Cũng trong lúc này, Phong Mạch Hàn vẻ mặt tức giận nhìn Tư Linh Nhi, nữ nhân này lá gan cũng quá lớn, chẳng qua hắn cảm thấy kỳ quái Tử Tuyết làm sao có thể phá vỡ kết giới, càng lo lắng hơn nữ nhân kia từ đây về sau sẽ chìm trong Nhược hồ….

Gây ra họa, Tư Linh Nhi sợ tới mức không biết phải làm sao. Vốn Tử Tuyết chết cũng chính là sự bình thường của các cuộc khiêu chiến trong ma giới, chính là khi nàng chống lại con ngươi băng lãnh của Phong Mạch Hàn, nàng biết, chính mình sai lầm rồi, cho dù Tử Tuyết có chết Phong Mạch Hàn cũng sẽ không yêu thích chính mình….

Nhận thức này làm cho Tư Linh Nhi có cmar giác suy sụp.

Phong Mạch Hàn vốn định một chưởng giết chết Tư Linh Nhi, nhưng vì ngại cho mặt mũi của Tư Lãng mà cố nhịn xuống.

“ Cho dù Tử Tuyết có chết, bổn hoàng cũng không sủng hạnh ngươi.”

Lời nói của Phong Mạch Hàn làm cho Tư Linh Nhi hoàn toàn tuyệt vọng.

“ Ca, chúng ta quay về Tây Vực đi.”

“ Đường là do ngươi tự chọn.” Tư Lãng chau mày, “nếu đã quyết định, về sau không được hối hận.”

“ Ta sẽ không hối hận.” Tư Linh Nhi lắc đầu.

“ Vậy là tốt rồi.” Tư Lãng nói xong, vung tay lên, một đạo lam quang hiện lên, nháy mắt hai người đã không thấy bóng dáng.

“ Bệ hạ, việc này có hay không có chút qua loa ?” Huyền Băng không phải không lo lắng nhìn Phong Mạch Hàn, dù sao Tư Lãng cũng là nhất quốc chi quân của Tây Vực, như thế lại không cho hắn mặt mũi, việc kia….

Phong Mạch Hàn lắc đầu, Tư Lãng cũng tự rõ là muội muội của hắn tình nguyện, lúc này cũng là kết thúc hi vọng của hắn.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một hào quang yếu ớt kì dị hiện trên mặt hồ, mọi người ngạc nhiên nhìn mặt hồ yên lặng đã rất lâu của Nhược hồ.

Chỉ nhifnt hấy một đạo bạch quang hiện lên, có vật gì đó phá nước đi ra, sau đó thấy hạt bạch châu xoay tròn trước mắt Phong Mạch Hàn, sau đó sưu một tiếng nhập vào trước ngực hắn.

Ngay lúc mọi người đang ngây ngốc trong hồ lại xuất hiện một đạo tử quang phóng lên cao, khi mọi người phản ứng lại thì đã không còn thấy bóng dáng của tử quang.

Lúc mọi người đang nghĩ mình bị hoa mắt bỗng nhiên trên không truyền đến một tiếng kêu ta, sau đó môt vật nhanh chóng rớt xuống. Phong Mạch Hàn nhướng mày, vung tay áo, một cỗ lực mạnh mẽ phóng lên trên.

Nếu Tử Tuyết không có pháp lực cũng không sao, Phong Mạch Hàn vẫn có thể vững vàng tiếp được nàng, hoặc là nàng dùng loạn lực hắn cũng có thể đỡ được.

Nhưng khi nàng sợ hão rơi xuống, liền bỗng nhiên niệm một khảu quyết, sau đó vung tay lung tung….

Nhất thời bốn phía mở ra một lượng lớn sức mạnh, chợt nghe mọi chỗ đều là tiếng nổ lách cách.

Bởi vì lực đọa của Phong Mạch hàn mà tốc độ rơi xuống của Tử Tuyết chậm đi rất nhiều. Ngay lúc đó một vật thể lại nhanh chóng ngã bùm lên trên đất.

“ Là ai ?” vật thể kia chống tay muốn đứng lên, vừa định đứng lên bởi vì gạp phải phản lực nên Tử Tuyết thay đổi vị trí cơ thể một chút, vừa vặn nên xuống người vừa mới đứng dây, tiếp theo chợt nghe một tiếng thét lớn, người kia lại một lần nữa nằm sấp xuống nền đất.

“ sao lại không đau nhỉ ?” Tử Tuyết kì quái sờ sờ chính mông mình, cao hứng kêu lớn.

“ khụ khụ, ta đau.” Dưới đất ẩn ẩn truyền đến một thanh âm mỏng manh.

“ Ai ?” Tử Tuyết lúc này mới phát hiện mình đang ngồi trên một người, vội vàng nhảy dựng lên.

“ Là ta.” Người kia khó khắn di chuyển thân mình, sau đó chậm rãi ngồi dậy.

Phong Mạch Hàn vừa thấy lập tức trợn mắt há mồm, người này dĩ nhiên là thủ hạ của thượng đế – Bắc đẩu thượng tiên.