Đỗ Phương bị phớt lờ cũng không để tâm, cô ta đang vui vẻ vì bản thân đã nói chuyện được với Trần Tri Thanh.

Đỗ Phương ôm sách mượn được từ chỗ Trần Tri Thanh, vui vẻ rạo rực nằm ở trên giường.

…….


Chu Mai Hương đi đến nhà quả phụ Điền trong ánh mặt trời gay gắt, bà ấy và Điền Chí Thành đang ăn cơm.

“Em gái, chị báo tin vui cho em đây.

” Chu Mai Hương còn chưa vào nhà đã gào lên, trong giọng nói mang theo sự vui sướng không che giấu được.

Nghe giọng điệu hiển nhiên là tin tốt, hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều mang theo vẻ tươi vui.

“Trời ơi, hôm nay thật đúng là nắng chết chị.

” Chu Mai Hương vào nhà, oán trách một tiếng theo bản năng, Điền Chí Thành cực có ánh mắt đi rót nước.

“Thím, uống chén nước.


” Điền Chí Thành bưng nước đến, là nước bạc hà anh đặc biệt mua trên Taobao, thanh lọc giải khát, còn mang theo mùi thơm bạc hà.

“Thím không khách sáo với cháu, hôm nay thím giúp cháu làm xong một chuyện lớn.

” Chu Mai Hương vừa nói vừa uống một hơi cạn sạch nước trong chén: “Nước này ngọt ghê, bỏ thêm cái gì ngon để lấy lòng thím cháu phải không.

”“Cái gì, cô gái kia đồng ý rồi?” Quả phụ Điền nghiêng người về phía trước, vội vàng hỏi.

“Đồng ý rồi, hôm nay xem như chị nói rách cái miệng này rồi.

” Chu Mai Hương cười chọc Điền Chí Thành: “Chí Thành này, lần này thím xem cháu cảm ơn thím thế nào.

”“Cảm ơn, nhất định phải cảm ơn.


” Quả phụ Điền kéo kéo tay áo Điền Chí Thành, cười nói: “Không những phải hậu tạ, đợi đến lúc kết hôn, nhất định mời thím nó ngồi bàn tiệc trên.

”Điền Chí Thành nghe thấy Mục Hiểu Hiểu đồng ý thì mỉm cười, vẫn là bị quả phụ Điền nhắc nhở mới nhận ra, nhưng vào khoảnh khắc này, trong lòng vẫn có hơi nóng hổi.

“Thím, thím yên tâm cháu nhất định sẽ hậu tạ thím thật tốt!” Điền Chí Thành trả lời, mặc kệ vấn đề dư luận, Mục Hiểu Hiểu có thể đồng ý lấy anh nhanh như vậy, Chu Mai Hương chắc chắn phải tốn rất nhiều công sức.

Đến lúc đó vợ đội trưởng ba làm mai, người trong thôn cũng không dám đồn thổi quá nhiều.

.