Tô Thành Tể cầm lấy gối, mỉm cười đến gần Tô Tiểu Manh, hỏi: "Biết lúc nào thế? Lần trước bố mẹ qua, sao con không nói gì thế?"
Tô Tiểu Manh gãi đầu, nhìn Tô Thành Tể: "Trước đó còn nhỏ, bác sĩ không chú ý, hai ngày trước, chú dẫn con đi khám sản khoa, bác sĩ nói là hai trứng vàng."
Mẹ Tô giơ tay và vỗ nhẹ vào đầu Tô Tiểu Manh.
Tô Tiểu Manh đau đớn, lúc này mới ý thức được là mình nói bậy theo bố mình rồi.
"Đó là sinh đôi."
Cô sửa lời.
"Sinh đôi cũng tốt! Sinh đôi cũng tốt! Một đứa thì cô đơn lắm, sinh đôi cho có bạn."
"Con cũng nghĩ thế."
Tô Tiểu Manh nói xong, sau đó lén lút liếc nhìn mẹ Tô, nhỏ giọng hỏi Tô Thành Tể: "Bố, con lợi hại không?"
Tô Thành Tể âm thầm giơ ngón tay cái lên với cô, nhỏ giọng nói: "Gà rán thật lợi hại!"
"..."
Mẹ Tô đang xem TV, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.
Bà chợt nhớ thế giới mình từng sống, ôi, ít nhất họ đều là người thông minh.

Ngày 29 Tết, nhà nào cũng tất bật chuẩn bị cho bữa cơm tất niên.
Cửa hàng hoa của Tô Thành Tể đóng cửa lúc ba giờ.
Tô Tiểu Manh và mẹ Tô vội vã đến siêu thị để mua một số thực phẩm tranh thủ lúc siêu thị còn mở cửa.
Khi hai người phụ nữ mua đồ, chắc chắn họ sẽ mua cả một đống túi lớn túi nhỏ.
Lúc đến thì bắt xe buýt, lúc về phải đợi bố Tô lái xe đến đón.
Trở lại khu dân cư, bố Tô đậu xe, xách đồ và cùng hai mẹ con trở về nhà.
Trên đường đi, họ tình cờ gặp một bà dì béo từ ủy ban khu phố của khu dân cư.
Nhìn thấy Tô Tiểu Manh, bà ta vội vàng nói: "A, Tiểu Manh về rồi à!"
"Chào dì Thẩm."
Dì béo này họ Thẩm, nhưng vì dáng người như cái thùng và tính tình tốt bụng nên được mọi người trìu mến gọi là dì béo.
"Tiểu Manh thật sự càng ngày càng ra dáng một cô gái lớn rồi! Học ở Bắc Kinh nên nhìn sang hẳn lên nhỉ!"
"..."
Tô Tiểu Manh mỉm cười.
Mặc dù dì béo làm việc trong ủy ban khu phố, nhưng văn hóa của bà ta không cao, lời nói của bà ta không chuẩn xác lắm.
Tô Tiểu Manh bày tỏ sự hiểu biết và không tranh luận với bà ta.
"Hả? Hình như cháu tăng cân không ít nhỉ! Haha, sẽ không trở lại mập mạp và mũm mĩm như khi còn nhỏ chứ?"
"..."
Tô Tiểu Manh sắp khóc luôn rồi.
Mẹ Tô vốn định hàn huyên vài câu, sau đó nhanh chóng kéo Tiểu Mạnh về nhà, nhưng ai ngờ…
"Dì béo, Manh Manh nhà tôi đang mang thai, lại là mang thai đôi đấy! Cho nên nhìn mập hơn một chút, ha ha!"
Tô Thành Tể cười nói.
"..."
"..."
Tô Tiểu Manh kinh ngạc nhìn bố mình đang cười toe toét.
Ông ấy… ông ấy thật cô tâm mà!
Quay đầu liếc mẹ một cái, không cần nghĩ cũng biết sắc mặt của bà kinh khủng cỡ nào!
Mà dì béo nghe Tô Thành Tể nói xong, biểu cảm trên mặt rất kỳ lạ, không biết lời bố Tô nói là thật hay giả, cũng không biết nên cười hay là nên nói lời chúc mừng.
Dù sao thì...
Vẻ mặt rất quái lạ.

