Cho đến tận hôm nay, trong nhân loại không một người nào biết rốt cuộc âm mưu của Long Chủ là gì?

Nhưng những tiền nhân thông thái trong nhân loại cũng tính toán ra một cách sơ lược, âm mưu của Long Chủ có liên quan đến người sở hữu huyết mạch Long Hoàng. Hơn nữa, một khi âm mưu này thành công, hết thảy sinh linh có huyết mạch Chân Long sẽ không thể tồn tại. Vì thế, võ giả trên Long Huyết đại lục mới lập ra liên minh, lấy mục đích ngăn cản âm mưu của Long Chủ làm nhiệm vụ của mình.

Mà bản thân Phong Liệt là nhân loại mang huyết mạch Long Hoàng, sẽ là đối tượng tìm kiếm của Long Chủ, cũng chính là mấu chốt thành bại của Long Vũ Minh đối kháng Long Chủ.

...

- Ai! Tiểu tử, thời gian dành cho ngươi không nhiều lắm. Hôm nay, hẳn là ngươi cũng đã nhìn thấy Phi Ưng Bảng. Cho dù ai cũng không nghĩ tới, cả ngàn năm trước không tìm ra một người có huyết mạch Long Hoàng, vậy mà chỉ mấy chục năm gần đây, thoáng cái đã xuất hiện bảy người. Sợ rằng thời kỳ Long Chiến tiếp theo đã không còn xa.

Lê bá cảm khái nói.

Phong Liệt bị lời nói cảm khái của Lê bá kéo về thực tế. Hắn kinh ngạc nói:

- Cái gì? Thời kỳ Long Chiến tiếp theo không còn xa?

- Đúng vậy! Nhanh thì mấy chục đến trăm năm, chậm cũng không quá ngàn năm. Long Chủ tuyệt đối sẽ không buông tha một cơ hội tốt đến như vậy.

Lê bá nói.

Phong Liệt không khỏi khẽ cau mày. Hắn suy nghĩ một chút liền hỏi:

- Lê bá, ta nên làm thế nào?

- Ha ha! Ngươi cho là nên làm thế nào thì nên làm thế đó. Quan trọng nhất là đề cao thực lực của ngươi. Nếu lúc thời kỳ Long Chiến mở ra, nếu tu vi của đám Chủng Tử các ngươi còn chưa đủ để chi phối cục diện, tình cảnh sẽ cực kỳ nguy hiểm. Thậm chí, Long Vũ Minh sẽ vì không để các ngươi rơi vào tay Long Chủ, cũng có thể xuất thủ diệt trừ các ngươi.

Lê Bá nói.

- Vậy phải tu luyện đến trình độ nào mới có thể chi phố cục diện?

Trong lòng Phong Liệt chấn động, vội vàng hỏi.

Lê Bá cười cười, bí hiểm nói:

- Rất cao, rất cao! Ngươi hiện tại còn xa xa mới đạt tới đẳng cấp kia. Được rồi, những thứ này hiện tại còn cách ngươi quá xa, có chút khái niệm như vậy là đủ rồi.

Lời vừa dứt, Lê bá liền xoay người sang chỗ khác, tiếp tục đi về quầy rượu.

Phong Liệt cũng rơi vào dòng suy tư thật lâu. Thông qua cuộc nói chuyện ngày hôm nay, đúng là Lê bá đã giải trừ không ít ngờ vực của hắn, cũng khiến cho hắn hiểu được một chút tình cảnh của bản thân.

Có điều, hắn có thể cảm giác được, Lê bá cũng không biết chuyện trọng sinh của chính mình.

Thật ra nghĩ lại cũng đúng, chuyện mình mười năm trước sống lại cũng thật quá quỷ dị, quản thật là không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù tu vi của Lê bá thông huyền, cũng chưa thể đạt tới trình độ của thần, làm sao có thể chuyện gì cũng biết.

- Thôi! Chuyện sau này ai có thể nói hay được, tốt nhất là cứ quản cho tốt những việc mình muốn làm.

Phong Liệt lắc lắc đầu, đem một số phiền não không quan trọng bài trừ ra khỏi đầu óc.

Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề nghi hoặc đã lâu, liền cất tiếng hỏi:

- Lê bá, trên phương diện tu luyện ta gặp chút vấn đề, không biết ngài có thể giải thích giúp ta một chút được không?

- Nói đi.

Lê bá không điếm xỉa đến, hờ hững nói.

- Ta nghĩ, có phải Viễn Cổ Long Hoàng đều có tu luyện pháp môn đặc thù bản mệnh đại thần thông hay không?

Phong Liệt hỏi.

- Cái này sao? Đúng là như vậy. Không giống với thần thông tự nhiên, thần thông bản mệnh có phương pháp đặc thù để tăng cường khả năng tu luyện. Có điều, những thứ đó cũng cực kỳ bí ẩn, thường thường chỉ có một mình Long Hoàng mới có thể hiểu được, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài. Trong những điển tịch từ thời Viễn Cổ lưu truyền xuống cũng rất ít ghi chép. Ta tìm tòi mấy ngàn năm, cũng chỉ vẻn vẹn tìm được một chút ít phương pháp tu luyện đại thần thông liên quan đến Băng Long Hoàng - Băng Phong Thiên Lý mà thôi. Đối với những pháp môn tu luyện của các đại thần thông khác thì không tìm thấy.

Sau khi nghe lời Lê bá nói, lòng Phong Liệt đột nhiên rúng động. Hắn do dự một chút rồi hỏi:

- Lê bá, người... chắc không phải người cũng mang huyết mạch Long Hoàng đấy chứ?

- Ha ha! Cứ xem như thế đi.

Lê bá cười nói.

- A?

Phong Liệt không khỏi kinh hãi, náo loạn hồi lâu. Sủng vật của lão này chính là một đầu Băng Giao có huyết mạch Băng Long Hoàng a! Phải biết rằng, bản thân Giao Long chính là thứ gần với Viễn Cổ Chân Long nhất. Ở thời đại Viễn Cổ Chân Long, Giao Long hóa rồng nhiều không đếm xuể. Hơn nữa, nếu trong cơ thể có huyết mạch Băng Long Hoàng, vậy thì tiềm lực của nó thực sự lớn đến mức không tưởng tượng nổi.

Đúng lúc lòng Phong Liệt đang cảm thấy khiếp sợ, Lê bá tiếp tục nói:

- Tiểu tử, từ xưa tới nay, những người mang huyết mạch Long Hoàng cũng có vài người được thức tỉnh. Nhưng giác ngộ huyết mạch Ma Long Hoàng cũng chỉ có ba người mà thôi. Cho nên, phương pháp tu luyện Ma Long Hoàng đại thần thông càng thêm khó tìm. Ngươi không cần nổi giận, chỉ cần cơ duyên đầy đủ, rồi sẽ tìm được. Mấy ngày nữa, trên Thiên Ma Quỷ bình nguyên có phát sinh đại sự, có lẽ ngươi nên đến đó tìm kiếm một chút cơ duyên.

- Nga? Đa tạ tiền bối chỉ điểm!

Lòng Phong Liệt vừa động, nhưng ngay sau đó, hắn bỗng kinh ngạc nói:

- Lê bá, người nói thức tỉnh huyết mạch Ma Long Hoàng có ba người, vậy hai người còn lại là...

- Hai người kia đã sớm chết đi. Một người là chết ở thời kỳ Long Chiến đầu tiên, một người khác thì chết ở thời kỳ Long Chiến thứ hai. Hai người này đều là đại nhân vật kinh diễm tuyệt thế. Hơn nữa, bọn họ cũng như ngươi, đều thuộc về ám chi nhất mạch.

Lê bá nói.

- Ai da!

Trong lòng Phong Liệt không khỏi có chút thất vọng.

Đồng thời, hắn cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới từ xưa đến nay đã có ba người mang huyết mạch Ma Long Hoàng, vậy mà đều là người của ám chi nhất mạch.

Đột nhiên, hai mắt hắn sáng lên:

- Ừm! Không biết trong Ám Vũ Viện có thể có chút phương pháp tu luyện của hai vị tiền bối kia hay không? Ai! Thôi! Nếu thực sự có, chẳng lẽ sư tôn lại không tàng tư sao.

