Tử Tuyết còn chưa kịp suy nghĩ điều gì thì đầu óc giống miệng cống được mở ra ( cái này là lời tác giả nha) , một cái gì đó không ngừng dũng mãnh cuồn cuồn tiến vào.

Lão nhân mỉm cười nhìn khuôn mặt Tử Tuyết không ngừng thay đổi, hắn biết tâm tư của hắn đã không uổng.

Đến lúc Tử Tuyết mở ta mắt, ánh mắt kia đã trở nên phức tạp khó có thể hình dung, ở đó không chỉ có khiếp sợ còn có nhiều hơn sự khó tin.

“ Ngươi không nên hoài nghi,” lão nhân mỉm cười, tựa hồ thực an tâm.

“Thì ra ngươi… ta….” Tử Tuyết trong khoảnh khắc cũng không biết nên nói cái gì , những tin tức trong đầu làm cho nàng quá mức chấn động.

“ nhắm mắt lại.” Lão nhân vẫn mỉm cười, Tử Tuyết nghe theo lời.

Chỉ thấy hai tay lão nhân khẽ nâng, một đạo bạch quang bên người hắn xoay tròn , cuối cùng hóa thành một đạo tinh tế hướng đến đỉnh Bách hội của Tử Tuyết, không ngừng rót vào cơ thể nàng, lúc này ma chi quan trên cổ tay nháy mắt cũng nổi lên ánh sáng lấp lánh.

Khi bạch quang biến mất, lão nhân cũng không biết đã đi đâu , chỉ còn lại một hạt châu trắng lớn hơn viên ngọc một chút, đang xoay tròn giữa không trong, sau đó sưu một tiếng, phá nước hướng ra phía trước phóng đi.

Nhớ kỹ, Tử nhi, nhất định phải sống thật tốt….

Bên trong dòng nước, thanh âm lão nhân từ từ mơ hồ. Mà Tử Tuyết lại vẫn còn kinh ngạc, một giọt lệ nhẹ nhàng chảy xuống, giọt vào trong ao….

Một làn nữa mở mắt, Tử Tuyết như trước vẫn ;à Tử Tuyết nhưng chính là xưa đã không bằng nay.

Vẫy tay, áo quần bên cạnh áo lâp tức bay dến, trong nháy mắt đã mặc lên thân thể của nàng. Đứng bên cạnh ao, miệng nàng niệm chú ngũ trong nháy mắt chi tinh lộ trì liên biến mất.

“ Cũng không biết bên trên như thế nào.” Khóe miệng Tử Tuyết câu lên, đây là đáy của Nhược hồ, không có biện pháp bấm đốt ngón tay vì thế nàng duỗi tay ra, nội đan màu tím vừa nuốt liền nổi lên phía trên lòng bàn tay, “ phiền ngươi dẫn ta lên trên.”. Nói xong, mặc niệm khẩu quyết, sau đó hạt châu màu tím nhất thời tỏa ánh sáng nhọn, tiếp theo liền phóng lên trên, mà Tử Tuyết cũng vội vàng đề khí đi lên.

“ Thật không nghĩ tới hồ nước này lại sâu như vậy.” Tử Tuyết vừa bay vừa thầm oán, “ bay như vậy cũng đã nửa ngày a….”

Đang nghĩ tới bỗng nhiên hạt châu trên tay chợt lóe, sau đó nghe tiếng rẽ nước, Tử Tuyết mừng rỡ cuối cùng cũng đến mặt nước, vì thế vội vàng tập trung pháp lực để nâng cao tốc độ….

Ai! Cái gì kêu vui quá hóa buồn ? có thể xem Tử Tuyết là như vậy đi.

Vừa mới thoát thai hoán cốt, vừa mới chiếm được vạn năm ma lực nhưng còn rất nhiều khẩu quyết chưa đi vào đầu óc, còn chưa vận dụng thành thạo tất nhiên sẽ đưa đến kết quả gì ? Nhìn Tử Tuyết sẽ biết.

Tử Châu sau khí rẽ nước nhanh chóng trở về trong cơ thể của Tử Tuyết, mà nàng bởi vì tốc độ quá nhanh, ma lực thi triển quá lớn cho nên trong thời gian ngắn vượt ra khỏi nước lại thấy một thân ảnh màu tím phóng lên cao, nhanh biến thành một dấu chấm đen nhỏ, sau đó biến mất không nhìn thấy.

Bởi vì nước của Nhược hồ có đặc tính cho nên khi ở trong nước mặc dù có tử châu dẫn đường nhưng khi nàng thi triển ma lực hiệu quả cũng chỉ có thể đtạ 1/3, còn lại đều bị nước trong hồ pha loãng, nhưng sau khi nàng thoát ra khỏi Nhược hồ thì sẽ không còn như vậy, cho nên….

Tử Tuyết chỉ cảm thấy bản thân mình nháy mắt dường như đã bay lên tới chín tầng mây, sau đó đầu tê rần giống như bị vật gì đánh lên, nhịn không được “ A” lên một tiếng, sau đó lại bắt đầu cấp tốc rơi xuống.

Mà lúc này trên không lại truyền đến một thanh âm hổn hển mắng to, “ Con bà nó, ai đụng mông ta?”, tiếp theo bên trong tầng mây cũng có một vật kịch liệt rơi xuống….