-Là tôi thì như thế nào?

-Phải.. Phải rồi, chào mừng cô đến nhà tôi!

Cô bị choáng váng, thằng cha mất dịch, có phải dây thần kinh nào bị chạm, ảnh hưởng tới bộ não của hắn. Ban đầu vừa mới nhìn thấy Mẫn Như, hắn la to “Là cô” như tiếng heo bị chọc tiết, tự nhiên quay phắt ba trăm sáu mươi, nở nụ cười rất vui vẻ, nói chuyện với Mẫn Như, vô cùng nhẹ nhàng.

Trái ngược tưởng tượng của Mẫn Như, là hắn bị chạm mạch thần kinh, rồi hư bộ não hoạt động, thì hắn phải chịu đựng lấy lòng bà Thẩm.

Ở hội quán hai ngày, không trở về nhà, biết đâu khi ba người Mẫn Như về, bà nội Thẩm cầm chổi đánh hắn, chạy xung quanh chung cư, nên hiện tại bà Thẩm là người cứu tinh an toàn nhất.

-Thẩm Dương con có quen ... À phải rồi! Suýt thì quên, Thẩm Dương nhà dì là người bị cướp hôm đó, cảm ơn con đã ra tay giúp đỡ.

-Có gì đâu ạ, đổi ngược là con thì anh ấy cũng giúp thôi. Tôi nói có phải không?

-Cô ấy nói phải đó, mẹ không cần cảm ơn, người quen cả thôi!

Cô gật đầu như hắn nói rất đúng. “Người quen” hận không xay nghiền được lời hắn vừa thốt ra. Ai thèm làm người quen, Mẫn Như còn nhớ rõ, trên đường đưa cô trở về cửa hàng, hắn nói móc không thương tiếc, người quen ở đâu, oan gia xui xẻo lại gặp nhau mới phải.

-Con biết hôm nay, mẹ có tham dự một bữa tiệc nên về ngay lập tức để hộ tống mẹ xinh đẹp đi dự tiệc.

-Hử?

-Vâng! Mẹ thấy con trai lớn vẫn rất ngoan phải không?

-Già đầu rồi mà như trẻ con, giỏi nịnh bợ con nghĩ mẹ không biết, nếu bà nội cho con một trận thì cầu cứu người mẹ này à.

-Chỉ có mẹ hiểu con!

-Được rồi! Không đùa với con. Mẹ sắp trễ tiệc rồi. Ở nhà với bà nội đi, bà đang giận con lắm , liệu mà thủ thì cái gì cho bà không giận nữa đi.

-Dạ, mẹ yêu.

Thẩm Dương quay lại. bà Thẩm có thể yên tâm đi dự tiệc. Bà nội Thẩm lớn tuổi ở nhà một mình không an toàn, chị Tố 9h hết giờ làm việc, liền về nhà với gia đình.

Đứng trước gương đã khá lâu rồi bà Thẩm mới nhìn được dáng vẻ của mình khoảng ba mươi năm trước.

Ba người quay lại phòng khách, hai đứa trẻ và bà nội Thẩm ngồi xem tivi vô cùng thân thiết. Mẫn Như có chút vui mừng, thật tốt quá, hai đứa trẻ lại được thêm một người thân. Tình cảm mà bọn trẻ thiếu thốn bấy lâu nay, cô hy vọng được bù đắp dần dần bằng tình yêu thương của mọi người. Lạc Lạc, Bối Bối của cô sẽ có một tương lai rất hạnh phúc.

Lúc này, Mẫn Như đang hạnh phúc trong lòng, Thẩm Dương đi sau, nói nhỏ vẻ đầy khiêu khích vào tai cô, làm cảm giác của Mẫn Như tuột dốc không phanh:

-Không ngờ lại gặp cô, bà cô nhiều chuyện!

-Anh!

-Tôi sao hả ?

-Thằng cha mất dịch biết ngay anh chẳng có lời lẽ nào tốt?