Đúng lúc này, phía ngoài vang lên một tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Trong nháy mắt, Phong Liệt phân tích, có lẽ là Băng Ly đã trở lại. Hắc thực không có thói quen giao thiệp với nữ nhân, không khỏi có mấy phần hao tổn tâm chí, trong lòng lo lắng có nên cáo từ rời đi hay không.

Nghe thấy tiếng bước chân của Băng Ly ngày một gần, Phong Liệt vội vàng đứng dậy nói với Lê bá:

- Lê bá, người cứ làm việc đi, ta ra ngoài đi dạo một chút!

- Ừm, đi đi!

Lê bá trả lời, trong mắt mơ hồ lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.

Phong Liệt cũng không có chú ý tới vẻ mặt của Lê bá. Hắn đi ra khỏi tiểu lâu, kế đó, cũng không có chút nào ngoài dự liệu, vừa vặn đối mặt với Băng Ly đang trở về.

Miệng Băng Ly hừ nhẹ, gót sen hoạt bát vừa đi vừa đá những viên đá vụn bên đường. Nàng thấy Phong Liệt đi ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó đôi mắt đẹp hơi chút lưu chuyển, tựa hồ như vừa nghĩ ra điều gì đó.

Phong Liệt khe khẽ chắp tay, cũng không mở miệng muốn lập tức bước qua nàng.

Nhưng lúc này, Băng Ly liền kiếm chuyện, hừ hừ nói:

- Hừ! Phong Liệt, ngươi khi dễ Tiểu Bạch Long của ta rồi muốn cứ như vậy bỏ đi sao?

Phong Liệt khẽ nhếch miệng, chẫm rãi xoay người lại, vừa cười vừa nói:

- Băng tiểu thư, lúc trước đích xác là một điểm nhỏ hiểu lầm mà thôi. Huống chi Tiểu Bạch Long cũng không bị gì...

- Hừ hừ! Ta mặc kệ! Dù sao Tiểu Bạch Long bị thương cũng là sự thật.

Băng Ly không hề muốn cho qua, cứng rắn nói.

Phong Liệt không khỏi cảm thấy một trận đau đầu. Hắn thật sự không muốn dây dưa với tiểu nha đầu này. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn cực kỳ dứt khoát, giọng điệu hết sức lưu manh:

- Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

Hai mắt Băng Ly liếc nhìn Phong Liệt, đi một vòng quanh hắn, chậm rãi nói:

- Xem ngươi cũng không giống cái loại người có tiền, bổn tiểu thư đại nhân đại lượng, cũng không yêu cầu ngươi bồi thường. Có điều, cứ như vậy bỏ qua cho ngươi, Tiểu Bạch Long cũng sẽ không đồng ý! Ừm? Như vậy đi, ngươi có thấy tòa tiểu sơn kia không?

- Tiểu sơn?

Phong Liệt sửng sốt, lập tức nhìn theo hướng ngón tay ngọc ngà của Băng Ly đang chỉ, nhất thời thấy được ở bên ngoài thôn trang mấy dặm về phía bắc có một tòa tiểu sơn cao mấy trăm trượng, hắn bèn gật đầu.

Băng Ly tiếp tục nói:

- Sau khi đi qua tòa tiểu sơn này sẽ gặp một cái đầm nước lớn, cá ở bên trong vừa lớn, mùi vị lại vô cùng thơm ngon. Trước kia ta cùng Hổ Đầu, Tiểu Thất, Đại Ngưu thường xuyên đến cái đầm nước kia bắt cá. Hiện tai cho ngươi một nhiệm vụ, chỉ cần ngươi đến đó bắt cho ta mấy con cá về đây, chuyện lúc trước xem như bỏ qua!

- Ừm? Chỉ đơn giản như vậy?

Trong lòng Phong Liệt hơi sửng sờ. Hắn kinh ngạc nhìn Băng Ly một chút, chăm chú quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tuyệt mỹ và hoạt bát, muốn nhìn xem nàng ta có ý định gì.

- Hừ! Nhìn cái gì vậy? Nếu ngươi không muốn nhận nhiệm vụ này thì giao ra hai kiện huyền bảo!

