Ở bên trong Long Ngục Không Gian, Âm Lão Thú sau khi cắn nuốt Vạn Ngọc Liên, thế nhưng nhất cử đột phá bình cảnh Tứ Giai hậu kỳ đỉnh phong, trở thành một đầu hung thú Ngũ Giai, khí thế hung lệ so với lúc trước mạnh mẽ hơn không chỉ gấp mười lần.

-Ngao rống.

Âm Lão Thú rống to một tiếng, chấn tới mức cả Long Ngục cũng khe khẽ rung động, Lý Thu Thủy bị âm thanh rống to này chấn tới mức ở tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi lớn, thân hình lung lay, sắc mặt kinh hãi muốn chết.

Sau một khắc, thân hình Âm Lão Thú chợt chớp động, khoảng cách ngàn trượng chỉ trong nháy mắt liền tới, chớp mắt liền đi tới phụ cận Lý Thu Thủy, xúc tua thô to đột nhiên lộ ra, cuốn lấy thân thể của Lý Thu Thủy.

-Băng Phong Thiên Địa!

Lý Thu Thủy sắc mặt kinh hãi, nàng cũng không dám để cho xúc tua kia đụng vào, vội vàng thi triển đại thần thông chống đỡ.

Nhất thời, một đầu Băng Long màu trắng dài chừng mười trượng uốn lượn hiện ra, vây quanh Âm Lão Thú nhanh chóng xoay một vòng, lập tức đem Âm Lão Thú đóng băng ở trên mặt đất.

Chỉ bất quá, không đợi Lý Thu Thủy cao hứng, liền thấy Âm Lão Thú đã thoát khỏi sự giam cầm của Hàn Băng trên người, lại lần nữa tiến lên.

Băng Long đại thần thông kia chỉ có khiến cho bước tiến của nó ngưng trệ một chút mà thôi, cái kết quả này thật sự là khiến cho Lý Thu Thủy vô cùng tuyệt vọng.

Bất quá, Lý Thu Thủy tự nhiên sẽ không thúc thủ chịu trói, nàng liền lập tức muốn lắc mình lui về phía sau, né tránh xúc tua của Âm Lão Thú.

Nhưng đúng lúc ấy thì, con mắt thứ ba trên cái trán của Âm Lão Thú đột nhiên trương ra, một chùm tử mang chợt bắn ra, đem thân hình Lý Thu Thủy bao phủ ở bên trong.

-A …

Lý Thu Thủy nhất thời không cẩn thận bị tử mang quấn vào thân, nhất thời thân hình hơi chậm lại, không nhịn được phát ra một tiếng thét chói tai hoảng sợ.

Ngay sau đó, chỉ thấy một đạo hồn ảnh thoát ra từ trong cơ thể nàng, một bên giãy dụa, một bên tuân theo chùm tử mang kia, chậm rãi bị câu vào bên trong mi tâm của Âm Lão Thú, biến mất không thấy.

Sau đó, thân thể của nàng cũng bị một cái xúc tua lớn bằng vại nước cuồn cuộn kéo lên, kéo đến khóe miệng Âm Lão Thú, toàn bộ huyết nhục tinh hoa cùng nguyên lực trong nháy mắt bị Thôn Phệ không còn.

Lại một lần nữa cắn nuốt một cường giả Hóa Đan Cảnh, Âm Lão Thú hưng phấn phát ra một tiếng rống to, thân hình to lớn chừng mười trượng, thế nhưng lại lần nữa phình ra thêm hơn trượng nữa, khí thế đột nhiên tăng lên rất nhiều.

-Ách … không trách được chúng nó có thể sánh ngang cùng Viễn Cổ Chân Long, quả thật quá nghịch thiên!

Phía ngoài Long Ngục Không Gian, Phong Liệt thấy một màn như vậy không khỏi hít một hơi khí lạnh, chấn động vô cùng.

Giờ khắc này, trong lòng hắn không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn khi trên tay có được chí bảo Long Ngục Không Gian này.

