Ân Thời Tu ra khỏi xe.
Nhâm Ý Hiên đi tới và dừng lại trước mặt anh.
"Nhâm Ý Hiên, sao cháu lại ở đây?"
"Tôi nghĩ rằng trong lòng tổng giám đốc Ân hiểu được mà."
Giọng nói của Nhâm Ý Hiên luôn luôn rất trong trẻo, trong sự trong trẻo lại lộ ra một chút bướng bỉnh của người trẻ tuổi.
Ân Thời Tu từng rất thưởng thức tính khí điềm đạm mà không kiêu ngạo hay bốc đồng của Nhâm Ý Hiên.
Chỉ là bây giờ...
"Tô Tiểu Manh phải không?"
Một cuộc đối thoại giữa hai người thông minh thì không cần đi quá quanh co.
Cho dù chuyện anh và Tô Tiểu Manh kết hôn vào tháng hai, anh cũng chỉ đề cập riêng với nhà trường, nhưng anh biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ lan truyền, sớm muộn gì cũng đến tai Nhâm Ý Hiên.
"Là chú."
Đôi mắt phượng hơi nhướng lên của Nhâm Ý Hiên đầy nhẫn nại và đau đớn.
"… Là tôi."
Ngay sau khi Ân Thời Tu đáp lại, nắm đấm của Nhâm Ý Hiên đã tung lên, vừa nhanh vừa mạnh!
Tuy nhiên, Ân Thời Tu né tránh với tốc độ còn nhanh hơn, khiến cho nắm đấm đang bừng bừng lửa giận đập vào không trung.
"Tôi luôn nghĩ cháu là người biết kiềm chế cảm xúc.

Thái Sơn có sụp đổ trước mặt thì mặt cũng không chút thay đổi."
Ân Thời Tu nhìn anh ta, thản nhiên nói.
Tuy nhiên, đôi mắt của Nhâm Ý Hiên đã đỏ hoe: "Tổng giám đốc Ân, cô ấy chỉ là một cô gái mười chín tuổi!"
"… Tôi biết."
"Sao chú có thể hạ thủ với một cô gái chỉ mới mười chín tuổi? Làm sao chú có thể làm cho cô ấy mang thai chứ?!"
Lúc trước có nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra cái tên mà Tô Tiểu Manh từ chối nói ra, lại là...!Ân Thời Tu.
"Đó là một tai nạn."
“Tai nạn?” Nhâm Ý Hiên vừa nghĩ đã thấy nực cười!
Một người đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi làm cho một cô gái mười chín tuổi mang thai, đây là...!tai nạn sao?”
"Tôi không nghĩ đây là một tai nạn, đó là trò chơi ác liệt của đám người xã hội thượng lưu là các người mà thôi!"
"..."
"Bẩn thỉu và kinh tởm!"

Ân Thời Tu bình tĩnh nhìn Nhâm Ý Hiên đang dần mất kiểm soát.

Anh không nói mà chỉ đứng trước mặt anh ta với một thái độ thản nhiên.
Nhâm Ý Hiên nắm chặt tay.
"Chú có biết đó là cô gái của tôi không? Đó là cô gái của tôi! Tôi giữ gìn mười chín năm, người con gái duy nhất tôi thích, tôi coi như báu vật!"
"Nhưng cháu lại gây ra tổn hại không thể bù đắp được cho cô gái mà cháu trân trọng này."
Giọng của Ân Thời Tu vẫn bình tĩnh.
Nhâm Ý Hiên cau mày: "Chú...!nói tôi làm tổn thương cô ấy?"
"Chẳng lẽ không đúng?"
"Ân Thời Tu, là chú đã cướp đi cô gái của tôi! Là chú đã khiến cô ấy phải trải qua tất cả những gì đáng lẽ cô ấy không nên chịu đựng ở tuổi mười chín! Chú lại nói rằng tôi đã làm tổn thương cô ấy?"
Nhâm Ý Hiên không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng Ân Thời Tu sẽ cắn lại mình.
Ân Thời Tu bước một bước về phía trước, không còn lo lắng rằng anh ta sẽ bất ngờ tấn công nữa.
"Cháu nói đúng, tôi đã khiến cô ấy trải qua tất cả những gì mà cô ấy không nên nhận."
Đôi mắt Ân Thời Tu hơi nheo lại, anh nói tiếp: "Nhưng tôi có thể bù đắp cho cô ấy.

