiểu Đao mừng thầm.

Lòng hắn biết thời gian gấp gáp, tùy thời cũng có thể có người tới đoạt con mồi của mình cho nên không dám chậm trễ.

Chỉ có điều động thủ như thế nào cần suy nghĩ một chút, trực diện khẳng định không được, tuy rằng bản thân hắn chưa từng thấy qua Luyện Hồn ma khải nhưng dùng đầu ngón chân cũng biết được lực phòng ngự cực kỳ kinh người, muốn công phá cũng cần thời gian không ngắn, hơn nữa tạo thành động tĩnh sẽ đưa người khác tới.

Sau một hồi, Phong Tiểu Đao liền có chù ý hay.

Tiếp theo, hắn thi triển thân pháp đặc thù, lặng lẽ tiếp cận Phong Liệt.

Sau đó, hắn lấy ra một cọng cỏ nhỏ màu đen từ trong nhẫn trữ vật ra, ngay lập tức có một khí tức nhàn nhạt tỏa ra.

Lúc này sắc mặt Phong Tiểu Đao ngưng trọng, vội vàng nín thở ngưng thần, cỗ khí tức này không màu không mùi, nhưng hắn không dám hít vào, đó khác nào đùa với mạng.

Cọng cỏ nhỏ này tên là Lạc Tiên thảo, khí tức tỏa ra tuy không màu không mùi nhưng vô cùng nguy hiềm.

Chỉ cần hít vào một hoi liền có thể khiến tất cả kinh mạch trong cơ thể tê liệt, trong vòng một giờ không cách nào vận chuyển nguyên lực, lợi hại cực kỳ, hơn nữa rất khó phòng bị.

Nếu như một tên vũ giả không cách nào sử dụng nguyên lực vậy cũng không mạnh hơn phàm nhân bao nhiêu, nhiều nhất là thân thể mạnh mẽ thôi, ngay cả thần binh bảo giáp cũng không dùng nối, căn bản chỉ có thế mặc người chém giết.

Gốc Lạc Tiên thảo này là Phong Tiểu Đao tìm được ở sâu trong Ma Long sơn mạch, được hắn coi như chí bảo, không dễ sử dụng, mấy tên Thần Thông cảnh trong quá khứ hắn tiêu diệt phần lớn là dựa vào gốc Lạc Tiên thảo này.

Lúc này hắn dùng để đối phó với Phong Liệt cũng có thể coi như là coi trọng Phong Liệt!

Gió núi khá lớn, cỗ khí tức không màu không mùi này nhanh chóng bay tới gần Phong Liệt.

Phong Liệt không hề biết Phong Tiểu Đao tới gần, càng không phát hiện ra cỗ khí tức không màu không mùi kia, hắn đang chậm rãi thôn nạp nguyên khí thiên địa, không tránh khỏi hít phải một chút.

Tiếp theo không lâu, Phong Liệt khẽ nhíu mày, bởi hắn cảm giác được kinh mạch trong cơ thể bắt đầu chết lặng, rất nhanh mất đi tri giác, nguyên lực cũng không lưu chuyển được nữa.

-    Hà? Không tốt! Trúng độc!

Phong Liệt cũng phản ứng cực nhanh, sau khi ngây người một chút hắn liền hiểu ra mình đã trúng đôc.

Chỉ có điều thứ hắn không nghĩ ra chính là sao mà mình lại trúng độc?

Hắn trấn động tâm thần, đột nhiên đứng dậy, cảnh giác nhìn bốn phía, đồng thời tinh thần nội thị, tìm căn nguyên trúng độc nhưng không có chút thu hoạch nào, khí tức kia không màu không mùi, căn bản là không thể điều tra.

-    Hắc hắc, tiểu từ, mùi vị trúng độc như thế nào?

Đột nhiên một thanh âm âm trầm từ cách đó mấy trăm trượng vang lên, một tên hắc y che mặt chậm rãi đi tới.

Phong Tiểu Đao cũng đi không nhanh, bởi hắn sợ khí tức Lạc Tiên thảo còn sót lại, ngộ thương bản thân thì có chút phiền toái.

