Gã nhẹ vuốt nếp nhăn trên quần áo, mặt dần lộ nụ cười khinh thường, âm trầm nói:

- Phong Liệt, nghe nói ngươi lên lầu học địa cấp chiến kỹ? Sao nhanh vậy đã đi xuống? Không lẽ ngươi đã luyện thành tuyệt học địa cấp rồi? Ái dà, thiên tài đúng là có khác! Không biết khi nào thì cho vi huynh lĩnh giáo một phen?

Dù là đồ ngốc cũng biết địa cấp chiến kỹ tuyệt đối không phải một sớm một chiều có thể luyện thành, Tần Trọng vài ngày trước bị Phong Liệt đùa một trận, lòng rất muốn cho hắn bài học. Mặc dù gã không dám giết hắn nhưng khiến Phong Liệt nằm trên giường mấy tháng thì không thành vấn đề.

- Hắc hắc, đại sư huynh đúng là biết nói đùa, đệ chỉ vừa mới nhập giáo, sao là đối thủ của đại sư huynh được?

Phong Liệt cười càn rỡ nói:

- Nhưng nếu đại sư huynh ngứa nghề thì ta có thể sai thị vệ của mình đi mấy chiêu với ngươi nhé?

- Ngươi...hừ!

Tần Trọng khựng lại, hai thị vệ chân khí cảnh của Phong Liệt đứng ở cửa Tàng Võ điện bảy, tám ngày, trên dưới ám võ viện gần như mọi người đều thấy mặt, nếu để gã cùng cao thủ chân khí cảnh đánh mấy chiêu thì chẳng phải là tự tìm ngược?

- Nếu đại sư huynh không có hứng thú thì thôi! Ài, đáng thương cho hai thị vệ của ta cả ngày rảnh quá, ta làm chủ tử cũng bất nhẫn lắm!

Phong Liệt cười giễu mấy tiếng, lướt qua Tần Trọng đi ra ngoài, để lại gã đứng sau lưng vẻ mặt âm trầm tức tối rồi lại không biết nên làm sao.

- Trần sư muội, chúng ta hoàn toàn không cần cứ ở đây chờ tên khốn đó! Muội nhìn muội xem! Mấy ngày này không ăn không uống đã gầy đi nhiều, khiến vi huynh rất đau lòng!

- Trương sư huynh, nếu huynh thấy mệt thì đi về trước đi! Phong Liệt là một đệ tử nguyên khí cảnh mà có thể bảy ngày không ăn không uống, chẳng lẽ chúng ta là chân khí cảnh long võ giả còn không bằng hắn sao?

- A...cái này! Súc sinh khón kiếp! Hại bổn công tử bị đám ngốc ám võ viện như nhìn con khỏi bày, tám ngày! Đợi hắn đi ra rồi bổn công tử phải dạy cho một bài học mới được! Để hắn biết tôn trọng tiền bối!

Trước cửa Tàng Võ điện Trần Nhược Tình tay cầm trường kiếm yên tĩnh đứng dưới một gốc cây cỏ thụ, khuôn mặt xinh đẹp bình thản mà ưu nhã, như là tượng bạch ngọc điêu khắc xinh đẹp, khiến vô số đệ tử đi ngang liếc nhìn.

Trương Diệu đứng bên cạnh nàng thì vẻ mặt mất kiên nhẫn đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn hướng cửa Tàng Võ điện. Trong lòng gã có chút hối hận đi ra nhận công việc này, vón gã định cùng sư muội xinh đẹp đơn độc tiếp xúc thôi, lý tưởng nhất là cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt! Lại không ngờ rằng làm thị vệ cũng không dễ dàng, mấy ngày qua khiến Trương đại công tử thấy mất mặt.

- Trương Diệu, lão tử ra rồi đây, ngươi muốn dạy dỗ lão tử thế nào?

Đúng lúc này, Phong Liệt mặc đồ xốc xếch đột nhiên bước ra khỏi cửa Tàng Võ điện lững thững đi hướng hai người.

Trương Diệu trông thấy Phong Liệt thì mắt sáng ngời, sau đó nghiến răng nghiến lợi. Gã nhìn Phong Liệt biểu tình đắc ý đáng đánh, cố nén xúc động nhào lên đạp cho mấy cái.

- Khốn kiếp, ngươi...ngươi có biết bổn 1công tử đợi ngươi bảy ngày bảy đêm không? Ngươi có biết...

Phong Liệt thản nhiên cắt đứt lời của Trương Diệu, ngắn gọn nói:

- Trương Diệu, thật tình thì ngươi hoàn toàn không cần chờ! Bây giờ ngươi có thể trở về!

- Ngươi...!

Trương Diệu bị Phong Liệt thốt một câu nghẹn lời, suýt nữa tắt thở, khuôn mặt điển trai tràn đầy tức giận nhưng không biết làm sao trút giận. Nói đến cùng thì chính gã muốn ôm đồm, chuyện này không liên quan gì nhiều đến Phong Liệt.

