Sau một phen mặc cả, Dương Lăng dùng 2000 kiện vũ khí và áo giáp đổi lấy tám cây hắc tương thụ giống và mười quả Hắc tương qua.
Ngoài ra, có sự hứa hẹn của hắn, trưởng lão hồ tộc chuẩn bị chuyển một phần bộ lạc vào Duy Sâm Trấn định cư, hầu hết là người già và trẻ nhỏ. Dù sao ở dãy núi Lạp Đạt Khắc thì mặc kệ là an toàn hay cuộc sống đều không có sự bảo vệ gì cả.
Nhưng Duy Sâm Trấn thì khác, bên ngoài có rất nhiều ruộng tốt cần khai khẩn, chỉ cần không sợ khổ thì tuyệt đối không cần lo lắng không có lương thực khi mùa đông đến. Có đông đảo võ sĩ bảo vệ, tin tưởng không có ai dám xâm nhập hay cướp bóc, an toàn hơn nhiều so với ở dãy núi Lạp Đạt Khắc.
"Lĩnh chủ đại nhân, cây hắc tương thụ giống phát triển rất chậm, nếu người có thể tìm được rất nhiều lưu huỳnh thì có lẽ vài năm sau là có thể thu hoạch được một ít Hắc tương qua" Vì bộ lạc tìm được rất nhiều áo giáp, vũ khí, vì tộc nhân đã có một tương lai tươi sáng, trưởng lão hồ tộc vô cùng kích động, lớn tiếng nhắc nhở Dương Lăng.
"Không phải các ngươi nói ở gần đây có một mỏ quáng lưu huỳnh sao, cần gì phải tìm ở đâu nữa?"
Dương Lăng có chút nghi hoặc, nếu ở gần đây có một mỏ quặng lưu huỳnh lớn, thì vì sao Bán thú nhân còn không khái thác trên quy mô lớn, ra sức nuôi dưỡng hắc tương thụ?
Chẳng lẽ, Bán thú nhân còn che dấu vấn đề gì trong việc nuôi trồng cây giống?
Nhìn tám cây giống vô giá, lại nhìn vẻ hưng phấn của trưởng lão hồ tộc và trưởng lão Cẩu đầu nhân, Dương Lăng cảm giác không phải. Vì tương lai của tộc nhân và sự hưng vượng của bộ lạc, Bán thú nhân không cần và tuyệt đối không giám lừa dối mình cái gì.
Thấy Dương Lăng nghi hoặc khó hiểu, sau khi thở dài một hơi, trưởng lão hồ tộc từ từ giải thích.
Hóa ra, Bán thú nhân bộ lạc cách đây năm năm chuyền từ quan khẩu A Lạp Sơn về đây, vừa mới về đây liền phái người thăm dò địa thế xung quanh, phát hiện có một sơn cốc quanh năm nhiều mây. Bên trong không chỉ có mỏ lưu huỳnh lớn mà còn có rất nhiều tinh thạch hiếm thấy, đáng tiếc quái vật vô số, do thám không có khả năng xâm nhập.
"Vài năm trước, bộ lạc chúng ta từng tiến vào sơn cốc với quy mô lớn, chuẩn bị giết hết quái vật và ma thú bên trong. Không nghĩ ra rằng đi vào hơn 300 người mà chỉ có may mắn vài người sống sót, ngay cả vài tên Đại kiếm sư và Đại ma pháp sư cũng đều chết hết. Vì thế cho nên thực lực của bộ lạc cũng theo đó mà suy giảm."
Trưởng lão hồ tộc vừa nói vừa cởi áo, Dương Lăng nhìn thì thấy trên ngực có một vết thương rất lớn. Giống như bị một lưỡi dao sắc bén gây ra hay là bị trảo của con ma thú nào làm bị thương.
Ngay cả vài tên Đại kiếm sư và Đại ma pháp sư cũng đều chết hết?
