Tiểu Thanh cùng Tiểu Bạch hoảng sợ, muốn đỡ lấy nhưng lại chụp phải khoảng không. Tử Tuyết đã bị Phong Mạch Hàn ôm ngang, hơn nữa trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

“ vừa rồi hình như là ma hoàng ?” Tiểu Thanh có chút hoảng hôt.

“ Đúng vậy.” Tiểu Bạch cũng có chút bất khả tư nghị, ma hoàng khi nào lại ôm nữ nhân a? Việc này….nếu cấp báo , có thể sẽ trở thành tin tức chấn động ma giới không ?

Lại nói Tử Tuyết, nàng chỉ cảm thấy đầu đột nhiên choáng váng, mí mắt cũng không thể mở ra được, rõ ràng lúc nầng uống thức uống kia cả người chỉ cảm thấy mát mẻ, nhưng vì sao bỗng nhiên lại có cảm giác cả người nóng lên ? lại còn nóng rất khó chịu.

Di ? ngực như thư thái rất nhiều nha, cái gì mát mẻ như vậy ? Tử Tuyết không nhìn được nhích lại gần, cảm giác thư thái rất nhiều.

Phong Mạch hàn nhìn nữ nhân trong lòng, cảm thấy kinh ngạc vì sao mình lại ôm nàng ? Quên đi, bế cũng đã bế rồi, nhưng nữ nhân này…cúi đầu nhìn xuống, nàng kia lại vạch áo của hắn tìm tòi, sau đó dùng sức dựa khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực của hắn.

Hắn là giống đực nha, như vậy không phải câu dẫn hắn sao ? đôi tay kia lại không biết an phận mà sờ loạn ?

Việc này…không thể trách hắn, là nàng câu dẫn hắn nha, hơn nữa dù sao bọn họ cũng đã đính hôn, quan trọng hơn hơn một chút là ma chi quan thừa nhận nàng, như vậy đem nàng ăn sạch cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.

Nhưng đây là cái gì ? Phong Mạch Hàn cúi đầu nhìn ngực mình, dính dính, ẩm ướt, trời ạ, nữ nhân này lại đang chảy nước miếng ?

Tử Tuyết ! Phong Mạch Hàn chịu không nổi, đem nữ nhân trong lòng ném tới giường, cúi đầu nhìn mảnh hỗn dộn trên ngực mình, thật không biết làm sao, rất ghê tởm a….

Nhìn thoáng qua nữ nhân ngủ giống lợn chết bị ném mạnh như vậy thế nhưng vẫn không tỉnh lại. Thay đổi tư thế một chút, nước miếng vẫn chảy mà ngáy ngủ. Vẫn có thể ngáy ngủ ? Phong Mạch Hàn cảm thấy chính mình sắp phát điên.

Vung tay áo, lập tức biến mất. Hắn cần tắm rửa một cái , thân quần áo này cũng nên ném xuống, nữ nhân này thật sự đáng giận.

Phong Mach Hàn ước chừng phải tắm ba lần mới cảm giác không còn hương vị ghê tởm ở trên người. Nhưng khi hắn trở lại tẩm cung đã phát hiện toàn bộ chiếc giường đã bị một người như con bạch tuộc chiếm lấy, hơn nữa nước miếng kia còn đem chăn của hắn làm cho ẩm ướt….

Không khỏi lắc đầu, sớm biết như vậy sẽ không cho nàng uống quá nhiều quỳnh tương, nó đối với chính hắn không có tác dụng gì, nhưng đối với nữ nhân pháp lực tựa như không có này đương nhiên sẽ không tránh được. Hắn không khỏi có chút hối hận.

Tử Tuyết cảm thấy mình phiêu phiêu hồ hồ. một hồi lại lắc lư, tóm lại là cơ thể của nàng không do nàng khống chế.

Mở choàng mắt nàng phát hiện bốn phía trắng xóa, muốn kêu to nhưng khi há mồm lại phát hiện không có âm thanh phát ra.

Đây là chuyện gì đây ? Tử Tuyết sờ sờ ót, sao kì lạ như vậy chứ ? Chính mình không phải là chỉ uống “ đồ uống” nơi này sao ? tại sao lại mơ hồ như vậy ?

“ Tử Tuyết…” bỗng nhiên trong không gian trắng xóa xuất hiện một thân ảnh.

“ Ai ?” Tử Tuyết không có cảm giác sợ hãi, nàng chính là cảm thấy kỳ quái.

“ Là ta, Phong Diệp.”

“ A, lão ma hoàng.?” Tử Tuyết giật mình, thân ảnh không rõ ràng kia so với Phong Mạch Hàn thật sự là có nhiều điểm tương tự nha.

“ Đúng.” Phong Diệp mỉm cười, “ ma chi quan rút cuộc thừa nhận ngươi.”

“ cái này sao ?” Tử Tuyết giơ tay phải lên. Vương miệng quả thật là thần kỳ, lúc ấy nàng chỉ nghĩ nó nếu có thể tùy thân mang theo thì thật tốt, kết quả chiếc vương miện thật to liền biến thành thủ trạc, làm vòng tay thật sự là rất thích hợp.

“ Ân, đáp ứng ta, trăm ngàn lần cũng không rời khỏi Hàn nhi.”

“ Nhưng mà ta…” Tử Tuyết có chút buồn bực, mình tại sao lại không được rời đi ? mình cơ bản không phải là công chúa của nhân tộc, hơn nữa pháp lực cũng không có nha.

“ Mọi việc đều có định số.” Phong Diệp mỉm cười, “ Xin ngươi đáp ứng ta.”

“ Nói như vậy, ngươi biết ta là giả ?” Tử Tuyết sờ sờ cái trán.

“ giả cũng không được, thật sự cũng giả không được.” Phong Diệp giống như không có gì kì quái, “nếu ma chi quan nhận thức ngươi, như vậy không có người có thể hoài nghi.”

Không thể nào ? Tử Tuyết nhìn cổ tay, vật nhỏ như thế này lại có tác dụng lớn vậy sao ?

“ Nhưng mà.” Tử Tuyết có chút khó xử, “ Ta đáp ứng cũng vô dụng, ta có thể không rời đi, nhưng không đảm bảo khi có người biết chân tướng sẽ không đuổi đi đâu, việc đó không thể trách ta được.” Tử Tuyết trong lòng thầm nghĩ, đương nhiên ta cũng không muốn rời đi, nhưng cũng phải đi a.

“ Cám ơn, chỉ cần ngươi đồng ý bên cạnh Hàn nhi, ta cũng an tâm…” nói xong, thân ảnh Phong Diệp chậm chậm biến mất.

“ Uy, ngươi đi đâu vậy ?”

Nhưng bên trong sương mù trắng xoa, làm sao còn có thân ảnh con người đây ?

“ Lão ma hoàng…” Tử Tuyết kêu to, bỗng nhiên cảm thấy cái trán hơi đau, đột nhiên mở mắt, chống lại là một đôi mắt nghi hoặc và phẫn nộ.