Cuối cùng, ánh mắt của bà ta chỉ có thể tập trung vào mẹ Tô.
Đã tới nước này rồi, có cố che giấu thì sẽ càng lộ thôi, vậy nên mẹ Tô cười tủm tỉm nói: “Manh Manh kết hôn rồi.”
"..."
Dì béo há to miệng: "Manh Manh...!mới mười chín tuổi mà?"
Mẹ Tô tiếp tục mỉm cười, kiên nhẫn nói: "Ừm, qua năm mới sẽ là sinh nhật lần thứ hai mươi của nó."
"Với ai thế?"
"Dì béo không biết đâu."
Mẹ Tô vẫn mỉm cười.
"Cưới chạy bầu hả?"
"..."
Mẹ Tô nghiến răng, cười cười cho có lệ: "Mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện, ngày cưới đã định từ lâu rồi, ai ngờ tụi nó đã mang thai trước khi có giấy chứng nhận kết hôn, nhưng không sao, dù sao cũng phải kết hôn mà."
"...!Đúng là không hiểu chuyện mà! Cháu còn nhỏ như vậy, không phải nên tiếp tục học hành sao?"
"Con bảo lưu nửa năm, sinh xong con sẽ tiếp tục học.

Dì béo, nếu không có việc gì thì con đi lên trước nhé."
"À, được…"
Mặc dù dì béo gật đầu, nhưng mẹ Tô dù nhắm mắt cũng biết bà ta đang nghĩ gì.
Tô Thành Tể dường như mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, bước chân lên lầu vô cùng thấp thỏm.
“Cạch”, cửa mở ra.
Mẹ Tô bước vào mà không nói gì cả.
Tô Tiểu Manh và Tô Thành Tể liếc nhìn nhau, cả hai đều có vẻ hơi chột dạ.
"Mẹ…"
"Gì?"
"Ồ, không có gì."
Giọng điệu của mẹ hình như không có gì không ổn, vì vậy Tô Tiểu Manh vẫy tay với bố mình, ra hiệu "an toàn".
Tô Thành Tể thở phào nhẹ nhõm, cùng Tô Tiểu Manh vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, nhưng giày vừa mới thay xong…
"Rầm" một tiếng, hai cha con đồng thời ngẩng đầu lên như mấy con thỏ sợ hãi, ánh mắt giống nhau nhìn chằm chằm mẹ Tô đi ra từ phòng tắm.
Bà ném ra một cái bàn giặt, chỉ vào Tô Thành Tể và nói: "Quỳ bao lâu tùy ông."
"..."
Tô Tiểu Manh nuốt nước miếng.
Tô Thành Tể vội vàng nhìn Tô Tiểu Manh, ra hiệu cho cô nói thay cho mình.
Ai ngờ Tô Tiểu Manh lại không muốn chuốc họa vào thân, vội vàng lắc đầu, Tô Thành Tể còn chưa kịp giữ cô lại, cô đã lập tức trốn trở về phòng.
Tô Thành Tể trợn trắng mắt, sau đó đi đến bên ván giặt, lẩm bẩm nói: "Bây giờ ai còn dùng ván giặt, máy giặt nhà chúng ta tiên tiến như vậy, bà xã, sao em còn giữ lại chiếc ván giặt này thế?"
"Hừ."
Mẹ Tôi khịt mũi: "Giặt quần áo thì dùng máy giặt, nhưng để rửa sạch miệng của ông thì chỉ có thể dùng ván giặt."
"..."
Tô Thành Tể yên lặng quỳ trên ván giặt: "Ôi ôi…"
"Bớt giả vờ đi!"
"Vợ à, không phải anh vừa nói sự thật sao..."
"Ông có đầu óc không hả! Dì béo là loại người nào chứ?"
"Tốt bụng và ấm áp."
"Vậy ông qua ở với bà ta đi!"
"..."
"Tô Thành Tể, Manh Manh mang thai, không phải ông rất đắc ý sao?"