Vốn Dương Lăng không để mấy con ma thú trong sơn cốc vào mắt, nhưng hiểu được kinh nghiệm của Bán thú nhân, không khỏi đề cao cảnh giác. Một gã Đại kiếm sư hay Đại ma pháp sư có lẽ không đáng sợ, nhưng được sự hỗ trợ của hơn 300 võ sĩ vậy vài tên Đại kiếm sư và Đại ma pháp sư sẽ có lực chiến đấu vô cùng lớn.
"Lĩnh chủ đại nhân, tuyệt đối không thể xâm nhập vào trong sơn cốc đó, trăm ngàn năm qua, không biết có bao nhiêu võ sĩ hay ma pháp sư chết trong đó" trưởng lão hồ tộc vẻ mặt nghiêm trọng, dừng một chút rồi nói: "Phạm vi trăm dặm, hoặc ngàn dặm sơn cốc là một vùng đất chết. Theo ta biết, ở gần cửa sơn cốc có thi thể của mấy tên kiếm thánh và ma đạo sư, tuyệt đối không được hành động lỗ mãng"
Còn có thi thể của mấy tên kiếm thánh và ma đạo sư?
Dương Lăng nuốt nước miếng khó khăn. Nếu so sánh với một tên kiếm thành thì thực lực của đại kiếm sư kém rất nhiều. Nếu ngay cả vài tên kiếm thánh và ma đạo sư đều bị chết trong đó vậy thì ma thú trong sơn cốc quả là đáng sợ.
Chẳng lẽ trong sơn cốc có ma thú cấp tám, thậm chí là cấp chín?
Nhớ tới con xà quái chín đầu kinh khủng trước đây, sắc mặt Dương Lăng càng trở nên nghiêm trọng. Nếu là ma thú cấp tám còn có khả năng liều mạng, nhưng nếu bên trong có một con ma thú cấp chín, vậy chỉ có thể chạy đi thật nhanh, còn nếu tùy tiện đi vào trong sơn cốc thì giống như con thiêu thân mà thôi. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Căn cứ theo các tin tức tình báo, trong sơn cốc ngoại trừ có các loại ma thú trung cấp, còn có một con ma thú ít nhất cấp tám" Nắm chặt cây pháp trượng trong tay, nhớ tới trận chiến năm nào, trưởng lão hồ tộc có vẻ thê lương: "Trừ phi có cao thủ thánh giai, nếu không đừng hy vọng có thể hành động tự nhiên trong sơn cốc, mà nếu có một gã cao thủ thánh giai thì bộ lạc Bán thú nhân chúng ta cũng sẽ không có địa vị và tôn nghiêm như hôm nay"
Trưởng lão hồ tộc vừa nhắc đến thánh giai cao thủ thì khiến cho Bán thú nhân xung quanh đều buồn bã, có một ít còn âm thầm rơi lệ. Trăm ngàn năm qua, trong các chủng tộc có số lượng khổng lồ, mặc kệ là loài người hay là thú nhân đều xuất hiện thánh giai võ sĩ hoặc ma pháp sư, nhưng chỉ có Bán thú nhân là không có một người.
Trăm ngàn năm qua, vì để thay đổi tình cảnh khốn cùng của tộc nhân, có vô số Bán thú nhân điên cuồng tu luyện, nhưng mặc kệ là thông minh như người cáo hay là vô cùng khỏe mạnh như người đầu trâu chỉ có thể tu luyện tới cảnh giới kiếm thánh hoặc ma đạo sư. Đối mặt với loài người và thú nhân thì Bán thú nhân cơ bản không có khả năng thay đổi được cái gì.
Trăm ngàn năm qua, thánh giai đã trở thành một giấc mộng của bọn họ.
Vì mong có một ngày có thể phá tan cánh cửa đó, có không biết bao nhiêu Bán thú nhân nhẫn nhục kéo dài sự sống. Đáng tiếc, mấy ngàn năm cũng không có một Bán thú nhân có thể phá tan cánh cửa cao cao tại thượng đó.
