Thi Lâm Nguyên bước ra khỏi trung tâm kiểm tra: "Lão bản, ta vừa xem qua kết quả kiểm tra, không có vấn đề gì đáng ngại, nhưng tiểu thiếu gia trúng phải đạn có chứa dược tề xương sụn*, sau này có thể sẽ bị chút ảnh hưởng.".
(Edt:* Sụn là mô liên kết mềm dẻo được tìm thấy ở nhiều nơi trong cơ thể người và các động vật khác, có trong khớp giữa các xương, khung sườn lồng ngực, vành tai, mũi, các phế quản và các đĩa gian đốt sống...- theo Wikipedia)
Thẩm Hiên lo lắng hỏi Thi Lâm Nguyên: "Trúng phải dược tề xương sụn sẽ như thế nào?".
"Dược tề xương sụn chỉ có tác dụng với những đứa trẻ, sau khi trúng thuốc, tứ chi sẽ trở nên vô lực, bây giờ thì chưa có vấn đề gì, nhưng sau này tiểu thiếu gia có nguy cơ rất cao sẽ bị bại liệt, cũng may là từ giờ đến lúc tiểu thiếu gia trưởng thành còn một khoảng thời rất gian dài, chúng ta vẫn có thể tìm biện pháp khắc phục." Thi Lâm Nguyên nói.
Thẩm Hiên kích động: "Ngươi có biện pháp nào không?".
Bác sĩ đi ra cùng lúc với Thi Lâm Nguyên khó chịu trừng hắn: "Thẩm thiếu, ta không biết vị tiên sinh này từ đâu xuất hiện, hắn không phải là bác sĩ nhưng lại dám xông vào phòng kiểm tra của chúng ta.".
"Thẩm thiếu, tốt nhất là ngài nên chuẩn bị sẵn tâm lí, hậu quả sau khi uống dược tề xương sụn hầu như đã trở thành một loại bệnh nan y, thật ra ngàn năm trước cũng từng có biện pháp điều trị, nhưng những dược thảo kia đã tuyệt tích từ lâu." Bác sĩ nhìn Thẩm Hiên với vẻ đồng tình.
Thẩm Hiên hít sâu một hơi: "Ta biết rồi.".
Máy truyền tin của Lê Vệ vang lên, Lê Vệ đối đáp vài câu với người truyền tin, sau đó lúng túng nói với Thẩm Hiên: "Hiên thiếu, là Lê tổng truyền tin, Lê tổng muốn nói chuyện với ngài một chút.".
Thẩm Hiên nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên cảm giác mệt mỏi không nói nên lời.
Lê Vệ nhìn Thẩm Hiên: "Thiếu gia, Lê tổng rất lo lắng, ít nhiều gì ngài cũng nên nói một hai câu...".
Thẩm Hiên uể oải nhận lấy máy truyền tin của Lê Vệ, không nhịn được hỏi: "Lê tổng, có chuyện gì sao?".
Lê Vĩnh Quốc áy náy: "Rất xin lỗi con, ta không ngờ nàng sẽ làm chuyện như vậy.".
Thẩm Hiên gần như kiệt sức mà đáp: "Lê tiên sinh, bây giờ ngài nói những lời này có ý nghĩa gì sao?".
Phía bên kia máy truyền tin trầm mặc một lúc, sau đó nghe thấy một tiếng thở dài: "Ta rất xin lỗi.".
Thẩm Hiên không muốn cùng Lê Vĩnh Quốc nhiều lời, trực tiếp cúp truyền tin.
Cảnh thành, Lê Vĩnh Quốc nhìn truyền tin bị cắt đứt, có cảm giác tội lỗi vô cùng.
Lê Vệ nhìn Thẩm Hiên: "Xin lỗi thiếu gia, chúng ta được phái đến đây để bảo vệ ngài và tiểu thiếu gia, nhưng cuối cùng lại không giúp đỡ được gì.".
Thẩm Hiên quét mắt nhìn đám người Lê Vệ: "Nếu các ngươi ở đây cũng không có tác dụng gì, vậy thì cứ trở về Cảnh thành đi.".
Lê Vệ cười khổ, nếu là lúc trước thì bọn họ còn có thể trở về, nhưng hiện tại Lục Thiên đã xảy ra chuyện, bây giờ trở về chắc chắn sẽ bị xử trí, chỉ có thể ở lại đây lấy công chuộc tội mà thôi.
Lê Vệ nhìn về phía đám người Viên Uy, lần ám sát này đối phương toàn là cao thủ, bất quá một mình Viên Uy đã giải quyết hết bảy người, thân thủ siêu phàm đến mức Lê Vệ chỉ biết nhìn mà than thở.