Phong Liệt nhìn thoáng qua người tới, trong mắt cũng không hiện vẻ khiếp sợ, ngược lại có vài phần hiếu kỳ.

-    Ngươi là người phương nào?

-    Hắc hắc, ta chính là Đao gia! Tiểu tử, mau giao ra Luyện Hồn ma khải, ta có thể tha chết cho ngươi!

-    Muốn ma khải? Ha ha, vậy cứ tới đây mà lấy đi!

Phong Liệt lanh nhạt cười nói.

Lúc này, hắn cảm thấy độc tính trong cơ thể chỉ làm tê liệt kinh mạch, cũng không có tác dụng gì khác, vì vậy cũng an tâm hơn.

Phong Tiểu Đao cũng không nói nhảm nhiều, hóa thành một đạo hắc mang bắn về phía Phong Liệt.

Hắn đã xác định Phong Liệt trúng độc Lạc Tiên thảo, cũng không muốn tốn thêm nhiều thời gian, vội vàng tiến tới giải quyết Phong Liệt.

Vèo...

Phong Tiểu Đao mượn sức gió, nhảy lên gần trăm trượng, lập tức tới gần Phong Liệt ba trượng, trên không trung chém xuống, tạo thành một dải lụa bạc.

Phong Tiểu Đao được xưng là đao đòi mạng, bổn sự mạnh nhất chính là một đao này.

Đao là Huyền bảo nhị phẩm, chiến kỹ Địa cấp tiểu thành, hai thứ phối hợp với nhau, khó gặp địch thủ.

Mà lúc này Phong Liệt đã trúng độc, không có nguyên lực hộ thể, cũng không thế thúc giục chiến giúp, trúng một đao này nhất định phải chết.

Nếu đổi là người khác, e là cho dù cường giả Thần Thông cảnh cũng không còn con đường nào khác.    

Chỉ có điều Phong Liệt lại không giống vậy.

Chỉ thấy trên mặt hắn chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn lộ ra vẻ khinh thường.

Sau một khắc, khi tấm lụa màu bạc kia tới gần Phong Liệt, đột nhiên biến mất, chỉ lưu lại một đạo gió nhẹ, khẽ phật qua mái tóc Phong Liệt.

- Ồ?

Chứng kiến một màn này, sắc mặt Phong Tiểu Đao không khỏi sững sờ, thân hình của hắn rơi xuống, đứng cách Phong Liệt năm trượng.

Tiếp theo, sắc mặt hắn lập tức đại biến, thấp thỏm lo âu nhìn tay chân, hoảng sợ kêu:

- Đây… đây là chuyện gì? Nguyên… nguyên lực của ta đâu? Ta trúng độc? Không thể nào!

Phong Tiểu Đao cảm nhận tình huống trong cơ thể, không khỏi cả kinh, hoang mang lo sợ.

Chính hắn cũng từng thử qua uy lực của Lạc Tiên thảo, cũng chỉ khiến kinh mạch tê liệt mà thôi, nhưng giờ nguyên lực trong cơ thể hắn biến mất vô ảnh vô tung, ngay cả một tia cũng không còn.

Tình huống này hắn mới gặp lần đầu, nằm ngoài sức tưởng tượng!

Chỉ có điều Phong Liệt cũng không cho hắn thời gian ngẩn người.

Hắn cười lạnh một tiếng, thân hình chấn động, hóa thành một đầu Ma long hình người toàn thân mọc đầy Hắc lân, gai ngọn, đôi mắt tỏa ra tia máu đỏ thẫm, dưới đêm đen vô cùng dọa người.

Cùng lúc đó, Phong Liệt cũng tế ra một kiện chiến giáp dữ tợn, che đậy bí mật của bản thân.

Sau khi biến ảo hắc ám chi thân, Phong Liệt đã có thể tùy ý vận chuyển nguyên lực, dược hiệu Lạc Tiên thảo không tạo thành được tác dụng gì với hắn nữa.

Rầm!

Một tiếng trọng kích vang lên.