-Chỉ có cô không thấy, tôi rất tốt nên các cô gái gặp tôi đều xem tôi là thần tượng.

-Haha! Người nào mà coi anh là thần tượng, không chừng bị đứt dây thần kinh.

-Ồ, họ cũng đỡ hơn bà cô nhiều chuyện.

-Tôi nhiều chuyện mà có người vừa nãy nói người quen cả thôi! Người quen với tôi xem ra anh cũng nhiều chuyện không thua kém gì tôi đâu!

-Tôi nói như thế để mẹ tôi .....

-Hai đứa đang nói to nhỏ cái gì thế?

-Con chỉ hỏi mẹ và cô ấy quen biết lâu chưa phải không?

-Dạ! Anh ấy cứ kéo hỏi con suốt ấy dì.

-Con trai cũng nhiều chuyện thật!

-Haha! Anh có nghe gì không, dì Thẩm bảo anh nhiều chuyện kìa.

Cô nói nhỏ với hắn, cười lè lưỡi, Thẩm Dương im bặt, không hé một lời, hắn bắt ánh mắt tia lửa nhìn cô, mồm mép không thua gì hắn, khích hắn rất nhanh. Ván này coi như cô thắng, ván sau hắn chắc chắn sẽ không thua.

-Mẫn Như dì đưa con xuống luôn!

-Dạ thôi! Dì sẽ trễ mất.

-Không sao đâu! Tiện đường đi luôn, hai dì cháu dễ nói chuyện.

-Vâng! Lạc Lạc, Bối Bối mau chào bà cố và chú Thẩm rồi về nào.

-Tạm biệt bà cố, chú Thẩm.

Lạc Lạc, Bối Bối ngoan ngoãn nghe lời, khoanh tay cúi đầu chào một cách lễ phép. Hình như bà nội Thẩm chơi rất vui vẻ với hai đứa, khi hai người chuẩn bị về có chút luyến tiếc, dặn dò vài câu với Mẫn Như rồi mới cho cô đi.

-Chú Thẩm, cảm ơn chú trước kia đưa mẹ cháu về.

Bối Bối giật mạnh tay của Thẩm Dương, nở nụ cười biết ơn của đứa trẻ ra. Cô bé này rất đáng yêu, chẳng giống mẹ của cô bé, vừa độc miệng vừa nói nhiều. Hai lần gặp lại đều gây thiện cảm tốt với hắn,

Nhưng sau này hắn mới biết, cô bé còn ghê gớm hơn Mẫn Như, chỉ là bị vẻ đáng yêu của đứa trẻ đánh lừa.

Mẫn Nhưthấy con gái bảo bối bày ra bộ mặt cảm kích nhìn Thẩm Dương, Mẫn Như âm thầm thở dài, đến giờ của Bối Bối rồi, phải kéo cô bé về ngay, chưa chừng chưa hết Bối Bối lại tới phiên Lạc Lạc thì còn tơi tả nữa.

--- ------ -----

-Dì đi cẩn thận!

-Tạm biệt bà bà!

Bà Thẩm nắm tay cô chào tạm biệt cả ba người, bước chân rời đi tầng 9, vào cầu thang máy xuống thẳng đại sảnh, có xe ô tô đã đậu sẵn. Sau khi bà Thẩm đi rồi, ba mẹ con vào nhà, Bối Bối, Lạc Lạc tiếp tục làm công việc dở dang, bật chương trình đang xem coi tiếp, đứa thì ngồi trên sofa, đứa thì nằm chễm chệ ra sàn.

Còn Mẫn Như vừa ủi quần áo vừa đem hắn ngồi chửi cho hả giận, hắn là con của dì Thẩm, sau này chẳng phải luôn chạm mặt nhau. Cô nên làm sao để không nhìn thấy cái mặt mất dịch, cái miệng của hắn thật khiến cô nóng không thôi.