Nếu không mà nói, sợ rằng cho dù có hai đại cao thủ Hóa Đan Cảnh là Bán Giang Hồng cùng Hỏa Mãng Vương hộ vệ ở bên người, cũng chưa chắc có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình.

Ở trong khiếp sợ đồng thời, hắn thấy ánh mắt Âm Lão Thú dần dần trở nên cực nóng.

Đại gia hỏa này chẳng những thực lực cường hãn, thần thông quỷ dị, hơn nữa thăng cấp cực kỳ thần tốc, chỉ cần không ngừng Thôn Phệ huyết nhục cùng tinh hồn, là sẽ không hạn chế lên cấp, hơn nữa không có bình cảnh, căn bản không cần suy nghĩ tới vấn đề tâm tình, đây quả thực là đáng sợ!

Rất khó tưởng tượng, nếu để cho nó vĩnh viễn Thôn Phệ, thí sau khi trưởng thành nó sẽ là một sự tồn tại cường hãn tới mức nào a.

Dần dần, Phong Liệt đã không nỡ giết chết đại gia hỏa này, hung thú mạnh như thế hung hãn như thế, giết chết chẳng phải là phí của trời sao?

Phong Liệt trên mặt mơ hồ cười lạnh, trong mắt lóe lên âm mang.

-Hắc hắc hắc! Có lẽ có một ngày, đại gia hỏa này sẽ trở thành một lá bài tẩy lớn của lão tử cũng không biết chừng a.

Có lẽ là bản tính bẩm sinh, hắn rất không thích bị cho rằng mình là một con cờ có thể tùy ý điều khiển cảm giác, lúc ở Phong gia cũng như thế, mà ở trong Ma Long Giáo cũng là như thế.

Mà sau khi được Lê Bá cho biết một ít chuyện, hắn lại càng lập chí muốn trở thành một gã cường giả chân chính, thoát khỏi sự khống chế của mọi người, trở thành một tồn tại chí cao chí thượng vô địch.

Chỉ bất quá, chuyện đó tuyệt không phải chuyện dễ dàng.

Ngay cả lão yêu vạn năm như Lê Bá chẳng qua cũng là một con cờ bình thường phía trên bàn cờ mà thôi, chính mình một Long Vũ Giả Cương Khí Cảnh nho nhỏ muốn thoát khỏi vận mệnh thao túng, đây không khác gì là người si nói mộng!

Nhưng hôm nay, đầu Âm Lão Thú không có chút linh trí nào nhưng lại vô cùng cường hãn, cũng là để cho Phong Liệt thấy được một tia sáng rực rỡ, một kế hoạch nuôi dưỡng hung thú vô địch kinh thế hãi tục, dần dần thành hình trong lòng hắn.

Bán Giang Hồng nhìn thấy Phong Liệt cười âm hiểm như vậy, trong lòng hơi có chút rầu rĩ, đã biết chủ nhân tiện nghi này mặc dù thoạt nhìn bất quá mới chừng hai mươi tuổi, nhưng thủ đoạn rất nhiều, lòng dạ độc ác, thực sự không phải người bình thường có thể sánh bằng, rất nhiều chỗ để cho lão yêu nghiệt sống mấy trăm năm như hắn cũng nhìn không thấu, thế nhưng lại sinh ra một tia cảm giác bí hiểm.

Đang lúc này, Hỏa Mãng Vương cũng từ trên không trung bay tới, trong tay mang theo một cỗ thân thể, không thể nghi ngờ chính là Lăng Bất Không.

Lúc này Lăng Bất Không đã hấp hối, ngay cả thần hồn cũng bị thương không nhẹ.

Đến cảnh giới Hóa Đan Cảnh này, vô luận là chiến kỹ hay là binh khí, cũng hàm chứa chút tinh thần công kích, một khi bị thương, thường thường chính là thân thể cùng linh hồn đồng thời bị thương.

"Phù phù" một tiếng, thân thể Lăng Bất Không bị Hỏa Mãng Vương tuỳ tiện ném xuống đất, không khỏi phát ra một tiếng rên thảm.

-Công tử! Đã bắt được Lăng Bất Không, mời công tử xử trí.