Vốn dĩ Lê Vệ cảm thấy Thẩm Hiên không chịu trở về Cảnh thành là một quyết định hồ đồ, nhưng sau khi chứng kiến khả năng của đám người Lục Vinh, hắn mới nhận thức được, bọn họ không cần phải lo sợ bất cứ điều gì.
"Lão đại, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Một hộ vệ hỏi Lê Vệ.
Lê Vệ cắn răng: "Tình huống hiện tại, chúng ta chỉ có thể ở lại chỗ này mà thôi.".
"Lão đại, mấy người bên cạnh thiếu gia thực lực vô cùng cao".
Lê Vệ gật đầu: "Nhìn ra rồi.".
"Lão đại, hình như không đúng lắm, những người có thực lực cao siêu như vậy thường sẽ rất có tiếng tăm! Một người còn có thể chấp nhận được, nhưng cả đám bọn họ đều vô cùng lợi hại, vậy thì chuyện này thật sự có chút kì quái."
Lê Vệ cau mày, không vui đáp: "Các ngươi quản nhiều như vậy làm gì, hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta mới là quan trọng nhất.".
Mấy ngày nay Lê Vệ luôn tìm cách tiếp cận Lục Vinh, có điều Lục Vinh rất đề phòng bọn hắn, hơn nữa Lục Vinh đã có sẵn thân tín bên người, cho nên Lê Vệ vẫn luôn không tìm được cơ hội.
Lê Vệ vẫn luôn âm thầm chướng mắt Lục Vinh, nghĩ rằng Lục Vinh là một tên chó ngáp phải ruồi, may mắn cưới được Thẩm Hiên làm lão bà, liền có thể bám lên người Lê Vĩnh Quốc.
Trước đây Lê Vệ đối với Lục Vinh có chút không phục, nhưng bây giờ hắn đã ý thức được, Lục Vinh vốn không hề đơn giản.
Hộ vệ của Lục Vinh bề ngoài có vẻ rất bình thường, nhưng khi chiến đấu mới lộ ra thực lực vô cùng cường hãn, thậm chí Lê Vệ còn thấy bọn họ ai cũng đeo vòng nô dịch, cao thủ như thế lại ẩn mình bên cạnh Lục Vinh, cam tâm tình nguyện vì Lục Vinh mà bán mạng, việc này thực sự quá kỳ quái.
Lê Vệ nhìn qua phía đám người Viên Uy, bọn Viên Uy cũng vừa vặn đang quan sát hắn, hai bên chạm mắt với nhau, sau đó liền nhìn đi chỗ khác.
Lê Vệ nắm chặt tay, thầm nghĩ: Muốn ở lại, áp lực cạnh tranh cũng không hề nhỏ đâu!.
...............
Lục Vinh đưa tiểu Thiên về biệt thự, cử một chuyên gia đến chăm sóc.
"Bệnh của Tiểu Thiên không có biện pháp chữa trị sao?".
Thi Lâm Nguyên nhìn Lục Vinh: "Cũng không phải là không có cách, nhưng để điều chế ra được thuốc giải, có mấy vị thuốc đặc biệt khó tìm, nhưng ta nghĩ, chuyện này đối với lão bản cũng không phải là việc gì khó.".
Lục Vinh nghĩ nghĩ: "Ngươi mau gửi ảnh của những loại thuốc đó qua cho ta đi.".
Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Được.".
Thi Lâm Nguyên rất nhanh đã gởi hình ảnh qua, Lục Vinh nhất thời sợ ngây người: "Đây là thuốc sao?".
Lục Vinh nhìn chằm chằm quang não, ở đó xuất hiện hình ảnh của một con thú hoang đang giương nanh múa vuốt, nhìn khá giống khủng long mà Lục Vinh từng thấy qua trong phim ảnh trên Trái Đất.
"Loại thú này gọi là Kiếm Xỉ Long, cao hơn hai mươi mét, đã từng có thời làm bá chủ thế giới này, nhưng không biết vì nguyên nhân gì đã bị tuyệt chủng, tuy nhiên có không ít hài cốt của chúng còn được bảo tồn cho đến ngày nay, sừng rồng trên đầu Kiếm Xỉ Long rất có giá trị làm thuốc, được thịnh hành trong giới dược sư một thời gian dài, có điều hiện tại sừng rồng Kiếm Xỉ Long đã mất chất theo thời gian, không còn giá trị sử dụng, lão bản, nếu tìm được sừng rồng còn tốt, sự tình liền sẽ được giải quyết". Thi Lâm Nguyên tràn đầy mong đợi nhìn Lục Vinh.
