Ngoài bìa rừng cây nhỏ cách ba trăm dặm ngoài thành nam Tứ Phương Thành, một lão giả tóc xanh mi xanh, màu da như lá cây khô gầy đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn,

Một khu rừng vốn xanh tươi nay đã biến thành một đống phế tích, cành gãy lá rụng phân tán đầy đất.

Lão giả vẫn không nhúc nhích ngồi hai ngày hai đêm. Trừ lúc tĩnh tọa, trong chốc lát lão lại quát mắng vài cây với đống phế tích, gia tăng thế công tâm lý với mục tiêu.

Chỉ tiếc, lão không biết cái gọi là mục tiêu kia đã sớm không cánh mà bay.

Một lúc sau, từ phía Tứ Phương Thành đột nhiên bay tới tám tên võ giả nhanh chóng tiếp cận bên này.

- Hừ! Không biết sống chết!

Ánh mắt Thiên Độc lão quái lạnh lẽo, lập tức muốn ra tay nghiền nát mấy kẻ dám đuổi tới đây.

Trong mắt lão, những kẻ này rõ ràng biết lão đang chiếm cứ chỗ này nhưng vẫn dám đến, rõ ràng chính là khinh thường chính mình, không khác nào tự tìm đường chết.

Xa xa, đám người Triệu Đống cùng Sở tam công tử cảm giác nguyên khí trong thiên địa biến hóa không khỏi đại biến sắc mặt. Bọn chúng còn chưa biết phía trước cường giả Long Biến Cảnh muốn nổi giận.

- Thiên Độc tiền bối bớt giận. Vãn bối là Triệu gia Triệu Đống, có chuyện quan trọng cần bẩm báo tiền bối. – Triệu Đống vội vàng dừng lại hô lớn. 

- Có chuyện gì nói mau!

Thiên Độc lão quái có nghe nói một chút về con trai Triệu gia gia chủ, hơi thu liễm khí thế một chút, không kiên nhẫn truyền âm nói.

Sở tam công tử lau mồ hôi lạnh, lặng lẽ truyền âm cho Triệu Đống:

- Triệu huynh, lão già này giết Phong Liệt xong có thể giao bản đồ cho chúng ta không?

- Yên tâm đi, đường đường là cường giả Long Biến Cảnh sao có thể hứng thú với nhẫn trữ vật của một gã cao thủ Thần Thông Cảnh. Lão sẽ nể mặt chúng ta một chút.

Triệu Đống khẳng định nói.

Sau đó, Triệu Đống nhìn Thiên Độc lão quái lớn tiếng nói:

- Thiên Độc tiền bối, vãn bối quấy rầy tiền bối là vì phát hiện tung tích Phong Liệt trong Tứ Phương Thành…

- Cái gì? Rõ ràng bổn tọa chứng kiến Phong Liệt biến mất ở chỗ này! Ngươi dám lừa gạt bổn tọa, đúng là chán sống!

Thiên Độc lão quái sắc mặt giận dữ, lập tức muốn ra tay.

- Tiền bối chờ chút! Phong Liệt đúng là có xuất hiện trong Tứ Phương Thành. Lúc trước trong đấu giá hội ở Phiêu Miểu Các, mấy trăm người có thể làm chứng!

- Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta sao dám lừa gạt ngài!

- …

Một đám người Ma Duyên Giáo vội vàng giải thích.

Thấy Thiên Độc lão quái vẫn không tin, Triệu Đống dứt khoát nâng tay thề:

- Ta Triệu Đống dám thề có Long thần làm chứng, nếu lúc này Phong Liệt không có trong Tứ Phường, Triệu Đống ta lập tức chết oan chết uổng!

Triệu Đống vừa dứt lời, trong bóng tối một đạo kim quang lập tức chui vào trong đầu Triệu Đống.

Mọi người thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Thiên Độc lão quái không tin, nhưng tiểu tử trước mắt này hẳn là sẽ không phát thề độc chỉ vì trêu đùa mình, trong lòng không khỏi thả lỏng vài phần.

Nhưng trong lúc lão do dự có nên chạy vào Tứ Phương Thành hay không, đột nhiên xảy ra một chuyện mọi người không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ thấy Triệu Đống vừa phát thề xong, đang lau mồ hôi lạnh, không kịp thở phào một cái, đột nhiên, trên không trung phát ra tiếng sấm sét ầm ầm nổ mạnh.

Sau đó, một đạo lôi điện kim sắc sinh ra trong không trung, lập tức phá vỡ trời cao, hung hăng đánh lên trên đầu Triệu Đống.

“Oanh…”

Một tiếng vang thật lớn.

Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Triệu Đống đã bị lôi điện chém thành một đống tro bụi, chậm rãi phiêu tán theo gió, tiêu tán trong không trung.

- Ti… Đây… Đây là sao?

Thiên Độc lão quái, đám người Sở tam công tử không khỏi hút ngụm khí lạnh, vẻ mặt ngốc trệ.

Mà lúc này, trên phế tích không biết khi nào thì xuất hiện thân hình Phong Liệt. Hắn ngẩng mặt nhìn thoáng qua bầu trời, trêu tức than thở:

- Ai, thiên uy bất khả trắc a…!