Hỏa Mãng Vương sắc mặt lạnh nhạt, chắp tay nói với Phong Liệt.

Hắn thật ra thì hoàn toàn có thể giết chết Lăng Bất Không, bất quá, hắn nghĩ đến có lẽ Phong Liệt sẽ đem Lăng Bất Không thu phục sung làm thủ hạ cũng không biết chừng, liền đem Lăng Bất Không nửa chết nửa sống mang trở lại đây.

Phong Liệt khẽ gật đầu, trong mắt khe khẽ hiện lên một chút do dự, suy nghĩ xem sẽ xử trí Lăng Bất Không như thế nào.

Lăng Bất Không này thân là cường giả Hóa Đan Cảnh Lục Trọng Thiên, thu làm thủ hạ dù không sai, bất quá, đem nuôi nấng Âm Lão Thú, cũng nhất định có thể làm cho tu vi của Âm Lão Thú tăng nhiều.

Sau khi trầm ngâm một chút, hắn cuối cùng đã quyết định sẽ đem Lăng Bất Không thu vào Long Ngục Không Gian.

Hôm nay bên cạnh hắn có Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng hộ vệ, trên căn bản đã đủ, lưu lại Lăng Bất Không cũng chưa hẳn không phải hoàn toàn bất hòa cùng Băng Long Giáo, còn không bằng xử lý sạch sẻ để tránh hậu hoạn.

Trong nháy mắt khi Lăng Bất Không rơi vào Long Ngục, hung mang trong mắt Âm Lão Thú chợt lóe, trong nháy mắt lướt lên trời cao, dùng xúc tua thật dài không chút khách khí đem Lăng Bất Không kéo đến khóe miệng, Thôn Phệ không còn.

Lăng Bất Không này vô luận là thân thể hay là tu vi, cũng mạnh gấp mấy lần so với Vạn Ngọc Liên cùng Lý Thu Thủy, thế nhưng thoáng cái khiến cho Âm Lão Thú cao lớn hơn ba trượng, cơ hồ đạt đến mười lăm trượng, như một tòa núi nhỏ đứng sửng ở trong Long Ngục, khí thế vô cùng kinh người.

Đến đây chấm dứt, Lăng Bất Không, Vạn Ngọc Liên, Lý Thu Thủy ba hộ pháp của Băng Long Giáo đã toàn bộ tử vong, trở thành thức ăn trong miệng Âm Lão Thú.

Suy nghĩ một chút, trong lòng Phong Liệt không khỏi dâng lên một cảm giác hưng phấn, ba cao thủ Hóa Đan Cảnh đã là cường giả đỉnh phong, địa vị vô cùng hiển hách, hôm nay tuy nhiên cũng thua trong tay một Long Vũ Giả Cương Khí Cảnh nho nhỏ như mình, cảm giác như vậy quả thực không nên quá thoải mái.

Cùng lúc đó, tất cả trữ vật giới chỉ cùng binh khí, bảo giáp của ba cường giả Hóa Đan Cảnh cũng rơi mất ở trong Long Ngục, để cho Phong Liệt buôn bán lời một khoản thật to.

Đại chiến nơi đây mặc dù thời gian quá ngắn, nhưng động tĩnh cũng không nhỏ, đã khiến cho một vài cường giả ở phía xa chú ý.

Phong Liệt không muốn quá nhiều người nhận ra, liền cũng bất chấp cẩn thận kiểm tra chiến lợi phẩm, vội vàng gọi Kim Câu, tiến vào trong không trung, phi về phía xa.

...

Sau khi ba người Phong Liệt rời đi không lâu, từng đạo thân ảnh với khí thế hùng hồn lần lượt đi tới bầu trời phía trên chiến trường, nhìn cả vùng đất hỗn độn không khỏi âm thầm kinh hãi.

Trong đó, một gã thiếu niên tướng mạo tuấn dật cũng khống chế một tòa thần binh hình dáng như một ngọn núi đi tới phía trên không trung, đứng lại nghỉ chân.