Phong Tiểu Đao bị đại thương của Phong Liệt đánh trúng, sau đó bị chân mọc đầy gai nhọn đạp lên cổ.

- Điều này… điều này sao có thể? Sao ngươi có thể sử dụng nguyên lực?

Phong Tiểu Đao vùng vẫy hai cái, hoảng sợ phát hiện mình giờ như kiến càng lay cây, nguyên lực hùng hậu trong cơ thể Phong Liệt vận chuyển khiến hắn kinh hãi không thôi.

Hành tẩu giang hồ mười mấy năm, giết người vô số, đây là lần đầu tiên hắn thất thủ, thực tế với dược hiệu của Lạc Tiên thảo có thể nói là ai cũng không thoát, sao hôm nay lại gặp phải tên quái thai này!

Trong lúc nhất thời, Phong Tiểu Đao trăm điều không hiểu!

- Điều này ngươi không cần biết!

Phong Liệt lạnh lùng nói, ánh mắt lập lóe, trầm ngâm hỏi:

- Nói cho ta biết sao ta lại trúng độc? Đây là độc gì? Đưa giải dược cho ta!

- Hừ! Hôm nay ta rơi vào trong tay ngươi coi như ta không may! Chẳng lẽ ta nói cho ngươi thì ngươi sẽ buông tha cho ta sao?

Sau khi hoảng sợ, Phong Tiểu Đao cũng dần dần khôi phục bình tĩnh, cứng rắn nói.

- Vậy thì không thể, nhưng nếu ngươi cho ta một câu trả lời hài lòng có lẽ ta sẽ cho ngươi nhiều thêm một lựa chọn!

Phong Liệt lạnh nhạt đáp.

- Lựa… lựa chọn gì?

Phong Tiểu Đao liền hỏi.

- Điều này cần phải xem ngươi muốn sống hay muốn chết.

Phong Liệt mỉm cười.

Phong Tiểu Đao cắn răng, khẽ nói:

- Muốn sống! Làm thế nào?

- Ha ha! Tốt!

Sau một phen tốn nước bọt, Phong Liệt lại thu được một tên nô bộc.

Hôm nay hắn thế đơn lực bạc, bên người ngay cả một tên chân chạy cũng không có, nếu thu được vài tên tùy tùng thực lực không tệ, vậy cũng không cần tự thân làm tất cả mọi việc.

Mà thực lực của Phong Tiểu Đao cũng không tồi, am hiểu nhất là hạ độc ám sát, làm tùy tùng rất hợp.

Sau một hồi, Phong Liệt rời khỏi đỉnh núi nhỏ, đi theo một bóng đen, tốc độ rất nhanh.

Bóng đen phía trước đương nhiên là Phong Tiểu Đao, chỉ có điều giờ hắn đã trở thành nô bộc trung thành của Phong Liệt.

Sau một hồi nói chuyện, Phong Liệt kinh ngạc phát hiện Phong Tiểu Đao là thích khách vùng núi, hơn nữa thanh danh rất nổi, không khỏi khiến hắn cảm thấy may mắn, không ngờ mình đánh bậy đánh bạ lại may mắn như vậy.

Với tư cách là thích khách ở đây, hắn nhất định sẽ am hiểu địa hình Ma Long sơn mạch, hơn nữa bổn sự hành thích cũng không kém, điều này đương nhiên có tác dụng lớn đối với Phong Liệt.

Tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của Phong Tiểu Đao, hai người tới một cái sơn cốc nhỏ.

Sơn cốc này ba mặt dốc đứng, phía dưới chỉ là một vùng đất đường kính chưa đầy 200 trượng.

- Công tử, tiểu cốc này tuy không lớn, nhưng thanh danh trong ba trăm dặm quanh đây rất cao, tên là Lạc Hồn cốc, thích hợp để bố trí bẫy rập, vô số Long thú cường hoành chết ở đây.

Phong Tiểu Đao chần chừ một chút rồi nói với Phong Liệt.

Giờ khắc này hắn còn có phần chưa quen với thân phận bản thân, chỉ có điều còn sống thì vẫn tốt hơn chết, chỉ cần còn sống thì vẫn còn cơ hội, hắn cũng hiểu đạo lý này, cũng không cần khiến Phong Liệt tốn nước bọt.

