Tần Lâm tỉnh lại sau khi té xỉu, liền phát hiện tầm mắt của mình không hợp lý lắm, đầu nặng chân nhẹ, hình như cô bị người ta khiên ở trên vai như khiêng con heo vậy.


Đầu óc Tần Lâm đang trong cơn mê muội mà túm lấy quần áo của đối phương để nhắc nhở đối phương rằng cô đã tỉnh rồi, có thể đặt cô xuống được rồi.


Đối phương không có phản ứng.


Chẳng lẽ là không chú ý tới cô đã tỉnh rồi sao?

Tần Lâm lại dùng sức một lần nữa mà kéo lấy quần áo của người này.


Nhưng đối phương vẫn không thèm quan tâm tới cô.


Tần Lâm dần phát hiện ra vấn đề, chẳng lẽ không phải là người tốt thấy cô té xỉu rồi cứu giúp mà là kẻ xấu sao?

Tần Lâm cười tự giễu, đối với một người bệnh bị ung thư thời kỳ cuối như cô mà nói thì còn có gì đáng sợ hơn nữa chứ?


Mới vừa tính toán bất chấp tất cả, thì lại thấy phần dạ dày bị cọ sát với bả vai của người nọ khiến cô khó chịu mà nôn khan không thôi.


Trước mặc kệ có chết hay không, nhưng cô không thể chịu được việc người ta cứ khiêng mình như vậy!

“Đại ca! Anh có thể thả tôi xuống trước không, tôi tự đi được, không cần anh khiêng……” Tần Lâm ôm một tia hy vọng, nếu đối phương là người tốt thì hiện tại sẽ thả cô xuống.


Đáng tiếc đối phương không những không có thả cô xuống mà còn sải bước chân dài hơn, đi càng nhanh hơn khiến đầu cô lắc lư không ngừng.


Vốn đầu óc của Tần Lâm đang khó chịu, hiện tại đầu lại lắc lư khiến cô càng thêm khó chịu, cô nắm chặt quần áo của đối phương: “Đại ca, nếu anh vẫn không thả tôi xuống thì tôi sẽ nôn ra……”

“Tần Lâm! Không phải cô vẫn luôn mắng tôi là tên què chó chết sao?” Tiếng nói lạnh băng mà trầm thấp mang theo sự trào phúng vô cùng rõ ràng vang lên, lời trong lời ngoài đều mang theo bão táp sắp ập tới.


Tần Lâm cảm thấy không thể hiểu được, cô đã từng mắng ai là tên què chó chết đâu chứ?

Cô là một người không tố chất như vậy sao?


Tần Lâm muốn nói gì đó nhưng trước mắt bỗng nhiên sáng lên một mảng rồi lại trở lên tối tăm.


Cô cố gắng tập trung tinh thần nhưng vẫn không thể chống nổi mảng đen tối mãnh liệt ào tới……

Lần té xỉu này cũng không phải là kết thúc, mà là một khởi đầu mới.


Ban đầu, cô là một cô nhi, còn là một người bệnh bị ung thư giai đoạn cuối không còn sống được bao lâu nữa, chân trước mới vừa đem tài sản quyên cho quốc gia thì đã bị té xỉu ở ven đường.


Đảo một cái, cô liền xuyên tới một quyển niên đại văn《 Trọng sinh 70: Ta trở thành đầu quả tim được yêu thương của nhà chồng 》mà cô vừa đọc vào mấy ngày trước, xuyên thành cô vợ nhỏ Tần Lâm của vai ác lớn nhất Chu Chí Quốc, trùng hợp chính là cô cũng tên là Tần Lâm.


Ở trong quyển niên đại văn này, Chu Chí Quốc cưới nguyên chủ là do bị ép, nguyên chủ gả cho Chu Chí Quốc cũng là do bị ép.


Chu Chí Quốc có xuất thân địa chủ, già trẻ lớn bé trong gia đình đều là ốm yếu tàn bệnh, hầu như phải dựa vào một mình Chu Chí Quốc chống đỡ, cuộc sống trôi qua vô cùng gian khổ.


Không những cuộc sống khổ cực, mà nhà họ Chu kia có mắt như mù, vừa thiên vị vừa ích kỷ, lại còn như cây cỏ đầu tường gió chiều nào nghiêng chiều ấy……

Quả thực là đã khổ càng thêm khổ.