Lục Vinh: "...".
Lần này Lục Vinh không còn may mắn như những lần trước, hắn tìm khắp hệ thống đào bảo, cũng không tìm ra được sừng rồng, bất đắc dĩ, Lục Vinh đành phải mua một lượng lớn thảo dược, xương hổ, xương sói...giao cho Thi Lâm Nguyên nghiên cứu xem có thay thế được hay không.
Thời hạn của thảo dược sau khi được đưa đến thế giới này là vô cùng ít ỏi, Thi Lâm Nguyên cả ngày đều phải ngâm mình trong phòng nghiên cứu, điều chế thuốc giải.
...............
Cửa hàng khoáng thạch.
Vì tình hình chiến sự đang nguy cấp, cửa hàng khoáng thạch làm ăn rất phát đạt, dù Trương Hoà đã tăng giá lên mấy lần, khoáng thạch vẫn thường xuyên bị hết hàng.
"Bên phía lão bản thế nào rồi?" Trương Hòa hỏi.
Hoàng Phi lắc đầu: "Không hề tiến triển, tiểu thiếu gia xảy ra chuyện, lão bản đặt hết tâm tư lên người tiểu thiếu gia, làm gì còn thời gian để lo chuyện làm ăn.".
Trương Hòa cau mày: "Bây giờ thế cuộc rất loạn, tiểu thiếu gia lại gặp chuyện vào ngay lúc này".
"Hiên thiếu nói, đem một nhóm dược tề đi bán, sau đó lấy tiền mua thêm vật tư quân dụng đi." Hoàng Phi nói.
Trương Hòa gật đầu: "Chuyện này ta đang xử lí.".
"Đám người từ Cảnh thành tới vẫn còn chưa đi sao?" Trương Hòa hỏi.
Hoàng Phi lắc đầu: "Không có đi, phỏng chừng bọn họ cũng không dám đi, họ trở về chỉ sợ là sẽ bị xử lý.".
Trương Hòa híp mắt: "Bọn họ muốn lưu lại chúng ta cũng không có cách nào đuổi đi, ngươi nói các anh em cẩn thận một chút, tuy bây giờ thời cuộc rất loạn, dù cho thân phận của chúng ta bại lộ, phía trên cũng sẽ không chú ý đến, thế nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.".
Hoàng Phi gật đầu: "Cái này không cần ngươi nói, các anh em đều hiểu.".
"Cũng không biết tiểu thiếu gia ra sao rồi?".
"Nếu là người bình thường thì đã hết thuốc chữa, nhưng đây là lão bản mà! Ta tin lão bản sẽ nhanh chóng nghĩ ra được biện pháp." Hoàng Phi bình tĩnh nói.
Trương Hòa híp mắt: "Có lẽ vậy.".
...............
Lê Vệ cung cung kính kính chào một tiếng.
Thẩm Hiên nhìn về phía Lê Vệ: "Có chuyện gì không?".
"Mấy ngày nay thiếu gia vẫn luôn tìm kiếm thuốc giải của dược tề xương sụn?" Lê Vệ hỏi.
Thẩm Hiên: "Ngươi có thuốc giải sao?".
Lê Vệ lắc đầu: "Không có.".
"Lão bản cũng đang nghĩ biện pháp, dược tề xương sụn đã nhiều năm không xuất hiện, cũng không biết phu nhân tìm được loại thuốc này từ đâu, dù hiện giờ vẫn chưa tìm ra thuốc giải, nhưng lão bản đã thỉnh người đứng đầu trong việc điều chế dược tề biến đổi gien Vệ Quốc Sinh giúp đỡ, có lẽ sẽ nghiên cứu ra được thuốc giải." Lê Vệ nói.
Thẩm Hiên khinh thường lườm một cái: "Tên kia chỉ hàng lởm vô dụng.".
Lê Vệ ngẩn ra: "Thiếu gia, sao ngài lại nói như vậy? Đại sư Vệ Quốc Sinh chính là người đã nghiên cứu ra dược tề biến đổi gien cấp A...".
Thẩm Hiên lười cùng Lê Vệ nhiều lời: "Chờ khi nào hắn nghiên cứu ra được thuốc giải hãy nói tiếp, hiện tại thì ngươi không cần lắm miệng nữa.".
...............
Thẩm Hiên đi tới phòng thí nghiệm.
"Hiên thiếu đến à?" Thi Lâm Nguyên chào.