Nghe thấy tiếng Phong Liệt cảm thán, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.

Thoáng chốc, Sở tam công tử cùng một đám đệ tử Ma Duyên Giáo không khỏi mặt mày xám ngắt, giống như gặp phải quỷ, ầm ầm hét lên một tiếng:

- Không có khả năng!

- Hừ! Ta đã nói rồi mà! Tiểu tử này sao có thể chạy thoát dưới mắt bổn tọa! Nếu vậy không phải là rất buồn cười sao!

Thiên Độc lão quái không khỏi cười đắc ý, bộ dáng không thể nề hà, đồng thời lão lập tức chém ra một chưởng, hung hăng đánh về phía Phong Liệt.

Thấy chưởng ảnh đánh úp tới, Phong Liệt lập tức thả ra một đám khói đen, đồng thời thôi động Ám Chi Lệnh Bài.

“Oanh…”

Thiên Độc lão quái không cam lòng bay tiến lên, tinh thần lực mạnh mẽ lại hung hăng dò xét quanh trăm trượng, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

- Tiểu tạp chủng chết tiệt! Vậy mà lại có được một không gian độc lập! Hừ, dù thế nào đi nữa thì ngươi cũng không thể thoát khỏi tay bổn tọa!

Thiên Độc lão quái biến sắc mặt, lập tức hiểu được mấu chốt, đồng thời, lão vui mừng nhướn mày, quả thực không kiềm chế nổi.

Lúc này, lão càng thêm xác định, Phong Liệt chắc chắn là người thần bí ẩn náu trong Huyết Hải không gian lúc đó.

Mà lúc này đây, đám người Sở tam công tử cũng đều kịp phản ứng. Vô luận Phong Liệt ở đâu, đều không có liên quan gì tới bọn chúng. Lúc này việc quan trọng nhất bọn chúng phải làm là tranh thủ thời gian chạy thoát khỏi chỗ này. Dù sao đường đường một cường giả Long Biến Cảnh không phải tùy tiện có thể lừa gạt được!

“Vèo…vèo…vèo…”

Nhóm bảy người Sở tam công tử đều là cao thủ Thần Thông Cảnh, giờ phút này nhao nhao thi triển nguyên lực, nhanh chóng bay về phía xa.

Thiên Độc lão quái nheo mắt, nở một nụ cười tàn nhẫn.

- Dám quang minh chính đại trêu đùa lão phu, không biết chúng mày ăn cái gì mà to gan thế! Đi chết hết đê!

Dứt lời, Thiên Độc lão quái nâng tay phải, chém ra một chưởng.

Thoáng chốc, bảy đạo khí kình màu xanh lá vô cùng sắc bén xẹt qua trời cao, xuyên qua cổ của bảy người.

“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…”

Một chuỗi tiếng vang nhỏ liên tục.

Bảy người Sở tam công tử nhao nhao rơi xuống không trung, nằm lăn lộn trên đất ôm chặt lấy cổ mình. Từ vị trí cổ xì xèo phả ra khói xong, trong thời gian ngắn bảy người đã biến thành một đống nước mủ, triệt để chết không có chỗ chôn.

Thiên Độc lão quái khinh thường cười, sau đó lão lại khoanh chân ngồi xuống phế tích, tiếp tục bắt đầu đại kế thần khí của mình.

Tại biên giới Tứ Phương Thành, Chung gia đại biểu vốn định chạy đến báo tin cho Thiên Độc lão quái, cùng với một số tên võ giả muốn bán tin tức Phong Liệt để chiếm chút lợi ích nhìn thấy cảnh tượng đó đều đồng thời rụt cổ, không dám tiến thêm một bước.

Bên ngoài Ám Ngục, mọi người bị động tĩnh kinh thiên của Bổn Nguyên Thần Đồ hấp dẫn tới đã dần dần tản đi, nhưng một số tuyệt thế cường giả vẫn cứ như chó dữ nhìn thấy xương, mặc dù biết rõ không có cách nào đối phó với truyền nhân Ám chi nhất mạch, nhưng vẫn lì lợm không chịu rời đi.

- Hừ, Chiến Thiên giáo chủ, đã qua lâu như vậy rồi mà Ma Long Giáo các ngươi vẫn chưa tra được chút manh mối nào sao?

Một người trung niên âm tà đến từ Thiên Diễm Môn không khách khí chất vấn Chiến Thiên Ma Vương.

Vẻ mặt Chiến Thiên Ma Vương hơi bất mãn, lạnh nhạt nói:

- Chung Dương tiền bối, bổn tọa đã sớm phát người điều tra tất cả mọi người trong Ám Vũ Viện. Ngoại trừ 100 người mất tích không có tung tích kia thì những người còn lại đều không thể là truyền nhân của Ám chi nhất mạch. Còn về 100 người mất tích kia, đến nay vẫn không thể tìm được. Hơn nữa không ít người trong số họ đã có gia đình. Chúng ta chỉ có thể tra được như vậy.