Đôi mắt đẹp của Băng Ly trừng lên, cặp tuyết lê căng tròn rung rung, mặt mũi hung trợn nói.

- Được rồi! Vậy ngươi chờ ở đây, ta đi một chút sẽ trở lại.

Phong Liệt bất đắc dĩ cười nói. Ngay sau đó lắc mình hướng về tòa tiểu sơn kia lao đi.

Đi bắt mấy con cá cũng là việc rất nhỏ, so sánh với việc giao ra hai kiện huyền thì nhỏ hơn rất nhiều. Huống chi trên người hắn tổng cộng cũng không có mấy món huyền bảo.

- Thế hệ trẻ đệ nhất nhân Ma Long Giáo sao? Hì hì! Lần đầu gặp mặt, xem như bổn tiểu thư cho ngươi một cái lễ vật ra mắt đi!

Thấy Phong Liệt đi xa, trên mặt Băng Ly không khỏi lộ ra một nụ cười gian trá, phảng phất giống như một con tiểu hồ ly thành công bắt trộm được gà con vậy.

Trong đại sảnh tiểu lâu, Lê bá nghe hai người nói chuyện với nhau, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó, nét mặt già nua của lão hơi đỏ lên:

- Khụ khụ! Đứa cháu gái ngoan này của lão phu, càng lúc càng giống ta. Xem chừng Phong tiểu tử gặp xui xẻo rồi! Ai!

Đối với biểu hiện của hai ông cháu Lê bá, Phong Liệt cũng không hề hay biết. Hắn cấp tốc chớp động thân hình, thoáng cái khoảng cách tới tòa tiểu sơn chỉ còn bảy tám dặm, sau đó dễ dàng đi lên đỉnh tiểu sơn.

Quả nhiê, ở dưới chân núi bên kia có một cái đầm nước trong vắt, nước trong đầm xanh biếc, phản chiếu hình ảnh của những đám mây trắng bay trên trời, khung cảnh quả thực không tệ.

Chỉ có điều, đang lúc Phong Liệt chuẩn bị nhảy xuống, hắn đột nhiên trợn tròn mắt.

Chỉ thấy ở ngay giữa đầm nước, đột nhiên "rầm" một tiếng, từ trong đầm nước trồi lên một cỗ thân thể mềm mại, làn da trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời càng tỏa hào quang chói mắt.

Không nghi ngờ chút nào, đó chính là một thân thể mềm mại và trần trụi của một cô gái, mái tóc trắng xóa ướt nhẹp, che khuất nửa bên mặt khiến cho Phong Liệt không nhìn rõ tướng mạo của nàng, nhưng bộ ngực tròn to, cao ngất trời đang lắc lư nhìn cũng vô cùng đã mắt, khiến cho Phong Liệt không kìm được liền nhìn thoáng qua, trong lòng cảm thán: "thật đẹp!"

- Ừm? Trúng kế!

Sau một thoáng ngốc trệ, trong nháy mắt Phong Liệt liền hiểu được bản thân mình đã bị tiểu ma nữ Băng Ly kia tính kế.

Lúc này, mặc dù tư thái hoàn mỹ của cô gái kia khiến người ta miên man bất định, nhưng Phong Liệt cũng không muốn tìm kiếm phiền toái, liền lập tức muốn rời khỏi đầm nước.

Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên, một tiếng quát của nữ nhân từ phía sau hắn truyền tới:

- Lớn mật! Dâm tặc phương nào? Dám rình coi Đại sư tỷ chúng ta tắm rửa! Đi tìm chết!

Phong Liệt thầm hô không ổn, nếu hôm nay chuyện này lan truyền ra ngoài, sợ rằng thanh danh cả đời mình sẽ tiêu tùng. Hơn nữa cái danh hiệu thích rình nữ nhân tắm lại càng chính xác, sợ rằng có nhảy vào Thiên Hà cũng không rửa sạch.

May mà hắn lâm nguy không loạn, cũng không xoay người đối diện với nàng kia, trực tiếp "phanh" một tiếng, tuôn ra một đoàn hắc vụ bao phủ phương viên chừng mười trượng, sau đó nhanh chóng trốn vào bên trong không gian Long Ngục.

- Bắt được hắn phải cho nếm mùi thiên đạo vạn quả!