Thiếu niên này ước chừng chừng hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, lớn lên nho nhã, vóc người cao to, khí chất xuất chúng, trong đôi mắt hung mang thâm thúy chớp động, làm người ta không dám nhìn gần.

Nếu là Phong Liệt ở chỗ này nhất định có thể liếc mắt một cái liền nhận ra, thiếu niên này không phải là ai khác, chính là kẻ địch truyền kiếp của hắn — Sở Huyền.

Lúc này Sở Huyền rõ ràng đã trở thành một gã cao thủ Cương Khí Cảnh Lục Trọng Thiên, khí thế trên người so với Phong Liệt cũng không kém nhiều lắm.

Hơn nữa là, trên người hắn còn tản ra một cỗ khí tức hoàng giả tối cao, làm người ta không tự chủ được phát ra ý niệm vọng động muốn quỳ xuống đất cúng bái.

Lúc này, dãy núi dưới chân hắn không thể nghi ngờ chính là chí bảo bổn mạng của hắn - Thiên Ngục Luyện Thần Phong, lần này có chí bảo trong tay, cho dù để hắn đối mặt với cường giả Hóa Đan Cảnh hắn cũng có thể chống đỡ được.

Ở phía sau hắn, còn có năm tên cường giả ngự không mà đứng, mọi người đều có khí thế kinh người.

Năm người này trong đó có bốn người là cao thủ Thần Thông Cảnh, một người khác lại là một lão giả có tu vi khó lường, nhưng cũng đứng ở phía sau Sở Huyền, tư thế nghiễm nhiên là của một người hầu.

Mọi người nhìn đống hỗn độn phía dưới trầm mặc chỉ trong chốc lát, một gã trung niên nhân Thần Thông Cảnh cung kính chắp tay nói với Sở Huyền:

-Công tử, nơi này khắp nơi đều là khí tức của băng, hỏa thuộc tính cùng phong thuộc tính, hơn nữa dị thường cuồng bạo, xem ra song phương giao chiến chắc hẳn đều là cường giả Hóa Đan Cảnh, vô cùng có khả năng là đám người Lăng Bất Không, Lý Thu Thủy cùng Vạn Ngọc Liên của Băng Long Giáo, chẳng qua là không biết đối phương là thế lực phương nào.

-Ừm, xem ra lần này Long Hoàng thần phủ xuất thế, cao thủ của các đại giáo phái phái tới cũng không thiếu a.

Sở Huyền khẽ cau mày nói.

Nhưng ngay sau đó, hắn lạnh giọng phân phó với một người bên cạnh, nói:

- Vương Sùng, ngươi đi báo cho Chiến Thiên, bảo hắn cần phải ở trước khi Long Hoàng thần phủ xuất thế thu thập được một cái Thiên Tru Lệnh Bài, bất kể bất kỳ thủ đoạn nào! Nếu là cần thiết có thể để cho Sở Hóa Long xuất thủ!

-Vâng.

Tên trung niên nhân tên là Vương Sùng kia sắc mặt cả kinh, vội vàng lên tiếng.

Hắn thân là hộ pháp của Ma Vũ Viện ở Ma Long Giáo, cũng là tình cờ được nghe nói về tên Sở Hóa Long này, đây chính là một tồn tại đại chí cao trong Ma Long Giáo, là một cường giả Long Biến Cảnh.

-Công tử, Thiên Tru Lệnh Bài rốt cuộc dùng để làm gì?

Lão giả có tu vi không rõ ở phía sau Sở Huyền thấp giọng nói.

Sở Huyền xoay người nhàn nhạt nhìn hắn một cái, hừ nhẹ nói:

-Không phải chuyện của ngươi, thì không nên hỏi nhiều!

-Vâng.

Sắc mặt giận dữ của lão giả chợt lóe rồi biến mất trong nháy mắt, nhưng lại như cũ cung kính đáp một tiếng.

Sở Huyền quay mặt lên phía trên, khóe miệng hơi lộ ra một nụ cười.

-Long Hoàng thần phủ sao? Hừ hừ! Trăm vạn năm trôi qua, bổn hoàng thiếu chút nữa đã quên đi là còn có hành cung này, thật đúng là vô hình sáp liễu a.

