Tử Long hộ pháp tức giận nói:

- Vô Cực Lão Ma, Xích Yên Hà, hệ ám chúng ta cùng tuyệt vọng kiếm đạo, thiên diễm môn các ngươi ở thời thượng cổ luôn cùng khí liên chi, cùng tiến lùi nên mới có cục diện xưng hùng nhân loại Long Huyết đại lục như hiện nay. Hành động của các ngươi chính là phản bội tín nghĩa, cực kỳ vô sỉ!

- Tử Long, ngươi cũng nói đó là thời thượng cổ mà thôi. Hiện giờ thiên hạ sớm không như ngày trước, quan trọng nhất là hệ ám các ngươi nhân tài điêu linh, danh tồn thực vong, ngay cả ở long võ minh không có được tư cách chiếm một ghế nữa là.

Vô Cực Kiếm Ma lạnh lùng nói:

- Thứ kia ở trong tay ngươi cũng là vô dụng, vì để không rơi vào tay long chủ, hãy giao cho long võ minh chúng ta bảo quản là tốt nhất.

- Tuyệt vọng kiếm đạo chi sinh tử lưỡng cực!!!

*Vèo!*

Một kiếm khí xông tận trời xẹt qua không gian, như muốn xé rách khung trời chém trước mặt Tử Long hộ pháp.

- Hừ! Tuyệt vọng kiếm đạo cũng chỉ có vậy thôi!

Tử Long hộ pháp khinh thường hừ lạnh, trường kiếm trong tay đột nhiên vung ra.

- Hạo nhiên kiếm đạo chi thiên ý không phụ. 

*Ầm!*

Thất luyện đen như trường hà cuồn cuộn quét qua, chớp mắt tiêu diệt tuyệt vọng kiếm khí rồi tiếp tục đánh hướng Vô Cực Kiếm Ma.

Xích Yên Hà cười duyên bảo:

- Hì hì hì hì, Tử Long, ngươi cần gì cố chấp như vậy chứ? Thứ đó ở trong tay ngươi lại có ích gì đâu? Chỉ cần ngươi chịu giao nó ra thì bổn tọa bảo đảm ngươi có vị trí không tệ trong long võ minh, thế nào hả?

Nói rồi bàn tay thuôn dài nhẹ vung, một phượng hoàng lửa màu xanh bay ra, thiêu sạch kiếm khí hùng hồn, buộc Tử Long hộ pháp phải lùi.

Chính lúc này, một một đại đỉnh khí thế mênh mông mạnh đập vào lưng Tử Long hộ pháp, đại hoang tản ra hơi thở hồng hoang vô cùng hùng vĩ, mười con long hồn uốn lượn gầm rống, uy thế động thiên

Tử Long hộ pháp biểu tình giật mình, hiện giờ hai mặt thụ địch, tình cảnh có thể nói là cực kỳ nguy hiểm. Gã không xoay người lại, lấy ra một tấm thuẫn đen hình dạng kỳ lạ che phía sau. Tấm thuẫn tỏa ra trận văn huyền ảo bảo vệ gã bên trong.

Lúc này, Phong Liệt ở phía xa lòng máy động, hắn cảm thấy hoa văn trên tấm thuẫn khá quen mắt, hình như từng thấy ở đâu rồi.

*Ầm!*

Một tiếng vang thật lớn.

Đại đỉnh mạnh đập vào hoa văn tấm thuẫn, từng mảng trận văn bị tiêu diệt, cuối cùng đánh vào bản thể tấm thuẫn.mực dù không thể triệt để hủy tấm thuẫn nhưng cũng để lại vết rạn như mạng nhện.

- Phụt...

Tử Long hộ pháp kiềm không được phun ra ngụm máu, mặt càng tái nhợt.

- Khì khì khì khì. Tử Long, long võ minh bọn họ chỉ là một đám tiểu nhân đạo mạo trang nghiêm mà thôi, theo họ có tiền đồ gì? Còn không bằng gia nhập minh long giáo chúng ta, một khi U Trác đại nhân xuất thế thì sẽ càn quét thiên hạ.