"Đúng mà, con bé và Tiểu Ân còn mang song thai đấy.”
"..."
“Năm đó bác sĩ cũng nói em sinh đôi, nhưng cuối cùng lại lừa dối anh…”
"Tô Thành Tể."
"Hửm?"
"Quỳ xuống, tôi không cho ông đứng thì ông không được phép đứng lên."
Mẹ Tô vô cùng mệt mỏi, vào phòng bếp bắt đầu ráo riết chuẩn bị cho bữa cơm tối giao thừa ngày mai.
Ngay cả Tô Tiểu Manh đang trốn trong phòng ngủ cũng nghe thấy tiếng cắt rau kinh hồn bạt vía của mẹ.
Sợ là vừa ra ngoài đã thấy, thứ mà mẹ thái không phải là rau, mà là bố.
Bố Tô quỳ đến tối, mẹ Tô kêu ông đứng dậy, sau đó ông giả vờ mình quỳ rất đau đớn rồi đứng dậy.
Mẹ Tô không thèm để ý đến ông, mặc dù đang bận rộn trong phòng bếp nhưng một con mắt vẫn lườm ông.
Chắc là bà điên rồi nên mới lấy một người đàn ông như vậy?
Bữa cơm tối hiển nhiên trở thành cuộc họp phê bình Tô Thành Tể, Tô Tiểu Manh ở bên cạnh lắng nghe, đương nhiên không ngốc như bố mình, thậm chí còn tới bổ sung vài câu.
Cô ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn, im lặng không nói nhiều, sợ lửa thiêu đốt chính mình.
"Con có nghe không?"
"..."
"Tô Tiểu Manh, mẹ đang nói chuyện với con! Con có nghe thấy không?"
"Hả? Ồ, cái gì ạ?"
Tô Tiểu Manh ngẩng đầu lên và hoảng sợ nhìn mẹ mình.
"..."
Mẹ Tô im lặng nhìn cô.
Tô Tiểu Manh đặt bát đũa xuống như thể cam chịu số phận của mình, cuối cùng bị buộc phải đứng cùng đội hình với bố cô để bị thảo phạt.
Ngày hôm sau là giao thừa.
Sau khi Tô Tiểu Manh tính toán, cô đã về nhà được hai ngày rồi.
Không biết chú có giống mình không, bị mẹ bắt làm nô dịch.

"Dưa mật này cắt thành miếng, cẩn thận một chút."
Mẹ Tô hướng dẫn.
"A, dùng để làm salad trái cây ạ?"
"Vắt một ít dưa ngọt và nước cam xanh."
"Ôi mẹ ơi, trong nồi hầm này nấu gì thế?"
"Thịt lợn và đậu nành."
"Cái này thì sao?"
Tô Tiểu Manh lại chỉ vào rau trong chảo.
"Gà cỏ hầm nấm sò."
Tô Tiểu Manh hít một hơi thật sâu mùi thơm của thức ăn: "Mẹ, mẹ đúng là kiểu phụ nữ công dung ngôn hạnh!"
"Con xem mà làm đi, chừng này tuổi rồi cái gì cũng không biết, gả vào nhà người ta mà không biết làm gì cả, người bị mắng chính là bà mẹ già này đấy.”
Tô Tiểu Manh gật đầu đáp ứng.
Mẹ Tô liếc cô một cái, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Ân Thời Tú thật sự rất bận sao?"
"Vâng, chú ấy rất bận, buổi sáng thường đi ra ngoài, đến sáu bảy giờ tối mới về."
Thật ra không phải như vậy, chỉ vì buổi sáng Ân Thời Tu cứ tham lam vuốt ve, muốn cùng cô ăn sáng nên đã cố ý điều chỉnh thời gian, đến công ty đã gần mười một giờ.

"Công việc không phải là cái cớ.

Dù bận rộn đến đâu, nếu người ta thật sự yêu con thì sẽ dành thời gian cho con."
"… Vâng."
"Bố con không phải rất hòa hợp, nhưng khi đó, vì dựa vào năng lực của chính mình để cho mẹ có thể sống tốt, ông ấy thật sự rất bận rộn, nhưng cho dù như vậy, ông ấy cũng sẽ không bỏ quên mẹ."
"Đó là lý do tại sao mẹ đã kết hôn với bố!"
Mẹ Tô hiếm khi nở nụ cười trên khuôn mặt.
"Ngay cả bây giờ vẫn vậy.

