Nhưng hiện tại cách kiếm tiền như vậy, vẫn có nguy cơ nhất định, vì lỡ như bên trên nghe tiếng gió từ vụ kiếm tiền này, họ sẽ gặp nguy hiểm.


“Rất đáng tin cậy, người này là họ hàng bà con với ông nội em, ngày thường chỉ hoạt động ở Kinh Thị, lần trước trở về để dời mộ, lúc ấy có trao đổi qua lại với em, chiếc đồng hồ này em còn chưa trả lại tiền lại cho , người này nói em nếu muốn kinh doanh con đường này, có thể cho em ứng trước một chút hàng, chờ kiếm được lời, rồi trả lại tiền vốn cho sau.

”Điền Chí Thành biết lời nói dối rất dễ bị lộ, nên anh dứt khoát nói một số thông tin thật thật giả giả đan xen, vì ngày trước đúng là có một người bà con xa từ Kinh Thị trở về thôn Chu Điền để dời mộ, người này có tới nhà Điền Chí Thành làm khách, bất quá chỉ nói được vài câu, ngay cả cơm cũng không ăn thì đi rồi.

Lúc ấy Điền Chí Thành cảm thấy đối phương xem thường nhà bọn họ, cũng không cùng người này nói chuyện nhiều, hiện giờ có thể lấy đối phương ra làm cái cớ thuyết phục Triệu Trình cùng hợp tác, dù sao anh cùng người kia cách trời nam biển bắc, chưa chắc gì có ngày gặp lại.


Đối với lý do thoái thác của Điền Chí Thành, Triệu Trình kỳ thật đã tin hơn phân nửa, vì Điền Chí Thành ở nông thôn, ngoại trừ thân thích họ hàng ra, thằng nhóc này cũng không tiếp xúc được với kẻ có tiền nào.

Hơn nữa Kinh Thị đất rộng của nhiều, từ nam đến bắc người nhiều như lông trâu, nếu xuất hiện người có thủ đoạn kiếm được hàng hóa với giá rẻ để đầu cơ trục lợi, Triệu Trình không thấy hiếm lạ về việc này.

Hơn nữa tính tình của Điền Chí Thành anh ta rất hiểu rõ, thằng nhóc này tuy có chút lười, nhưng người không xấu, chiếc đồng hồ này chắc chắn không phải do thằng nhóc này trộm được.


“Chuyện mua bán này rất tốt! ngày qua ngày em cúi mặt xuống đất lưng hướng lên trời, được chấm công là có cái ăn , em đừng thấy anh cả ngày chạy lên nông thôn, chạy về thị trấn rất tự do vui vẻ.

.