- Khi đó ngươi và ta chính là dưới một người trên chúng sinh, cao cao tại thượng, nói không chừng có thể thăm dò bí mật trường sinh nữa.

Không chút nghi ngờ, chủ nhân của tiếng cười quái dị kia đương nhiên là Thiên Hoang Tán Nhân rồi. Bây giờ Thiên Hoang Tán Nhân đã đổi túi da tuổi trẻ, nhìn qua thì anh tuấn tiêu sái, nhưng tà khí tận trời.

Vốn gã định hồi phục trạng thái định cao xưa kia thì ít nhất cần trăm năm trở lên.

Nhưng chủ tử sau lưng gã là một vị cực kỳ nghịch thiên, không tiếc tiêu hao một phần ngàn nguyên lực để Thiên Hoang Tán Nhân hồi phục thực lực, điều này khiến gã rất là trung thành.

Tiếp theo ba người Vô Cực Kiếm Ma liên hợp ra tay, các loại khủng bố sát chiêu xuất hiện nhiều lần. Dần dần, tình cảnh của Tử Long hộ pháp càng lúc càng nguy hiểm, máu tươi nhiễm đỏ áo trắng, đó đều là máu của gã, nhìn thấy ghê người.

Bên dưới trong góc tối Phong Liệt thầm sốt ruột cho sư phụ mình.

Hắn từ lời của mấy người lờ mờ nghe ra đại khái, rõ ràng là long võ minh và U Minh giáo vì muốn có được thứ gì đó của sư phụ cho nên mới rầm rộ ra tay.

- Hừ, vốn cho rằng các ngươi là cứu thế chủ chứ, hóa ra chỉ là một đám âm hiểm tiểu nhân mà thôi. Nếu để sinh mạng của lão tử bị đám tiểu nhân này khống chế thì chết còn sướng hơn.

Phong Liệt rất tức giận, ấn tượng với long võ minh cực kỳ kém.

Hắn muốn đi lên giúp đỡ sư phụ nhưng cảm thấy lòng muốn lắm mà sức không đủ. Đối phương là ba cường giả hậu kỳ long biến cảnh, một ngón tay đủ nghiền hắn mười lần.

Huống chi mặt ngồi là ba người, xung quanh không chừng ẩn giấu nhiều cường giả nữa, ít nhất cô nàng Hoàng Tử Nguyệt chưa xuất hiện.

- Nên làm sao đây? Ủa, tại sao sư phụ không dùng lệnh bài truyền tống rời đi? A, phải rồi, hình như trong tay sư phụ chỉ có một khối lệnh bài này.

Phong Liệt nhíu mày, phất tay gọi ra một lệnh bài đen hình thoi, mặt chính một chữ ‘Ám', mặt sau có con số 'mười ba'.

Lúc trước sư phụ Tử Long đưa lệnh bài cho hắn từng dặn chỉ cần rót tinh thần lực vò thì có thể kích hoạt một truyền tống trận bên trong, dù ở đâu đều sẽ đưa hắn quay về Ám Võ Phong.

- Hừ, muốn trốn? Đâu có chuyện dễ vậy!

Trên không trung vang tiếng hừ lạnh đánh gãy suy nghĩ của Phong Liệt.

Phong Liệt vội vàng giương mắt nhìn lên, giật mình kinh sợ. Chỉ thấy sư phụ Tử Long bị một kiếm khí đâm xuyên ngực, máu bắn tung tóe.

Bây giờ Tử Long hộ pháp biểu tình dứt khoát, hình như định thi triển bí thuật chạy trốn nào đó.

Chính lúc này, dưới đất bỗng dâng lên bảy màn sáng tím rực rỡ, ở trên không trung hòa vào nhau, hợp thành một đại trận phong bế giam cầm Tử Long hộ pháp.

- A? Đây là...âm dương điên đảo phong ma đại trận. 

Phong Liệt giật mình, hắn lập tức nhận ra đị trận này chính là âm dương điên đảo phong ma đại trận hắn mới thấy không lâu trước.