- Uhm! Ngươi đi đi!

Phong Liệt gật đầu.

- Vâng.

Phong Tiểu Đao lên tiếng, dần biến mất trong đêm tối.

Phong Liệt đảo mắt nhìn thân ảnh Phong Tiểu Đao, cười nhạt một tiếng. Tên này tương đối thông minh, sau khi ký kết khế ước nhận chủ lưu truyền từ thời Viễn cổ Long giới, cũng đã trung thực hơn nhiều, tuy rằng trong lòng còn chút tạp niệm nhưng cũng không dám có ý phản loạn, bằng không chỉ cần một ý niệm trong đầu Phong Liệt cũng đỉ khiến hắn tự bạo.

Ngay cả lão yêu ngàn năm như Hỏa Mãng vương cũng không thoát khỏi khống chế của mình, một cao thủ Cương Khí cảnh càng không có khả năng, trong lòng Phong Liệt vô cùng tự tin về điều đó.

Giờ khắc này hắn không khỏi suy nghĩ nếu dưới trướng mình có một mạng lưới thủ hạ cao thủ, vậy sau này làm mọi việc chẳng phải dễ dàng hơn?!!

Trên thế giới này, năng lực của một người cũng có hạn, mà như Thập đại Chân Long giáo phái, có thể xuất động ngàn vạn nhân mã quả thực là không ai dám trêu chọc.

Mà tuy mình nhận chức Tứ đại chưởng ngự Ám Vũ viện đời thứ 680, nhưng tu vi đệ tử đời thứ 680 không cao, đại đa phần đều chỉ mới đạt tới Nguyên Khí cảnh, Chân Nguyên cảnh cũng không nhiều, khó mà có tác dụng gì.

Chỉ có điều trong thời gian ngắn mà muốn tạo nên một cỗ thế lực khổng lồ căn bản là không thể nào, nhưng nếu là muốn một mạng lưới đại quân nô lệ thì đơn giản hơn một chút.

Ánh mắt Phong Liệt khẽ lập lòe, thời gian dần trôi qua, trong lòng hắn nổi lên một ý niệm.

Tiếp theo, hắn quan sát hoàn cảnh xung quanh, suy nghĩ điều gì.

Kỳ thực đây cũng không phải nơi an lành gì, cho dù người ngu cũng phát hiện nơi đây quỷ khí um tùm, hơn nữa ba vách có rất nhiều dấu vết đánh nhau, khẳng định là nơi đại hung.

Chỉ có điều Phong Liệt không quan tâm, hắn muốn đối phó không phải người bình thường mà là cường giả Thần Thông cảnh thần thông quảng đại.

Muốn đối phó cường giả Thần Thông cảnh cho dù bố trí bẫy rập cũng không có tác dụng gì nhiều.

Chỉ có điều giờ có Phong Tiểu Đao thì không giống vậy.

Bời vì trong thực có hư, trong hư có thực, Phong Tiểu Đao tự xưng có thể đối phó với cao thủ Thần Thông cảnh, hơn nữa phối hợp với Phong Liệt, có làm được hay không cũng không nhất định.

Từ khi Phong Liệt thu thập Phong Tiểu Đao tới giờ cũng chỉ tốn thời gian nửa canh giờ mà thôi.

Không lâu sau, trên không trung tối đen xuất hiện vài đạo hào quang thưa thớt, rất thu hút chú ý, mặc dù đứng cách trăm trượng cũng có thể thấy rõ.

Không chút nghi ngờ, những hào quang này chính là những võ giả thực lực cường hoành, hơn nữa cũng khẳng định là cường giả Thần Thông cảnh.

Mà giờ khắc này Phong Tiểu Đao đang rất bận rộn.

Chỉ thấy hắn đút hai hạt dược hoàn vào trong mũi, không ngừng lấy ra những bao thuốc bột đủ màu sắc, cẩn thận rắc lên hoa cỏ cây, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, lẫn vào với mùi hoa cỏ dại, khó mà phân biệt.