Đàn ông dù sự nghiệp bên ngoài có lớn đến đâu, nếu anh ta không thể chăm sóc gia đình của mình thì coi như bỏ, tiền thì ai cũng có thể kiếm được, không cần dựa dẫm vào anh ta, cho nên nếu một người đàn ông không thể cho con sự vui vẻ về tinh thần, vậy thì không cần."
"Chú...!bận lắm."
Tô Tiểu Manh thì thầm và lặp lại.
Mẹ Tô lại nhìn cô, có vẻ khó hiểu.
"Nhưng cũng không bỏ rơi con."
Tô Tiểu Manh đắc ý mỉm cười với mẹ Tô.
"Đồ trẻ con!"
"Khà khà."
Nhà họ Tô là một gia đình lớn, nhưng quy tắc của mỗi gia đình nhỏ là khác nhau, vì vậy vào đêm ba mươi, họ luôn ăn ở nhà riêng, tới đầu tháng ba thì sẽ về quê, cùng nhau ăn cơm ở nhà cũ.
Bàn ăn ba người có vẻ hơi vắng vẻ, nhưng chỉ cần bố Tô mở miệng là đã khiến hai mẹ con cười không ngớt.
Sau bữa tối giao thừa, bố mẹ Tô nhét cho Tô Tiểu Manh một phong bì màu đỏ, nói rằng từ năm sau sẽ không thể nhận nữa.
Thật đau lòng…
Nhưng mẹ Tô nhắc nhở: "Nhưng con có thể đòi Ân Thời Tu."
Hai mắt Tô Tiểu Manh sáng lên, không đợi sang năm sau, cô liền dùng điện thoại di động đăng nhập WeChat.
“Chú, lì xì, lì xì!”
“Gọi chồng đi.”
“Chồng ơi, lì xì, lì xì!”
“Gọi tin nhắn thoại.”
...
Tin nhắn thoại đã gởi thành công.
Lúc này, một người đang chờ cơm tối trong căn nhà cũ của nhà họ Ân dựa vào ban công, cười tủm tỉm bấm nghe tin nhắn thoại.
“Chú biến thái, chú không cho cháu phong bao lì xì thì cháu không về đâu! Chú có tới đón thì cháu cũng không về!”
...
Phong bì màu đỏ được gởi qua.
Tô Tiểu Manh vui vẻ nhấp vào phong bì màu đỏ trên WeChat, đối phương là một người đàn ông giàu có, trước khi mở phong bì màu đỏ, trong lòng cô tràn đầy mong đợi.
Sau khi thấy 521 tệ nhập vào ví tiền, Tô Tiểu Manh im lặng tắt máy.
Thật nhàm chán, càng giàu càng keo kiệt!
Nhìn thấy sắc mặt xám xịt của cô, mẹ Tô cười hỏi: "Xong rồi à?"
"Đô keo kiệt."
"..."
Mẹ Tô mỉm cười, nhưng không thực sự quan tâm đến điểm này.
Ân Thời Tu nhìn thấy Tô Tiểu Manh nhận phong bì màu đỏ mà không có phản ứng gì, anh chỉ nhếch môi và cười nhẹ.
"Cười cái gì mà vui vẻ thế?"
Người đi đến ban công là mẹ của Ân Mộng, cũng là chị ba của anh.
"Không có gì."
Anh cất điện thoại đi.
Ân Thời Hoa dùng khuỷu tay chạm vào Ân Thời Tu: "Đừng giả vờ trước mặt chị nữa? Đang nói chuyện yêu đương đúng không?"
"..."
"Còn im lặng à.

Đến bây giờ vẫn không thấy em dẫn ai về nhà, em định thế nào? Cứ độc thân mãi vậy hả?”