Những lỗi lầm tôi đã gây ra cho cô ấy, tôi có thể bù đắp cho cô ấy gấp trăm lần nghìn lần."
"Làm sao để bù đắp?! Hả?"
Nhâm Ý Hiên đỏ ngầu hai mắt, tròng mắt như muốn trợn trừng, nhưng lại tràn đầy khinh thường, khuôn mặt tuấn mỹ vốn có lúc này lại có chút gớm ghiếc.
Anh ta cười lạnh hỏi:
"Dùng những đồng tiền dơ bẩn của chú sao? Chú nghĩ dùng tiền của chú có thể bù đắp những gì chú đã làm với Tô Tiểu Manh sao?"
Thấy Ân Thời Tu không nói, anh ta lại khịt mũi:
"Hay là dùng danh nghĩa vợ của tổng giám đốc tập đoàn Ân thị? Chú coi Tô Tiểu Manh là gì?"
"Tôi sẽ kết hôn với cô ấy.

Tôi nghĩ chắc là cháu cũng đã biết."
"..."
Các khớp ngón tay của Nhâm Ý Hiên đã nổi gân xanh.
"Bất kể tiền bạc hay danh phận, tôi đều cho cô ấy, đây là điều cô ấy xứng đáng có được.

Về phần bồi thường, tôi dùng...!danh nghĩa Ân Thời Tu."

"Cô ấy...!đã đồng ý?"
Giọng Nhâm Ý Hiên hơi run rẩy.
Ngay cả khi nghe được chuyện này từ văn phòng chủ nhiệm, anh ta cũng không muốn tin, chạy đến đây như điên, chỉ để tìm Ân Thời Tu tính sổ.
Tuy nhiên, anh ta phát hiện anh ta đến đây, đối mặt với người đàn ông thậm chí còn chưa từng lộ ra biểu cảm quá đáng nào, anh ta chợt nhận ra mình không phải đang tính sổ, mà là đang tự rước lấy nhục.
"Cô ấy rất thích cháu.

Tôi xen vào giữa chừng là không công bằng.

Nhưng Tô Tiểu Manh, là do Nhâm Ý Hiên cháu tự tay buông bỏ."
"Tôi không có!"
"Khi cô ấy cần cháu, cháu đã không ở đó.

Khi cô ấy đứng trên bờ vực, cháu đã đẩy cô ấy một cái..."
Vẻ mặt của Nhâm Ý Hiên đông cứng lại.
"Nếu như cháu không tiết lộ chuyện mang thai của cô ấy cho người khác, hoặc người biết chuyện không lan truyền chuyện này trên diễn đàn của trường và mọi chuyện không đến mức này, có lẽ Tiểu Manh sẽ không phải kết hôn với tôi.

Mà cháu có thể còn có một cơ hội có được cô ấy."
Đôi mắt của Ân Thời Tu thâm trầm hơn Nhâm Ý Hiên rất nhiều.
Anh là một kẻ săn mồi, nhưng anh lại phải bày ra một tư thế chính nghĩa lẫm liệt.
Anh không muốn làm cho mình trông quá đáng khinh, vì vậy anh chỉ có thể để cho sự thất vọng của Nhâm Ý Hiên đến từ bản thân anh ta nhiều hơn.
Chính Nhâm Ý Hiên đã từ bỏ cơ hội có được Tô Tiểu Manh, chứ không phải sự phá hoại tàn nhẫn do Ân Thời Tu anh chen chân vào.
"Tổng giám đốc Ân..."
Nhâm Ý Hiên hít một hơi thật sâu, sau khi cân nhắc một lúc, anh ta ngước mắt lên, màu đỏ ngầu trong mắt anh ta thoáng mờ đi một chút.
"Lúc đó, Tiểu Manh đề nghị tôi đến làm việc tại Ân thị.

Nguyên nhân khiến tôi đồng ý một phần là vì Tiểu Manh, nửa còn lại là vì tôi có ấn tượng tốt với Ân thị.

Tôi cảm thấy có thể học hỏi được nhiều điều từ chú, tổng giám đốc Ân."

"Cháu cũng có thể đến làm việc tại Ân thị.