"Mấy ngàn năm trước, thú nhân thống trị đại lục, loài người chỉ có thể sống tại các vùng hoang sơ hẻo lánh. Nhưng từ khi loài người đột nhiên xuất hiện giáo đình cường đại, vài tên cao thủ thánh giai được sinh ra, tất cả đều thay đổi"
Trưởng lão hồ tộc buồn buồn kể lại truyền thuyết trước kia.
Mấy ngàn năm trước, trên đại lục xuất hiện Quang minh giáo đình, xuất hiện một nhóm giáo đồ cuồng nhiệt và một nhóm người truyền giáo cường đại. Không ai biết lai lịch và bối cảnh của giáo đình, và cũng không ai biết sau lưng giáo đình có bí mật gì.
Giáo đình vừa hiện ra liền đã phái cao thủ thánh giai đại khai sát giới, hỗ trợ loài người tấn công thú nhân đế quốc, cùng với thú nhân triển khai các cuộc kích chiến quy mô lớn chưa từng có.
Thú nhân mặc dù vô cùng cường đại, nhưng cũng không thể chống lại được loài người tấn công trong nhiều năm liên tiếp. Từ từ, hầu hết lãnh thổ trên đại lục phải đổi chủ, cuối cùng thậm chí còn bị liên quân loài người đẩy đến tận vùng can nguyên Tạp Ba Tư.
Trong chiến tranh, sức công phá của cao thủ thánh giai vô cùng kinh khủng, mặc kệ là thánh giai võ sĩ hay ma pháp sư đều có thể trong nháy mắt giết chết hàng ngàn hàng vạn quân địch. Tại thời kỳ sau của chiến tranh, thú nhân đế quốc bởi vì có người vừa vặn tiến cấp trở thành thánh giai thì mới có thể thỏa thuận ngừng chiến với loài người tham lam.
"Ồ, vậy đại lục có bao nhiêu cao thủ thánh giai?" Dương Lăng không hề quan tâm đến truyền thuyết, hắn chỉ muốn biết bây giờ còn có bao nhiêu cao thủ thánh giai còn sống trên đời.
Hít vào một hơi thật sâu, trưởng lão hồ tộc nói: "Theo truyền thuyết thì trên đời tối thiểu có ba gã thánh giai. Đó là thánh giai ma pháp sư Thánh Lô Tây Á của Ban Đồ đế quốc, thánh giai kiếm sư Nội Tư Thác Nhĩ của La Tư đế quốc và thú vương của thú nhân đế quốc. Mà truyền thuyết còn cho rằng, trong giáo chủ của giáo đình cũng đã đạt tới thánh giai, thậm chí còn đáng sợ hơn thánh giai bình thường"
Thánh Lô Tây Á , Nội Tư Thác Nhĩ, Thú vương, giáo hoàng… Dương Lăng không nói một câu, âm thầm nhớ kỹ tên và thân phận mấy người đó.
Có lẽ tu luyện đến cảnh giới Hồn vu hoặc vu thần thì thực lực của mình cũng tương đương như Thánh giai.
Dương Lăng tin tưởng vào vu thuật mà mình tu luyện tuyệt đối không hề kém hơn đấu khí hay ma pháp của thế giới này, thậm chí còn mạnh hơn nhiều lắm. Chỉ cần kiên nhẫn, thì thánh giai có lẽ cũng không phải quá xa.
Mặc dù có rất nhiều nguy hiểm trong sơn cốc, nhưng hắn vẫn không từ bỏ ý định, sau khi từ biệt trưởng lão hồ tộc, hắn chỉ huy đại quân nhanh chóng chạy tới sơn cốc cách đó mười dặm.
Uy lực của Hắc tương qua thật sự quá mê người, vì nhanh chóng tăng tốc độ sinh trưởng của cây hắc tương thụ giống, vì sớm ngày thành lập một quân đoàn không quân chiến lược, hắn quyết định cắn răng đánh bạc một phen.
Mặc dù đang là giữa trưa, nhưng bên trong sơn cốc vẫn có rất nhiều mây đen bao phủ bầu trời, từng cơn gió lạnh thổi qua. Từ xa nhìn lại giống như một đám mây khổng lồ, nhưng nhìn kỹ lại thấy giống như một con dã thú hung dữ.
