-Ây da, Bối Bối con nhẹ tí đi, mẹ đau quá!

-Mẹ ráng chịu một chút nữa!

-Đều tại thằng cha mất dịch kia! Mẹ có ý tốt muốn giúp đỡ, còn nói mẹ nhiều chuyện.

-Chú đó nói cũng hơi đúng mà?

-A! Sao mẹ lại búng trán con.

-Còn nói, không giúp mẹ mắng hắn, con còn hùa theo.

Bối Bối sờ trán, không phục nhìn Mẫn Như, tiếp tục xoa cái chân sưng của Mẫn Như, cô bé nghĩ chú đó nói cũng đúng mà. Nhiều lúc, mẹ nổi hứng nữ anh hùng khu phố, chuyện gì cũng khai phá ra được. Có lần, nhiệt tình quá mức, thức ăn quên nấu luôn, hại hôm ấy Lạc Lạc, và mình nhịn đói hơn hai tiếng. Sau đó, hai người liền giận đến chiều hôm sau, mẹ mới suy nghĩ lại a.

Hôm nay, đi giao hàng thấy hắn bắt cướp, Mẫn Như phóng xe đi theo chặn tên cướp. Truy đuổi kịch liệt như phim hành động, cuối cùng anh hùng thua trận, kẻ gian thắng cuộc. Cô và hắn, mỗi người bị thương một chỗ, Mẫn Như sưng ở chân, còn hắn cô không rõ, chắc có vết thương ở trán.

Nhưng nghĩ lại cô rất tức giận, rõ ràng mình đã cố sức giúp đỡ, hắn không cảm ơn, ngược lại bảo Mẫn Như nhiều chuyện. Đem chuyện này, kể cho Bối Bối, con bé còn té lăn xuống sofa, cười một trận thật lớn. Bối Bối còn hào phóng cảm ơn hắn, đã đưa cô về, bắn không ít tia cảm kích với hắn ta. Rốt cuộc con bé là con của cô, không lên tiếng bênh vực, dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn cô. Cô đã làm sai cái gì, người tốt lúc nào cũng không sống được tốt.

Quay về thực tại, Mẫn Như đang nhăn nhó cái chân đau của mình, nó rất bất tiện, di chuyển khá nhức. Cô còn phải nấu đồ ăn tối cho ba người, thật là trước kia, giúp người ta nhiệt tình, bỏ đói hại hai bảo bối giận cô không thôi. Cô phải làm một bữa ăn hoành tráng mới chịu tha thứ. Lạc Lạc, con trai nhưng nó rất cẩn thận. Ăn là phải đúng giờ, biết được tính anh hùng trỗi dậy của cô, cậu bé lại trưng bộ mặt khó chịu của ông cụ non.

Quán ăn nhanh của Mẫn Như đã đi vào hoạt động bình thường, các món ăn được cô chế biến nhìn khá sáng tạo, nổi tiếng là spaghetti và trà xanh cô tự pha không chê vào đâu,các vị khách rất hài lòng. Ban đầu, không có dịch vụ giao hàng tận nơi, trong quán có cô, hai đứa trẻ làm nên cũng bất tiện. Nhưng về lâu dài, cô phải mở dịch vụ giao hàng tận nơi, mọi khi gửi vào đường bưu điện, khách hàng cũng đáp ứng, họ biết hoàn cảnh mẹ đơn thân của Mẫn Như, nên dễ chịu, chỉ là hôm đó quá mức xui xẻo đi, bưu điện của trung tâm nghỉ, không giao được, Mẫn Như mới giao hàng tận nơi.

Trên đường về gặp hoàn cảnh của hắn, cô mới cắn răng giúp đỡ, thế mà còn bị bảo nhiều chuyện.

Quán ăn nhanh hơi nhỏ, hai bảo bối không chịu thuê nhân viên, la lối có một đội nhân viên vừa nhiệt tình vừa chuyên tâm như thế, còn chê bai, thật nghĩ đầu óc của cô có phải bị đụng mẻ rồi không. Trước đó, Mẫn Như phản đối với kế hoạch của hai đứa, trải qua một tuần, đi theo rên rỉ, giận dỗi, khóc lóc, cô tạm thời đồng ý. Cô chưa nghĩ để bảo bối trong lòng vất vả vì mẹ được, hai đứa cũng cứng đầu ghê gớm, biết làm chủ nhỏ rồi đó.