Nhưng bây giờ phạm vi của đại trận cực kỳ lớn, gấp vô số lần Triệu gia bốn cung phụng hiệu chữ thiên bày ra đại trạn, suýt đem Phong Liệt cách ngoài mười sáu dặm kéo vào luôn.

Tiếp theo khiến Phong Liệt cực kỳ kinh sợ là xung quanh đại trận hiện ra bảy thân hình khí thế hùng hòn, đều là cường giả long biến cảnh, trong đó có Sở Hóa Long, Thiên Độc Lão Quái.

Phong Liệt lòng trầm xuống, mắt chớp lóe.

Tình hình lúc này đã rõ ràng, nếu không có gì ngoài ý muốn thì Tử Long hộ pháp chết chắc rồi.

Vài giây sau, Phong Liệt biểu tình dứt khoát, ánh mắt sắc bén như điện.

- Thôi, mặc dù lão tử không phải người tốt gì nhưng cũng hiểu tri ân báo đáp, sư phụ đối xử với ta không tệ, hôm nay liều mạng đi.

Đặt quyết tâm rồi Phong Liệt thay đổi diện mạo, lấy ra phong ma đại thương, vọt tới đại trận cách trăm trượng.

- A?

Phía xa, bảy cường giả long biến cảnh Sở Hóa Long, Thiên Độc Lão Quái tự giữ trận kỳ, cùng chú ý động tác của Phong Liệt, mặt lóe qua vẻ khinh thường.

Khi đã bày xong đại trận này thì trừ phi giải quyết người giữ trận kỳ, nếu không thì dù là cường giả đỉnh long biến cảnh cũng tuyệt đối không xông vào được. Huống chi xem khí thế của tiểu tử kia chẳng qua là thần thông cảnh, e rằng kết quả tốt nhất là bị đại trận bắn ngược mà chết.

Nhưng ngay sau đó, mọi người trợn tròn mắt.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL Tiểu tử kia rõ ràng chỉ là thần thông cảnh nhưng mới tiếp xúc đại trận đã biến mất.

- Khốn kiếp, bắt lấy hắn!

Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, tỉnh táo hơn chút thì mau chóng vọt hướng bóng dáng trắng lắc lư trên không trung. 

- A?

Tử Long hộ pháp vừa mới nuốt vào vài viên đan dược, ổn định thương thế bên trong cơ thể, đột nhiên phát hiện một bóng người bay đến thì biểu tình tức giận định vung trường kiếm hạ sát.

Nhưng lúc này bên tai gã đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc:

“Sư phụ, là ta đây, ta tới cứu sư phụ!"

"Ngươi là...Phong Liệt? Ngươi tới cứu ta?"

Tử Long hộ pháp con ngươi co rút, cực kỳ kinh ngạc, không ngờ lúc gã mọi mặt thụ địch thì tiểu tử Phong Liệt đến cứu, chuyện này khiến gã rất khó tin.

Nhưng rồi gã biến sắc mặt, sốt ruột nói:

"Tiểu tử ngươi tiến vào làm chi? Đây không phải là tự tìm đường chết ư?"

Gã một bên truyền âm một bên vội bay tới gần Phong Liệt.

Phong Liệt cười hắc hắc, cũng không nói nhiều, lập tức lấy ra một lệnh bài hình thoi đại biểu hệ ám, từ xa ném cho Tử Long hộ pháp.

Hắn vội vàng truyền âm nói:

“Sư phụ mau chạy đi!"

Phong Liệt nghĩ rất đơn giản, chỉ cần sư phụ Tử Long vừa đi thì hắn liền trốn vào long ngục không gian, tin tưởng đám cường giả long biến cảnh có mặt không ai làm gì được hắn.

Tuy nhiên lúc này Tử Long hộ pháp tràn đầy cảm động, không ngờ tiểu tử trông như tâm ngoan thủ lạt, bạc tình quả nghĩa mà lại trọng tình nghĩa như vậy, nhường cơ hội chạy trốn duy nhất cho gã, đệ tử này thu không uổng.