Thẩm Hiên nhẹ gật đầu chào Thi Lâm Nguyên: "Có tiến triển gì không?".
"Nguyên liệu điều chế thuốc giải của dược tề xương sụn là sừng rồng Kiếm Xỉ Long, vị thuốc này rất quý giá, hiệu quả trị liệu của nó cũng khó có thể thay thế, cho nên tiến triển mấy ngày nay phi thường chậm, rất xin lỗi Hiên thiếu, là ta vô dụng.".
Thẩm Hiên thản nhiên nói: "Không trách được ngươi, ta biết ngươi đã tận lực.".
"Sừng của Kiếm Xỉ Long, thật sự là không mua được sao?" Thẩm Hiên hỏi.
"Hẳn là vậy, vị thuốc này vốn thập phần trân quý từ hai ngàn năm trước rồi, đến hiện tại thì đã tuyệt tích, cho dù còn thì cũng đã sớm mất đi dược hiệu, bất quá Lục thiếu dường như có thể tìm được rất nhiều loại linh dược kì quái, có lẽ hắn sẽ nghĩ ra được biện pháp nào đó.".
Thẩm Hiên hít sâu một hơi: "Ta biết rồi.".
Mấy hôm nay Lục Vinh vẫn luôn ngâm mình trong Hải Đào, gần như không ăn không ngủ, nếu trên Hải Đào có vị thuốc đó, hẳn là phải sớm tìm được rồi, nhưng Lục Vinh tìm cực khổ nhiều ngày như vậy, cho tới giờ vẫn chưa thấy gì, vậy thì e rằng trên Hải Đào cũng không có.
Thẩm Hiên đi ra khỏi phòng thí nghiệm, tiến đến phòng ngủ, thấy Lục Vinh đang ngồi dựa trên ghế sa lon, thần sắc uể oải, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Sao rồi?" Thẩm Hiên đi tới bên cạnh Lục Vinh hỏi.
Lục Vinh mệt mỏi đáp: "Tìm không thấy.".
Thẩm Hiên thở dài: "Tìm không thấy thì cứ từ từ mà tìm tiếp, rồi cũng sẽ tìm được thôi, ngươi không cần phải gấp gáp.".
Lục Vinh hối hận bức tóc: "Nếu sớm biết như vậy, ta đã không mang Tiểu Thiên đến công viên giải trí chơi làm gì! Tại sao ta lại nhiều chuyện như thế chứ?".
Thẩm Hiên cúi đầu: "Việc đã đến nước này, ngươi có tự trách cũng vô ích, hơn nữa, dù ngươi không dẫn Tiểu Thiên đến công viên, nữ nhân kia cũng sẽ tìm cơ hội khác để ra tay, chuyện này vốn là phải trách ta, nếu ta không có thân thế phức tạp như vậy, hiện tại cũng sẽ không...".
Lục Vinh không vui nói: "Ngươi lại nghĩ đi đâu thế, xuất thân của ngươi cũng không phải là do ngươi lựa chọn.".
"Ngươi tìm được gì trên Hải Đào rồi?" Thẩm Hiên hỏi.
"Hải Đào đang thăng cấp, tạm thời không thể mở ra tìm được, bất quá trước đây ta không tìm được gì, mong là sau khi thăng cấp sẽ có tiến triển." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên gật đầu: "Vậy cũng tốt, chờ thăng cấp xong chúng ta lại tính, nhìn ngươi có vẻ rất mệt mỏi, vẫn là nên nghỉ ngơi sớm chút đi.".
Lục Vinh gãi đầu: "Chuyện này chưa được giải quyết, ta ngủ không được a!'.
Thẩm Hiên bất đắc dĩ nói: "Chuyện này cũng không phải ngươi không ăn không ngủ là có thể giải quyết, từ từ đi, dù sao Tiểu Thiên cũng còn nhỏ, chúng ta có đầy đủ thời gian để nghĩ biện pháp.".
Lục Vinh nắm tóc: "Tiểu Thiên còn quá nhỏ, sao lại phải chịu tội lớn như vậy chứ!.".
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Ngươi tỉnh táo lại một chút đi, chuyện đã xảy ra rồi, có hối hận cũng không thể thay đổi được gì, có hệ thống Hải Đào, nhất định sẽ có biện pháp, dù cho hiện tại không có cách nào, nhưng sau này Hải Đào tiếp tục thăng cấp rồi lại thăng cấp, cũng sẽ có một ngày tìm ra được biện pháp mà thôi.".
Lục Vinh hít sâu một hơi: "Hi vọng là vậy.".