Nhưng Mẫn Như khâm phục Lạc Lạc, Bối Bối của cô, hai đứa trẻ năm tuổi, mà đầu óc rất tính toán, lời nói như kẹo ngọt, dụ khách vào quán rất đông. Hoạt động của hai đứa nhanh gọn lẹ, Lạc Lạc vì thế bản tính nhát gan giảm đi không ít, ngay từ đầu mở quán này không hề tồi chút nào.

-Mẹ! Hai phần spaghetti bò.

Bà cụ năm tuổi Bối Bối ngồi ở quầy thanh toán, miệng không ngừng hô mưa gọi gió.

Cô tiếp tục chuẩn bị thức ăn, tay nghề của cô được nâng cao rất nhiều. Mẫn Như đã sáng tạo được vài món ngon mắt, khách đầu tiên dĩ nhiên là hai bảo bối của cô. Nếu hai đứa đồng ý, chắc chắn món đó bán rất chạy. Nhiều khi, cô cũng tự nghĩ, chắc sinh ra trong gia đình giàu có nên khẩu vị của hai đứa vô cùng tốt, chỉ là hoàn cảnh rất đặc biệt, mới ko cho chúng chịu cuộc sống giàu có.

-Lạc Lạc phiền con đem ra.

-Vâng!

Đỡ vất vả chạy đi chạy lại, cô mua chiếc xe điện hai bánh cho Lạc Lạc. Đây là một trong những phát minh ở thế giới thực, không nghĩ ở thế giới tiểu thuyết cũng có, Mẫn Như hơi bị bất ngờ. Công suất chạy điện của xe điện hai bánh chạy ngon lành, giúp ít được công việc của tiểu bồi bàn Lạc Lạc.

--- ------ ------ ----

-A! vị khách xinh đẹp đã đến?

-Bé gái, con rất dẻo miệng. Cho ta ba phần spaghetti tự chọn, ba loại trà tuyệt nhất đem về.

-Dạ, người ngồi đó. Chờ một chút, ba phần ngon nhất sẽ có ngay.

Bối Bối nhìn vị phu nhân đẹp không tuổi ngưỡng mộ, bà ấy ít nhất cũng năm mươi rồi. Nhưng vô cùng trẻ đẹp nhân hậu, nói chuyện nhẹ nhàng, tử tế. Nếu được một bà nội như thế, Bối Bối rất mãn nguyện.

-Mẹ! Mẹ

-Con làm như sắp cháy tới nơi. Có chuyện gì?

-Cho vị khách xinh đẹp ngồi gần đó ba phần spaghetti tự chọn, ba loại trà tuyệt nhất.

-Được rồi, con ra ngoài làm xong mẹ sẽ mang lên.

Mẫn Như tò mò, ngó đầu ra ngoài, Bối Bối của cô, ít khi rời khỏi cái ghế thu tiền. Vị khách này lại khiến con bé nhiều lần rời khỏi ghế. Kì lạ nhất khi vị khách này đến, ngay cả Lạc Lạc cùng Bối Bối và vị khách này nói chuyện rất thân thiết.

Vị khách này là một phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, có khí chất thanh cao vô cùng.

Mẫn Như cũng thầm ngưỡng mộ, ít ai bì theo vẻ đẹp của bà. Tính ra đây là người phụ nữ thứ ba, Mẫn Như ngưỡng mộ, sau mẹ ruột Mẫn Như kia, và dì Tiêu. Cả ba có những loại khí chất quý phái, người ngoài khó nắm bắt.

Cô lại tập trung làm ba phần spaghetti tự chọn, tự chọn là tự mình nghĩ ra rồi chế biến. Ba loại trà tuyệt nhất thật ra nó là một loại trà nóng uống rất ngon có hương vị một chút của sữa, một chút của hoa, một chút đắng, hai đứa trẻ lại bảo nó là ba loại trà tuyệt nhất.

Quán ăn này cô có làm thực đơn, nhưng đa phần người ta hay gọi tự chọn.