Gã vừa đón lấy lệnh bài vừa bay hướng Phong Liệt. Gã biết rõ tác dụng của ám chi lệnh bài, có thể cùng lúc mang theo mười người quay về Ám Võ Phong, tất nhiên gã sẽ không bỏ mặc đệ tử Phong Liệt.

Chính lúc này, bên ngoài bỗng vang tiếng hét sốt ruột:

- Nguy rồi, mau rút trận, đó là ám chi lệnh bài!

Khi thanh âm vừa dứt thì một tiếng chấn *ong*, âm dương điên đảo phong ma đại trận bao phủ phạm vi hàng dặm lập tức biến mất.

- Tiểu súc sinh dám can đảm làm hỏng chuyện của chúng ta, đi chết đi!

*Vèo!*

Một kiếm khí xung tiêu ẩn chứa tuyệt vọng cắt đứt không gian, mục tiêu không phải Tử Long hộ pháp mà mạnh chém vào đầu Phong Liệt.

Kinh thiên kiếm khí này tuyệt đối là đến từ Tuyệt Vọng kiếm phái Vô Cực Kiếm Ma.

Vô Cực Kiếm Ma tức giận đến râu tóc đều dựng đứng, khóe mắt muốn nứt ra, hai mắt như phun lửa. Bọn họ vì giết chết Tử Long hộ pháp, có cơ hội giành báu vật vô giá đã đợi gần ngàn năm.

Trước đó Tử Long hộ pháp trong tay có ám chi lệnh bài, có thể tùy thời quay về trong núi Ám Võ Phong khiến họ không thể xuống tay được.

Không lâu về trước, một cao thủ long võ minh đột nhiên tính ra ám chi lệnh bài trên người Tử Long hộ pháp đã đổi chủ, dấy lên niềm khát khao nội tình hệ ám trong lòng họ.

Nhưng hôm nay, cơ hội tốt như vậy bày ngay trước mắt, sắp thành công rồi mà cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc, sao không khiến Vô Cực Kiếm Ma nổi điên?

Chẳng những là đám Vô Cực Kiếm Ma, Xích Yên Hà, Thiên Hoang Tán Nhân, Sở Hóa Long đều rất tức giận, hận Phong Liệt thấu xương, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Khoảnh khắc đại trận bị mở ra, từng kiếm khí, độc khí, lục diễm đều bắn hướng Phong Liệt, muốn băm vằm tiểu tử này thành vạn mảnh.

Phong Liệt nhìn từng kình khí hùng hồn ập đến, đáy lòng run lên.

Những công kích này tùy tiện đỡ một cái cũng đủ cho hắn đầu thai một lần, huống chi là bảy, tám cường giả long biến cảnh cùng ra tay? Dù hắn có một trăm mệnh cũng tuyệt đối là có tử vô sinh. 

Phong Liệt thầm mắng một tiếng:

- Cha nó, cũng xem trọng ta quá chứ!

Hắn định bỏ chạy vào long ngục không gian, nhưng rồi mắt bỗng con rút, trên mặt lộ vẻ khó tin.

Chỉ thấy một bóng người bay ra nhanh chóng chặn trước mặt hắn, giống như bức tường đồng vách sắt bàn, chặn hết tất cả công kích.

Không chút nghi ngờ, bóng người đó chính là Tử Long hộ pháp. Tử Long hộ pháp cuồng múa trường kiếm, từng kiếm khí ẩn chứa ‘Thiên chấn' đánh ra, chênh một ly tiêu trừ công kích của tất cả cao thủ.

Khi Phong Liệt ngẩn ra thì Tử Long hộ pháp đã nâng hắn, rồi thì ánh sáng vàng chợt lóe, hai người cùng biến mất.

- Khốn kiếp!

- Chết tiệt!

- Lần này rắc rối rồi, có thể nói chúng ta đánh rắn động cỏ, sau này Tử Long sẽ tăng cường phòng bị, không cho chúng ta cơ hội nữa.

- Hừ! Nhất định phải tra ra thằng nhóc khốn đó là ai, tuyệt đối không dễ dàng tha cho hắn!