...

Ở ngoài ngàn dặm, Phong Liệt hạ xuống từ trên trời cao, chậm rãi đi vào trong di chỉ của một tòa thành trì cổ xưa.

Ở phía trên Ma Quỷ Bình Nguyên, cổ thành di chỉ giống như vậy đếm không xuể, chỉ bất quá, người bình thường gặp phải di chỉ như vậy phần lớn đều chọn đi đường vòng, sợ như sợ cọp.

Bởi vì ở trên thượng cổ chiến trường này, những thứ cổ tích này sau khi trải qua vô số năm tháng, đã sớm trở thành chỗ vui chơi của cương thi cùng Chiến Hồn, nếu là huyết nhục chi thân thể tiến vào trong đó, sợ rằng rất nhanh sẽ bị đồng hóa thành cương thi.

Mà giờ khắc này, Phong Liệt cũng là không sợ hãi chút nào đi vào trong cửa của một tòa thành cự đại.

"Rống."

"Ngao."

Từng tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên liên miên không dứt, một chút cương thi cùng Chiến Hồn đang ngủ đông ở trong bóng tối cảm nhận được khí tức của sinh linh, nhất thời từ trong cơn ngủ say tỉnh lại, nhanh chóng leo ra khỏi tường đổ, vô cùng nhanh chóng hướng về phương hướng của cửa thành dũng mãnh lao tới, chậm rãi càng tụ càng nhiều, thanh thế cực kỳ kinh người.

Chỉ trong chốc lát, những thứ cương thi cùng loại Chiến Hồn quỷ mị này liền phát hiện ra Phong Liệt, sau đó nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) xông tới, mưu toan Thôn Phệ một ngoại tộc như Phong Liệt.

Những thứ cương thi cùng Chiến Hồn này cũng không có linh trí, chỉ là dựa vào bản năng để làm việc, thủ đoạn cũng chỉ là lại gần người để chém giết.

Mắt thấy những thứ quỷ vật này tiến lên đây, Phong Liệt cũng không sợ chút nào, hắn tâm ý vừa động, trước người lập tức tạo ra từng cái khe không gian thật lớn.

Những thứ quỷ vật này xông về phía Phong Liệt, tự nhiên không thể tránh khỏi bị rơi vào trong khe không gian kia.

Phía sau cương thi càng tụ càng nhiều, người sau tiếp bước, cuồn cuộn không dứt, cũng chen chúc trong thông đạo nhỏ hẹp ở cửa thành, dần dần, từng bầy cương thi đều bị đẩy vào trong cái khe.

Mười, năm mươi, một trăm, hai trăm, năm trăm, một ngàn ...

Phong Liệt khoảng chừng đứng yên ở cửa thành không tới nửa canh giờ, liền có hơn hai ngàn cỗ cương thi rơi vào trong Long Ngục Không Gian.

Nhìn Âm Lão Thú ở trong Long Ngục thích thú cắn nuốt, thân thể cao lớn chậm rãi tăng trưởng, trong lòng Phong Liệt cũng không khỏi vô cùng sảng khoái một trận.

Bán Giang Hồng cùng Hỏa Mãng Vương mặc dù không rõ chủ tử của mình vì sao phải bắt nhiều cương thi cùng Chiến Hồn như vậy, nhưng Phong Liệt không nói bọn họ cũng không nên hỏi, trong lòng tràn đầy cổ quái.

Chỉ chốc lát sau, cử động của Phong Liệt tựa hồ kinh động tới Cương Thi Vương ở chỗ sâu trong thành trì, một tiếng rống thảm rung trời đột nhiên truyền đến từ khắp mặt đất, chấn động tới mức cả tòa thành trì tan hoang một trận ba động rối loạn, trong nháy mắt sụp đổ hơn phân nửa.

Ba người Phong Liệt khỏi con ngươi cũng không co rụt lại, âm thầm khiếp sợ không thôi, vẻn vẹn nghe tiếng hô này của Cương Thi Vương liền biết đó cũng không phải là ba người có thể đối phó.