Nghê Thiên Ngữ theo Mạnh Diên Châu ra ngoài, cô đứng ở cửa quán rượu, chờ anh lái xe tới đây. Cô đứng tại chỗ, cách đó không xa lá cây dương không ngừng lật, bóng cây hiện lên sắc mực, có điểm giống như mực nước giờ phút này bị lay động, chứng tỏ với mọi người rằng cơn gió này mãnh liệt tới mức nào, gió thổi lên trên mặt, mang theo khí nóng lưu lại trên mặt đất, không có điểm ấn tượng nào, cô lấy tay vuốt sợi tóc đang bay loạn trên trán, ánh mắt nhìn về chiếc xe đang đi về phía mình kia.

Cô đứng trước cửa quán rượu, vầng sáng ảo rơi vào trên người cô, cô mặc váy trắng tinh,tóc dài như thác nước, tóc hơi rối, bình tĩnh đứng, bóng dáng mang theo chút quỷ mị, như từ trong núi đi ra vậy. Khóe miệng Mạnh Diên Châu khẽ giơ lên, có lúc, anh cảm giác cô từ nơi không biết tên đi tới, anh không có cách nào giải thích, rõ ràng cô không có ưu điểm đặc biệt nào, vì sao anh vẫn không bỏ cô, đây là chuyện nói không thông, ít nhất là theo ý anh mà nói.

Nghê Thiên Ngữ đi lên trước, mở cửa xe, ngồi xuống.

Mạnh Diên Châu nhanh chóng khởi động xe, lập tức đi ra ngoài, động tác của anh gọn gàng, tay áo nửa vén lên, lộ ra cánh tay mê người. Cánh tay của cô, hình như cảm thấy rất hứng thú, nhìn chằm chằm không thả, đường vân tráng kiện, hợp với ngón tay thon dài của anh, như mang theo hấp dẫn vô hạn.

Nói thật, cô có chút muốn sờ cánh tay của anh, muốn cảm thụ nơi đó một chút, nhuwgn chỉ suy nghĩ một chút mà thôi.

Ngoài xe, bóng cây nhạt lui về phía sau, thỉnh thoảng chợt có ánh đèn đánh vào gò má của anh, để một nửa mặt anh mang theo bóng mờ lại có vầng sáng, cô nhìn vậy nhưng không biết sao mà nở nụ cười.

“Bộ dạng này của cô, thật sự không nhìn ra là biểu hiện nhớ bạn trai cũ hồi xưa.” Mạnh Diên Châu ở khúc quanh thì đột nhiên mở miệng.

Nghê Thiên Ngữ gật đầu một cái, “Anh hoa mắt rồi, tôi đang nhớ tới bạn trai cũ như vậy, làm sao có thể đi theo anh.” Cô tạm ngừng, nhìn ngón tay của cô, cô không thể nào hài lòng với ngón tay của mình, không tính là đẹp mắt, cũng không mảnh, nhiều lắm chỉ có thể an ủi mình có vẻ phúc hậu chút, “Ngược lại là anh, tình cũ khó quên với bạn gái cũ mới phải chứ?”

Mạnh Diên Châu giảm tốc độ, cảm thấy hứng thú nhìn cô một cái, “Thật sao?”

Nghê Thiên Ngữ không thích đề tài này, “Sao lại một mình anh lái xe, Ngũ thúc đâu?”

Cô quả nhiên thấy được anh vừa rồi uống rượu cùng Ngũ thúc nói chuyện, vẻ mặt Mạnh Diên Châu lập tức cứng lại, “Ngũ thúc tuổi cũng cao, dễ gặp chuyện nguy hiểm, ngộ nhỡ ông bị hoa mắt, không phải chúng ta bị tai nan xe rồi sao?”

“Chậc chậc, sao anh có thể sợ chết thế này!”

“Tôi giải thích bình thường.”

Khóe miệng Nghê Thiên Ngữ nâng lên nụ cười xấu xa, “Người nên lo lắng là tôi, anh bây giờ đang say. Ai, nếu như bây giờ tôi kích anh một chút… có lẽ sẽ xảy ra tai nạn xe, sau đó tôi với anh cùng chết nhỉ?”

“Cô cứ thử xem.”

“Người ở bên cạnh anh lâu nhất mà anh còn nghi ngờ, không tiếc dò xét, anh đang thể hiện anh lợi hại dường nào hay là muốn chứng minh một mình anh là đủ rồi.”

Mạnh Diên Châu chợt tăng tốc, hơn nữa nhanh chóng rẽ, hơn nữa xe càng gần với viền đường cái, ven đường cũng có hàng rào, chỉ có vòng dây xanh cùng mấy cây cối to lớn, cây cũng không nhỏ. Giờ phút này anh lái xe nhanh chóng đi qua một thân cây, giống như một người tuyệt vọng lựa chọn tự sát, nhưng anh đạp phanh, đầu xe đến gần cây đại thụ chưa đủ 5 mét thì dừng lại, “Tôi phải nhắc cô, coi như bị tai nạn xe cộ, cô cũng là người chết trước.”

Nghê Thiên Ngữ miệng to hô hấp, thân thể bởi vì quán tính mà nhào về phía trước, nhưng vẻ mặt của cô cũng không lộ vẻ sợ hãi, cô quay đầu nhìn anh, nở nụ cười, có vẻ quỷ dị khác thường.

Mạnh Diên Châu đưa tay siết chặt cằm của cô, “Tôi lầm rồi, xem ra cô bị bạn trai cũ của cô kích không nhẹ, không tiếc tìm đến cái chết.”

Cô nhìn anh, có thể cảm nhận được trong cơ thể anh có một con dã thú nhỏ, hơn nữa có thể cảm nhận được nó không ngừng lớn lên.