"Chị ba, nếu định giới thiệu cho em đi xem mắt thì chị từ bỏ ý định đó đi."
Những lời Ân Thời Hoa định nói ra đã bị nuốt trở lại, bà ta có chút phiền muộn, đành phải chuyển chủ đề: "Nhưng gần đây, hình như bố mẹ đang sốt ruột thay em đấy."
"Người già đều như vậy mà."
Ân Thời Hoa liếc anh một cái: "Mặc kệ như thế nào, trong lòng em phải hiểu rõ, bất kể em tìm loại phụ nữ nào, cô ấy nhất định phải có năng lực chống đỡ được đám người này."
"Em biết rồi."
"Bố mẹ đều là những người hiếu thắng, nếu Thời Thiên không xảy ra chuyện như vậy thì em cũng sẽ không phải chịu nhiều áp lực thế này, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hiện thực đang ở trước mắt, cho nên em phải cân đo đong đếm cho kỹ."
"Được rồi, chị ba, chị mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."
"Đây là đuổi chị đi sao?"
Ân Thời Tu chỉ mỉm cười.
Anh lại nhìn điện thoại, khóe môi hiện lên một nụ cười, Ân Thời Hoa vừa đi không xa đã quay đầu lại nhìn Ân Thời Tu, vừa vặn nhìn thấy ý cười trong mắt anh.
Trong lòng bà mơ hồ có một quyết định.
“Cậu tư, đồ vật cậu nhờ tôi thu dọn đã xong rồi.” Người hầu đi tới nói.
"Được."
"Cậu tư, bộ cờ bạch ngọc kia...!Cũng phải đưa luôn sao?"
Người hầu chớp mắt, có chút không xác định.
"Không được nói với ông chủ."
"… À, vâng."
Khuôn mặt người hầu hiện lên vẻ ngạc nhiên, càng thêm bối rối.
Đó là bộ cờ được ông chủ mua trong cuộc đấu giá với giá rất cao vào năm trước.
Lâu lâu sẽ phải lấy ra lau...!phải đưa cho người ta sao?
Gala Lễ hội mùa xuân năm nay không tệ, tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn vẫn rất độc đáo, các bài hát và điệu nhảy cũng rất bắt mắt.
Tô Tiểu Manh dựa vào sô pha, mí mắt nặng trĩu.
“Buồn ngủ thì đi ngủ đi, thức khuya không tốt cho bà bầu đâu.”
Tô Tiểu Manh nằm trên sô pha, lắc lắc đầu, cầm điện thoại trong tay...
Mẹ Tô mặc kệ cô, lấy chăn đắp lên người cô.
Cuối cùng Tô Tiểu Manh đã ngủ thiếp đi.
Sau đó, cô lại bị đánh thức bởi tiếng pháo hoa bên ngoài.
"Mẹ, mấy giờ rồi?"
Vừa hỏi xong, trên TV đã hiện lên số đếm ngược.
Tô Tiểu Manh vội vàng nắm chặt điện thoại, tiếng rung không ngừng truyền đến, cô nhìn kỹ thì thấy đều là lời chúc của bạn bè...
Chú...!chú sẽ không quên chứ?
Một phút, hai phút...
Tô Tiểu Manh mím môi, càng ngày càng cảm thấy phiền muộn, cho đến khi…
Chú gọi.
Cô lết vào phòng ngủ.
Mẹ Tô thở dài, vừa mới nói xong câu: "Con gái không ở trong nhà được mà", Tô Thành Tể ở bên cạnh liền cúi người hôn lên mặt bà một cái.
“Em yêu, năm mới vui vẻ.” Ông nhe răng cười với bà.
"..."
Mẹ Tô liếc ông một cái, đưa tay ra: "Lì xì đâu?"
"Nào, vào phòng đi, anh đưa cho em."
Tô Thành Tể đứng dậy và vẫy tay với bà, nở một nụ cười đê tiện...
Ai chẳng biết trong lòng ông đang nghĩ gì!
“Tiểu Manh, nhớ ra ngoài tắt đèn và TV đấy!” Mẹ Tô nói với Tô Tiểu Manh trước khi vào phòng.
"Vâng ạ!"
Tô Tiểu Manh lớn tiếng trả lời, sau đó hắng giọng một cái, nhẹ giọng nói: "Cháu còn tưởng chú đã quên rồi..."
"Chúc mừng năm mới."
Giọng nói dịu dàng và từ tính của Ân Thời Tu từ điện thoại phát ra, anh ở Bắc Kinh còn cô ở Thành Đô.
Khoảng cách là 1.789,5 km.
A, hóa ra lại xa như vậy, thế nhưng trước đó cô chưa từng cảm nhận được..