- Chậm động thủ! Nhất định phải bắt sống! Sau đó giao cho Đại sư tỷ xử lý!

...

Cùng lúc đó, xung quanh núi rừng đột nhiên có mười mấy nữ tử áo trăng xông ra, bao bọc xung quanh màn hắc vụ. Dung mạo đám nữ nhân này không hề tầm thường, nhưng giờ phút này, khuôn mặt nào cũng đằng đằng sát khí.

Mà lúc này, thiếu nữ trong đầm nước đã mặc một bộ trường bao, che đi thân thể mềm mại uyển chuyển. Nàng nhẹ nhàng bay ra khỏi đầm nước, đôi mắt đẹp lạnh lùng ngó chừng đoàn hắc vụ kia, trong mắt cũng tỏa ra sát khí nồng đậm.

Cô gái này chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, xinh đẹp mà lạnh lùng, dung mạo có thể nói là thế gian hiếm gặp, phảng phất giống như một đóa Băng Sơn Tuyết Liên, cao quý thoát tục. Trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ ngạo nghễ cách xa ngoài ngàn dặm. Cô gái đang mặc một bộ áo bào trắng rất rộng, đứng trên không trung, một đôi chân ngọc trắng noãn hiện ra giữa không trung, khiến cho người khác không khỏi thèm muốn.

Chỉ thấy thân thể mềm mại của nàng nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, đột nhiên xuất hiện ở vùng phụ cận của đám hắc vụ, lạnh lùng nhìn chúng nữ hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Một thiếu nữ mặt mũi mỹ lệ có chút căng thẳng, vội vàng tiến lên quỳ rạp xuống đất, thấp thỏm lo âu nói:

- Khởi bẩm Đại sư tỷ! Tiểu muội lúc trước đang... đang lúc đi vệ sinh, không phòng ngừa cẩn thận, bỗng nhiên có một tên gia hỏa hiện ra trên đỉnh núi. Hiện tại đang ở trong đám hắc vụ này.

- Hừ! Đồ vô dụng!

Cô gái được gọi là Đại sư tỷ hừ lạnh một tiếng. Ngay sau đó, hai tay nàng kết ấn, sau đó đẩy về phía đám hắc vụ. Nhất thời, một đoàn khí lưu màu trắng đem đám hắc vụ vây ở bên trong.

- Băng Phong!

Ken két ken két ca!

Hàng loạt tiếng kêu giòn tan vang lên, sau đó, hắc vụ bao phủ phương viên chừng mười trượng kia trong nháy mắt đã bị đông kết lại thành một khối băng.

Một khắc sau, chỉ nghe "rầm" một tiếng, khối băng bao phủ phương viên chừng mười trượng này đột nhiên vỡ vụn thành những mảnh băng tinh thật nhỏ, rơi lả tả trên mặt đất, toàn bộ cỏ cây núi đá bên trong nó cũng bị vỡ thành bụi phấn.

- Ừm? Tại sao không có?

Khuôn mặt xinh đẹp của Đại sư tỷ run lên, lạnh giọng phân phó:

- Còn không mau đuổi theo!

- Vâng!

Thân thể của hơn chục thiếu nữ bổng run lên, lập tức nhận lệnh, cẩn thận tìm kiếm trong phương viên mười dặm.

Cô gái được gọi là Đại sư tỷ đứng tại chỗ cũ, chân mày khẽ cau lại, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn đám băng tinh trên mặt đất.

Trong không gian Long Ngục, trên mặt Phong Liệt không khỏi hiện ra nụ cười khổ, không nghĩ tới mình lại bị một tiểu nha đầu tính toán, đúng thật là mất mặt.

- Mẹ kiếp! May mà lão tử kỹ nghệ cao minh, nếu không hôm nay, bộ mặt này có thể vứt đi được rồi! Ừm? Đại sư tỷ? Chẳng lẽ nàng ta là Băng Long Giáo Thiên Tuyết cung Đại sư tỷ Mộc Thiên Tình? Kháo! Lỗ lớn! Sớm biết là nàng thì đã nhìn thêm mấy lần! Băng nguyên đệ nhất mỹ nữ a! Sách sách!