Rút thời gian rảnh rỗi, cô vào trong kho hàng một chuyến, lấy hết tiền trong túi ra, đặt ở trên bàn.

Lúc này trên bàn đã chất đống không ít đồ.

Lúc trước ở chợ mua bán đồ cũ, cô thấy đồ có giá rẻ nên đã mua không ít, bây giờ còn không cần dùng, ví dụ như nồi niêu xoong chảo.

Dù sao hiện tại cô ở trong ký túc xá, nhà hàng còn bao ăn, trên cơ bản không có không gian để cô tự mình nấu cơm.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cô không có khả năng cả đời đều ở trong nhà hàng này, hơn nữa đồ trong kho chứa không hỏng, trữ ở chỗ này một ngày nào đó có thể bán hết.


Ngoại trừ dụng cụ nấu nướng, còn có một ít vải vụn, lúc trước cô để một ít ở bên ngoài, bản thân dùng kim chỉ khâu thành một cái ví tiền nhỏ, chủ yếu dùng để đặt tiền tiêu vặt của cô.

Tấm vải lớn kia cô vốn đã nghĩ xong, có thể làm quần áo cho mình, nhưng sau khi mua về cô mới phát hiện mình không có công cụ, tuy rằng kiếp trước cô vì tiết kiệm tiền, cũng sẽ tự may quần áo, nhưng khi đó có kéo cắt may, còn có thể đến nhà người khác mượn máy may, tự làm quần áo cũng rất ra dáng ra hình.

Nhưng lúc này cô ngoại trừ đồ dùng may vá đơn giản ra, cũng không có thứ gì khác, hơn nữa lúc này máy may vốn không nhiều, cũng không dễ mượn, muốn để cô tự mình may quần áo, thật đúng là có chút khó khăn.

Cô sắp xếp đơn giản đồ đạc trong kho hàng lại, đồ lớn một chút đều đặt ở bên cạnh bàn, đồ nhỏ thì đặt ở trên mặt bàn.

Trên bàn còn đặt một cái đĩa, mặt trên chồng bảy tám cái bánh bột ngô, cô thuận tay kéo hơn một nửa bỏ vào trong miệng, tư vị quả nhiên so với lúc mới cho vào giống nhau như đúc, vẫn là nóng hầm hập, mềm mại thơm ngon.

Tám mươi đồng này cũng bỏ vào một cái bát.

Lâm Niệm suy nghĩ, dứt khoát lại cầm chút vải vụn, đi ra ngoài tiếp tục may ví tiền.

Vải vụn nhỏ, không thấy được, coi như là người ở cùng trong ký túc xá cũng không biết được trước đó cô có bao nhiêu, lúc này cô từ trong kho hàng lấy đồ ra, cũng không có đưa tới quá nhiều sự chú ý.

Lần này cô lại khâu hai cái ví, một cái ví để bốn mươi đồng vào bên trong đó, chờ đến thời điểm cần dùng thì lấy ra, cô chỉ cần lấy một cái ví trong đó ra ngoài là được, không cần lo lắng không cẩn thận bị trộm mất ví tiền, lại vì chuyện ngoài ý muốn mà không một xu dính túi.

Hai ngày sau, lại đến phiên cô nghỉ ngơi, lần này Mạnh Kha Mẫn không nghỉ cùng cô, cô một mình ngồi xe buýt ra ngoài.


Nhưng mà lần này cô không có đi đến đường Phong Lâm, mà là đi về hướng địa phương xa hơn, ngay cả thời gian ngồi xe buýt cũng nhiều hơn một giờ.

Trước khi đến cô đều đã hỏi thăm qua, bên phía đường Phong Lâm chủ yếu là khu vực bán lẻ, lại là khu vực phồn hoa, bất kể là giá cả của quần áo giày dép hay tất mũ đều đắt hơn một chút so với những địa phương khác.

Nếu muốn mua đồ giá rẻ, vẫn phải đi đến ga tàu hoả này.

Lúc trước Lâm Niệm cũng đã nghe nói qua nơi này, chỉ là khi đó chưa từng tới, mà lúc này đi xuống xe buýt cô mới phát hiện, nơi này tuy rằng phồn hoa, nhưng cũng không như trong tưởng tượng của cô.

Hẳn là còn chưa xây xong, cô nhớ rõ vào mấy năm sau, danh tiếng của nơi này cũng chậm rãi vang dội lên.

Sau khi Lâm Niệm nghi hoặc một hồi, liền vứt những chuyện này ra sau đầu, vốn cô tới nơi này mục đích chính là vì mua được đồ giá rẻ, về phần tình huống phát triển của nơi này như thế nào, thật sự không có chút quan hệ gì với cô.


Hôm nay cô tới đây có rất nhiều đồ vật muốn mua, một đường đi qua này, cũng thấy được rất nhiều đồ vật cô cảm thấy cần phải mua.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là mua được đồ vật dùng cho sinh hoạt hàng ngày.

Ví dụ như chăn bông mà bây giờ cô đặc biệt cần.

Trước mắt đã là tháng mười, thời tiết càng ngày càng lạnh, hai ngày nay lúc cô ngủ mặc dù trên người đắp quần áo, nửa đêm cũng sẽ cảm thấy lạnh lẽo.

.