Cô lái một chiếc xe máy nhỏ tới trước một công ten nơ, nếu cô nhớ không nhầm thì chính là cái này.

Cô dùng hết sức bình sinh mở cửa ra, bên trong toàn đồ ăn vặt.

Cẩm Nhiên: "! "Không biết có phải trí nhớ có vấn đề không, cái này không đúng, tuy đồ ăn vặt cũng rất hợp ý cô.

Cô không tin, bèn lần lượt mở cửa.

Công ten nơ thứ hai là đồ trang điểm.

Cái thứ ba là trang phục.

Cái thứ tư đựng thùng nước.

Cái thứ năm! Cái thứ sáu! Đều không phải lương thực.

Thẩm Cẩm Nhiên sắp khóc cả đi.


Cô đã không còn chút sức nào nữa, bèn dựa vào chiếc xe máy nghỉ ngơi, thầm nghĩ chẳng lẽ vụ nổ kia đã làm mọi thứ sai lệch chỗ rồi chứ.

Cô mệt rồi, không đi dạo những chỗ khác nữa.

Cô định về ký túc xá nhỏ của mình trước, xem nước có dùng được không.

Nếu có thể giải quyết được vấn đề vệ sinh và tắm rửa thì quá hoàn hảo.

Cô lên xe máy phóng nhanh: "Ta lái chiếc xe máy yêu thích lên núi tập hợp, tay ta cầm chiếc roi da nhỏ, trong lòng đắc chí.

Bởi vì trước giờ ta chưa bao giờ bị kẹt xe ~"Khi tới ký túc xá nơi mình ở, cô thử một chút.

Nhà vệ sinh và nhà tắm đều có thể sử dụng, đúng là chuyện đáng mừng.

Cô bèn tắm nước nóng một trận cho thoải mái, cọ rửa toàn thân mấy lần, sau đó sạch sẽ rồi thì đổi nội y mới, mặc bộ đồ lúc trước đã giặt giũ hong khô mới thở phào một hơi.


"Sướng quá ~ Thế này mới là sống chứ!!"Cô soi kỹ khuôn mặt mình lúc này, giống với đời trước, là loại hình em gái ngọt ngào, lúc cười trên má còn có lúm đồng tiền dễ thương.

Thẩm Cẩm Nhiên ăn một nồi lẩu tự sôi tích trữ từ trước, toàn thân lại có sức lực trở lại.

Cô định đi mở các công ten nơ khác, không tin rằng vụ nổ hôm trước còn có thể quá đáng hơn.

Cô hùng dũng hiên ngang oai phong khí phách lên xe xuất phát.

2000 năm sau!Thẩm Cẩm Nhiên nhìn đống đồ điện tử, hàng hóa nhập khẩu, thuốc thang, còn thiết bị vận động và sách vở trước mắt.

"! "Có cần phải giấu lương thực kỹ như thế không!!!Đã đến lúc này rồi, nếu còn không tìm được gạo mì dầu muối lương thực nữa thì có phải là bất lịch sự lắm không??Trong lòng cô dấy lên ý chí chiến đấu vốn đã tắt lụi từ lâu.

Không phải mở hộp mù ư? Ai sợ.

Ngay lúc Thẩm Cẩm Nhiên mệt mỏi như chó, cô tìm được một công ten nơ chứa đầy đủ gạo mì dầu muối.

Hạnh phúc tới nhanh như cơn lốc xoáy.

Nhìn gạo và bột mì cũng phải tới mấy chục tấn, cô im lặng.

Giờ không phải mọi người đều ăn mấy đồ như ngô khoai sắn sao? Đây đều là lương thực tinh cả, thế này thì chơi thế nào được?.