Đang lúc gã tức điên thì Phong Liệt đã dẫn Trần Nhược Tình tiêu sái rời đi.

- Nhược Tình, mấy ngày nay vất vả nàng, sau này có gặp tình huống giống vậy thì cứ quay về viện chờ ta là được, dù sao trong ám võ viện không ai dám quang minh chính đại ám toán ta đâu!

- Không có gì, một chút khổ này thị vệ đường ngày thường huấn luyện chúng ta còn dữ hơn nhiều.

- Chủ yếu là ta thật sự không nhẫn tâm nhìn thị vệ xinh đẹp của ta bị người khác dòm ngó, ta còn không nỡ nhìn nữa là. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Ngươi...

- A, nàng đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác!

Phong Liệt bởi vì có được tuyệt thế chiến kỹ, hơn nữa trong bảy ngày thu hạch kha khá nên tâm tình rất tốt, bất giác dịu dàng múa mép khua môi với mỹ nữ, làm Trần Nhược Tình rối rắm ngại ngùng, gò má ửng hồng.

Trương Diệu ở mặt sau đang phân vân có nên từ bỏ không lo chuyện này nữa, trở về thị vệ đường khiến quản sự sắp đặt cho thị vệ khác đến chỗ Phong Liệt không? Gã bỗng nghe Phong Liệt dám ngang nhiên đùa giỡn với người trong lòng của mình thật sự không nhịn được nữa! Rất là tức giận.

Gã từ bỏ ý định rời đi, lỡ như bị tên khốn gian xảo này ăn luôn sư muội xinh đẹp thì sao? Không được! Bổn công tử phải nhìn kỹ!

- Phong Liệt, nếu ngươi dám có ý đồ với sư muội thì bổn công tử sẽ quyết đấu với ngươi! Ngươi đứng lại đó cho ta!

Trương Diệu hô to đuổi theo, Phong Liệt biết điều im miệng, mặc kệ gã tức giận cỡ nào hắn cũng làm ngơ như không nghe thấy, đi về viện của mình. Trần Nhược Tình ở đằng sau yên lặng nhìn hai người, bất giác khóe môi nhếch nụ cười.

Trở về viện, Phong Liệt ăn uống, rửa mặt, súc miệng xong tiến vào tu luyện bế quan không thời hạn.

Bây giờ hắn hiểu rõ tình huống của bản thân, đừng nói là đối mặt cao thủ chân khí cảnh, dù là cùng đẳng cấp thì hắn co tay rụt chân thành ra không có chút ưu thế gì.

Vậy nên hắn nghĩ ít đi ra ngoài thì hơn, muốn ra đời thì ít nhất phải luyện "Cuồng long táng thiên quyết' được mấy phần quen tay mới được.

Nhưng trước lúc bế quan Phong Liệt cố ý dặn dò tạp dịch trong viện của mình, khiến gã xây tường thấp giữa viện của hắn và Diệp Thiên Tử lên cao vài trượng, miễn cho cô nàng thấy hắn lại điên lên.

Phong Liệt bế quan, Trương Diệu và Trần Nhược Tình cư ngụ trong nhà của hắn.

Tòa nhà này có ba tầng, mỗi tầng chia làm bảy, tám căn phòng, mấy chục người ở cũng không thành vấn đề. Hai người ở lầu hai dàn xếp xong.

Trương Diệu thấy Phong Liệt yên tĩnh lại thì thầm mừng ngày xuân của mình tới rồi, có thể một mình ở chung với Trần Nhược Tình, đây chẳng phải là mục đích lớn nhất của chuyến đi này sao?

Đáng tiếc trời không theo ý người, Trần Nhược Tình thấy Phong Liệt bế quan tu luyện, trừ đi ra ăn uống, rửa mặt, súc miệng thì nàng ngần như không bước ra khỏi cửa, cả ngày đóng cửa trong phòng tu luyện. Trương Diệu sốt ruột muốn chết nhưng chịu bó tay.

Cùng lúc đó, cách cách Diệp Thiên Tử không đi tìm Phong Liệt gây chuyện nữa, đột nhiên vẻ mặt quyết tâm rời khỏi Ám Võ Phong.

Theo vài đệ tử tin tức nhanh nhạy cho rằng, nhị tiểu thư Diệp gia khuynh thành tuyệt sắc này rất có thể là về nhà đi tìm đại sát khí, chuẩn bị chém nát long ngạc chiến giáp trên người Phong Liệt, ép cưới đến cùng.

Tường đồng vách sắt vững chắc khiến Phong Liệt trải qua ngày tháng ngăn cách với thế gian. Phong Liệt ở trong phòng tối không ánh sáng khoanh chân trên mặt đất, tám pho tượng thanh đồng cao một trượng bày xung quanh.

Hắn bình tĩnh tinh thần chính thức tu luyện thức thứ nhất 'Đạp thiên bộ' trong ' cuồng long táng thiên quyết', bắt đầu mở ra tất cả kinh mạch cần thiết cho bộ địa cấp chiến kỹ này.