Càng tới gần sơn cốc, thì dã thú lao ra càng nhiều, nhiệt độ càng ngày càng thấp. Cho dù mặc áo choàng rất dày, nhưng đám tinh linh thi thoảng vẫn lạnh đến phát run ngay cả thân hình cường tráng như Dã man nhân cũng không ngoại lệ.
"Chủ nhân, phía trước vô cùng nguy hiểm, cẩn thận"
Dựa vào trực giác, Thực nhân ma hai đầu Bố Lạp Tư Gia cảm giác được một mối nguy hiểm không rõ ràng, vừa nói vừa bước tới, giơ cây gây thật lớn trong tay đi sát theo phía sau Dương Lăng. Từ khi Dương Lăng cho người đem đám Thực nhân ma già yếu về Duy Sâm Trấn, hắn càng thêm trung thành, cho dù linh hồn không bị Dương Lăng khống chế, hắn cũng cam tâm tình nguyện trung thành đi theo.
"A Cổ Tô, phái ra năm tên do thám, bằng mọi giá trong vòng hai canh giờ tìm hiểu rõ ràng tình hình bên ngoài sơn cốc"
Dương Lăng vừa nói vừa gọi toàn bộ ma thú đại quân ra, không biết vì sao hắn có một cảm giác rất không ổn. Giác phong thú bay ra ngoài hai dặm thì có vẻ cố hết sức, hình vẽ truyền lại càng lúc càng mơ hồ, giống như có vật gì đó ngăn cản tinh thần lực của mình.
Cách sơn cốc càng gần, hắn càng cảm giác có điểm không đúng. Khoảng cách liên lạc hiệu quả của mình và Giác phong thú giảm từ hai dặm xuống còn 800 mét, ngoài ra còn có cảm giác đang bị theo dõi, giống như có một con quái vật nào đó đang lạnh lùng quan sát từng hành động của mình. Cái cảm giác này giống như bị con rắn độc nhìn chằm chằm vào, bất luận thế nào cũng không hết.
Chẳng lẽ, cứ như vậy bỏ qua, nửa đường mà phế?
Nghe mùi lưu huỳnh càng ngày càng đậm trong không khí, nhìn địa tinh và tinh linh vô cùng khẩn trương, lại nhìn ma thú đại quân dựa vào bản năng cảm giác được nguy hiểm, Dương Lăng không khỏi cảm thấy chần chờ.
Lưu huỳnh rất quan trọng, nhưng nếu vì vậy mà tổn thất nặng nề, vậy thì đành phải bỏ qua.
Không có ma thú đại quân, không có vũ lực mạnh mẽ, hắn không thể tưởng tượng tình hình Duy Sâm Trấn sẽ trở nên tồi tệ đến như thế nào. Đừng nói là Ban Đồ đế quốc chưa từ bỏ ý đồ, mà ngay cả La Tư đế quốc nếu biết cũng sẵn sàng gây rắc rối, thậm chí ngay cả dong binh và mạo hiểm giả ở trên Duy Sâm Trấn cũng sẽ có ý nghĩ khác.
Trên thế giới này, không có bằng hữu vĩnh cửu, chỉ có ích lợi vĩnh cửu.
Hôm nay, người La tư hợp tác với mình đối phó với Ban Đồ đế quốc, có lẽ ngày mai sẽ đâm cho mình một đao từ phía sau, Hải Nhi Bối Lý ra sức ủng hộ, nhưng nếu mình tổn thất nặng nề, mất đi quyền khống chế đối với Duy Sâm Trấn, thì có lẽ nàng cũng sẽ quay đầu. Thậm chí ngay cả tinh linh và Dã man nhân cũng bỏ đi.
Chỉ có thuần hóa ma thú mới là chỗ dựa lớn nhất của mình. Dương Lăng hiểu rằng trước khi tu luyện đến cấp cao, thì ma thú đại quân chính là chỗ dựa lớn nhất của mình, tuyệt đối không thể tổn thất nặng nề.
Ma Thú Lĩnh Chủ.