- …

Đám Vô Cực Kiếm Ma, Xích Yên Hà, Thiên Độc Lão Quái, hơn mười cường giả long võ minh phát điên giậm chân chửi rủa.

Thiên Hoang Tán Nhân thì không biết đã biến mất từ khi nào.

Lúc này không có ai chú ý Sở Hóa Long, gã truyền âm kín cho một góc tối phía xa.

"Đại nhân, chuyện lần này thất bại rồi. Đột nhiên nhảy ra một bên nắm giữ ám chi lệnh bài của Tử Long, có mười phần mười là truyền nhân Tử Long tuyển, rất có thể là Lãnh Phi Hồng."

"Hừ, long võ minh chính là một đám phế vật, việc này ngươi trở lại cẩn thận tra đi." 

Chỗ tối truyền đến thanh âm uy nghiêm ẩn chứa tức giận dần khuất xa.

Một lát sau, lại có một thiếu nữ che mặt yểu điệu xuất hiện cách đám người không xa.

Nàng nhíu mày ngài, nhìn chỗ Phong Liệt và Tử Long hộ pháp biến mất như có điều suy nghĩ, trong lòng trầm ngâm do dự.

"Tại sao là hắn được? Vì sao hắn làm như vậy? Không lẽ là..."

Xích Yên Hà thấy thiếu nữ áo trắng thì mày liễu nhướng cao, chất vấn hỏi:

- Hừ, Hoàng tiểu thư, ngươi cũng người long võ minh, tại sao lúc trước khoanh tay đứng nhìn? Nếu chúng ta liên hợp thì có lẽ Tử Long sớm bị bắt lấy rồi!

Thiếu nữ áo trắng chính là Hoàng Tử Nguyệt.

Nàng không hề tức giận bị Xích Yên Hà chất vấn, thản nhiên đáp:

- Xích trưởng lão, hệ ám là một trong người sáng lập long võ minh ta, Hoàng gia chúng ta vốn không chủ trương việc xuống tay với hệ ám. Những năm gần đây các ngươi hết sức đè ép hệ ám, Hoàng gia chúng ta không có ra mặt ngăn cản đã đủ đạo nghĩa rồi, không lẽ phải khiến chúng ta congã thiên cổ bêu danh sao?

- Hừ, thật là làm...

Xích Yên Hà hừ lạnh, dường như khinh thường.

Nàng vốn định nói làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ nhưng cuối cùng không dám nói ra miệng, dù sao thế lực Hoàng gia mạnh hơn thiên diễm môn rất nhiều.

Vô Cực Kiếm Ma ho khan, đứng ra can ngăn:

- Được rồi, việc đã đến nước này, mọi người có khắc khẩu cũng vô ích, nghĩ đến chuyện khác đi. Có lẽ, chúng ta có thể xuống ta từ tiểu tử đó.

- Đúng vậy, binh khí của tiểu tử kia có thuộc tính phá không, dễ dàng xuyên qua đại trận, điều này đúng là hiếm thấy, chúng ta trở về rồi chú ý chút...


.....

....

- Khụ khụ, oa...

- Sư phụ, người sao rồi? Đây là huyền nguyên bất tử đan, sư phụ ăn vào viên đi!

- Yên tâm, chút thương này vi sư chưa chết được, ta điều tức một chút liền không sao.

- …

Trong lòng núi Ám Võ Phong, một không gian rất trống trải, chính giữa có một đài cao cũng là nơi Tử Long hộ pháp bình thường bế quan, xung quanh xếp đầy từng quyển sách cổ, khắp nơi là phong độ trí thức dày đặc, khiến người tĩnh tâm thần.

Tử Long hộ pháp khoanh chân ngồi giữa đài cao, nuốt mấy viên đan dược rồi nhắm mắt tập trung, tiến vào trạng thái điều tức, từng lũ lực hắc ám ùa vào người.

Phong Liệt thấy sư phụ điều tức thì tùy tiện ngồi bên mép đài cao, vừa hộ pháp cho gã vừa âm thầm đánh giá xung quanh.