Đãi ngộ mà tôi đã hứa với cháu sẽ không thay đổi."
Nhâm Ý Hiên nhếch mép:
"Không cần."
Ân Thời Tu cau mày.
"Tôi sẽ không đến Ân thị, càng không thể làm việc cho chú."
Sau khi Nhâm Ý Hiên nói xong thì quay người.
Còn Ân Thời Tu, vốn dĩ muốn nói điều gì đó, nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy không cần thiết.
Đi ngang qua anh ta, Ân Thời Tu bước vào thang máy.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, anh nhìn thấy ánh mắt của Nhâm Ý Hiên, một ánh mắt dường như khiến anh phải ghi nhớ.
Anh ta sẽ trả thù, sớm hay muộn.
Điểm này, Ân Thời Tu tin tưởng.
Nhâm Ý Hiên thu lại ánh mắt và đi về phía xe của mình...
Điều khiến anh ta cảm thấy đau đớn nhất không phải là Tô Tiểu Manh và Ân Thời Tu sắp kết hôn, mà là anh ta phát hiện ra...
Sau khi Ân Thời Tu làm tổn thương Tô Tiểu Manh, anh có thể xử lý ổn thỏa và bù đắp nhiều nhất có thể.
Và khi anh ta làm tổn thương Tô Tiểu Manh, lại không thể bù đắp, không thể giải quyết.
Mặc dù anh ta đã trở thành một nhân vật không thể bị người khác coi thường, cũng đã thực sự bước vào xã hội, nhưng lại bất lực khi đối mặt với những người như Ân Thời Tu.
Anh ta quá yếu đuối, nên những thứ của anh ta mới bị người khác lấy mất.
Mở khóa xe, anh ta mở cửa ghế lái, vừa ngồi vào, chỉ thấy cửa ghế phó lái cũng bị kéo mở...
Ngay sau đó, một người đàn ông nở nụ cười tà ác ngồi vào.
Nhâm Ý Hiên cau mày: "Anh là ai?"
"Tôi là ai thì trả lời sau, vừa rồi tôi vô tình nghe lén được cuộc nói chuyện của cậu và Ân Thời Tu..."
Người đàn ông nhìn về phía Nhâm Ý Hiên, nhếch lên đôi môi xinh đẹp: "Phụ nữ bị cướp à? Tôi rất tò mò...!Ân Thời Tu chưa từng chạm đến người đã bị người khác động vào.

Cô gái đó là người như thế nào vậy?"
Nhâm Ý Hiên nheo mắt tỏ vẻ không vui: "Rốt cuộc anh là ai?"
"Một người có thể giúp cậu giành lại phụ nữ."
Người đàn ông có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nụ cười quyến rũ pha chút tà ác, giọng điệu lại vô cùng ngả ngớn.
Nhâm Ý Hiên cau mày.
Người đàn ông vươn vai, đưa cho anh ta một tấm danh thiếp từ trong ngực.
"Tôi chờ cậu."
"..."
Người đàn ông nói xong liền xuống xe, Nhâm Ý Hiên nhìn thấy anh ta lên thang máy và đi lên lầu.

Anh ta nhìn lại tấm danh thiếp dát vàng trên tay, có in hai ký tự chữ thảo - Dung Tĩnh.
Nhâm Ý Hiên dường như đã nghe thấy tên người này...

Sau khi Ân Thời Tu làm việc xong thì về nhà đưa Tô Tiểu Manh và Ân Mộng đi ăn tối.
Sau bữa tối thì chở Ân Mộng về trường học.
Khi trở lại, trên bầu trời đã đổ tuyết lác đác, khiến đêm đen trở nên dịu dàng hơn một chút.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, khắp phố phường ngập tràn không khí rộn ràng chào đón năm mới.
"Chú, chú không về nhà à?"
"Không phải đang đưa em về nhà sao?"
Tô Tiểu Manh quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không phải, ý của cháu là nhà của chú, chính là chỗ của bố mẹ chú.

Đêm giao thừa, chú không trở về ăn cơm đoàn viên sao?"
"Không về."
Tô Tiểu Manh chớp mắt, không hiểu tại sao chú không về nhà đón giao thừa.
Mặc dù thời khắc giao thừa không sôi động như Tết nhưng hầu hết mọi người vẫn chọn để sum vầy bên gia đình và những người thân yêu.
"Làm sao vậy?"
Ân Thời Tu nhìn thấy Tô Tiểu Manh đang nghi ngờ nhìn mình, không khỏi hỏi.
"Không có chuyện gì, cháu chỉ muốn nói...!Tối nay chúng ta cùng nhau xem tiệc giao thừa, được không?"
Ân Thời Tu nhếch khóe môi đáp lại: "Được."
Tô Tiểu Manh cũng lặng lẽ cười.
Cả hai dường như đang trong một tâm trạng khá tốt.
Tuy nhiên, cả Ân Thời Tu và Tô Tiểu Manh đều không nghĩ rằng sau khi mở cửa căn hộ, sẽ có hai người già khoảng bảy mươi tuổi đang ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha...
Tô Tiểu Manh bất giác giật mình, cô chớp chớp đôi mắt to tròn, kéo áo của Ân Thời Tu.
"Chú…"
Ân Thời Tu mím môi dưới.
Sau đó gọi một cách yếu ớt: "Bố, mẹ..."
Hai người già bảy mươi tuổi tóc bạc trước mặt họ là bố mẹ của Ân Thời Tu, gia chủ gia mẫu hiện tại của nhà họ Ân.
Sau khi Tô Tiểu Manh nghe xưng hô của Ân Thời Tu, cô sững sờ một lúc.
Phản ứng ngay lập tức của tiềm thức là lui ra khỏi cửa.
Trời ạ…
...!Bố mẹ của chú ư?
Chỉ là thân thể vừa mới lùi lại một bước thì cánh tay đã bị túm lấy, khoảng cách bị rút lại trong nháy mắt.
"Sớm muộn gì cũng gặp, em chạy cái gì?".