"Em sẽ nói với Nhiếp Xuyên về chuyện này."
"Tôi tôn trọng sự lựa chọn của hai trò, cũng hi vọng cả hai sẽ có một tương lai tốt đẹp."
"Cám ơn." Reese cúp điện thoại, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của mình, ảnh nền chính là bức chụp Nhiếp Xuyên ở phố Wall, lúc đó cậu đang nhoẻn miệng cười.

"Ngu ngốc.

Có chút chuyện như vậy đã sợ không dám về rồi."
Buổi tối, Nhiếp Xuyên thật sự đến phòng trọ của A Mao ở.

Chu Bân cũng đành bất đắc dĩ mà đi cùng cậu đến cái ổ chó của A Mao.

Bọn họ ngồi bệt dưới sàn chơi máy game cắm thẻ.

Nhiếp Xuyên với A Mao chơi rất chăm chú, trái lại, Chu Bân thì không hứng thú lắm, chỉ ngồi ở phía sau uống Coca.

"Đại Bân, nếu ông nhớ An Tâm của ông, thì có thể về trước đi!" Nhiếp Xuyên tỏ vẻ mình rất là thấu hiểu.

"Đúng thế đấy, ông cứ im im ngồi phía sau bọn tôi, trông y như là hồn ma vậy, ghê chết được!" A Mao bất mãn nói.

Chu Bân cười cười nói: "Lát nữa tôi với A Xuyên cùng về."
"Hả? Tối nay tôi không về đâu.

Dù sao sáng mai tôi cũng không có tiết mà!"
"Ông phải về." Chu Bân cười một các rất hàm xúc nói.

Nhiếp Xuyên không thèm để ý đến cậu ta nữa, tiếp tục cùng A Mao chiến đấu.

Hai người chơi đến không biết trời đâu đất đâu, chỉ có Chu Bân ngồi sau bình tĩnh lướt di động.

"A Xuyên, điện thoại của ông kìa." Chu Bân nói.

"Ồ, chờ tôi chơi qua màn này đã!"

Nhưng mà qua ải nảy thì vẫn còn ải tiếp theo nữa.

"A Xuyên, ông lại có điện thoại kìa." Chu Bân tốt bụng nhắc nhở.

"Thế ông xem hộ tôi là ai gọi đi!"
Ai mà phiền thế không biết! Có việc gì cứ gửi tin nhắn là được rồi, khi nào đọc được cậu sẽ trả lời!
"Người ta gọi sáu cuộc rồi đấy." Chu Bân quơ quơ điện thoại của Nhiếp Xuyên, "Là Reese này."
Trong lòng Nhiếp Xuyên đánh thịch một cái, tức thì cảm thấy lạnh lẽo.

Reese gọi một phát sáu cuộc, thật không thể tin được!
Nhiếp Xuyên đã có thể tưởng tượng ra cảnh Reese nhướng mày, mặt mũi lạnh như băng nhìn điện thoại rồi.

"Ố, cuộc thứ bảy tới rồi này." Vẻ mặt của Chu Bân rõ ràng là đang rất hả hê.

Nhiếp Xuyên muốn phát điên luôn: "Sao ông không nói sớm là Reese gọi tới!"
"Ông có hỏi tôi đâu." Giọng điệu Chu Bân nghe rất gợi đòn.

Mắt thấy cuộc gọi thứ tám sắp đến, Nhiếp Xuyên vội vàng giật điện thoại ấn nhận cuộc gọi, nghe giọng rất là cung kính, A Mao thấy mà choáng luôn.

"Alo, Reese, có chuyện gì à?"
"Em lúc nào thì chơi game xong?" Giọng của Reese nghe rất bình thản, nghe không giống đang giận chút nào.

"Tối nay em không về phòng ngủ đâu! E với A Mao muốn vượt ải!" Nhiếp Xuyên nghĩ thầm trong bụng, giờ mà cậu về liệu còn có mạng để sống sao?
Càng bình tĩnh, thì rất có thể đó chỉ là bình yên trước cơn bão.

"Mười giờ rồi, để lần sau chơi tiếp đi.

Tôi đang ở dưới lầu, đưa em về."
Tay Nhiếp Xuyên run một cái, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại xuống đất.

Nà ní! Reese đang ở dưới lầu ấy hả! Anh đến đây bao lâu rồi?
Nhiếp Xuyên nhìn bộ mặt nín cười của Chu Bân, thật sự muốn đấm cho cậu ta một cú, nhất định là do cái tên phản đồ này mật báo!
Chu Bân vỗ vỗ tay áo của mình, đứng lên: "Đi thôi A Xuyên, ông còn muốn để Reese chờ mình bao lâu nữa?"
Nhiếp Xuyên chỉ muốn khóc thôi, lẽ nào cậu không thể yên ổn sống qua tối hôm nay à?
Nhiếp Xuyên vẻ mặt sầu khổ, bị Chu Bân xách ra khỏi phòng trọ của A Mao.

Vừa quay đầu lại là có thể thấy A Mao đang làm bộ như cô dâu nhỏ, vẫy vẫy tờ giấy ăn tiễn cậu đi.

Vừa xuống nhà, quả nhiên đã thấy chiếc Land Rover của Reese đang đậu ở ven đường, anh vịn tay lên vô lăng, nhìn về phía cửa nhà A Mao.

Nhiếp Xuyên vừa đi ra, Reese đã nghiêng người mở cửa ghế phụ ra, nhẹ giọng nói: "Lên đi."
Nhiếp Xuyên đi lên xe, Reese liếc cậu một cái: "Dây an toàn."
"Ồ." Cậu cúi đầu cài lại.

Chu Bân cũng lên xe: "Cho quá giang một đoạn với."
Nói một cách hết sức đương nhiên, cứ như cậu ta với Reese thân lắm vậy.

"Ừ."
Nhiếp Xuyên hoàn toàn có thể dám chắc mình đã bị Chu Bân đem bán.

Rốt cuộc tôi là anh em của ông, hay Reese mới là anh em của ông vậy, hả hả hả!
Dọc đường về, trong xe rất yên tĩnh, chỉ có bóng đèn đừng bên ngoài vụt qua cửa sổ.

Nhiếp Xuyên chống cằm, tâm tình vốn đang hứng khởi vì chơi game từ từ thả lỏng, bắt đầu thấy mệt mỏi, cậu dựa đầu vào cửa sổ xe, thiêm thiếp ngủ.

Đến cả Chu Bân xuống xe lúc nào cậu cũng không để ý tới.

Xe dừng lại, Reese quay sang nhìn Nhiếp Xuyên đã ngủ say, thỉnh thoảng còn khẽ ngáy khò khè thành tiếng.

Anh vươn tay, vén lại tóc mái trước trán cậu, rồi khẽ hôn lên đó.

Lông mày Nhiếp Xuyên run run, chậm rãi mở mắt ra, Nhiếp Xuyên nhận ra hình như lúc nãy Reese vừa hôn mình, bèn giơ tay lên chạm vào trán.

Nụ hôn kia rất nhẹ, giống như là lông chim khẽ phất qua vậy.


"Biết tại sao tôi hôn trán em không?" Reese nhẹ giọng hỏi, trong bóng đêm tĩnh lặng, thanh âm của anh nghe rất rõ ràng, còn mang theo chút hơi lạnh.

Nhiếp Xuyên lắc lắc đầu.

"Hôn trán có nghĩa là Tôi tha thứ cho em."
Trái tim Nhiếp Xuyên chấn động, gần như cùng lúc đó, cậu túm lấy cổ áo Reese kéo qua, hôn lên.

Thực ra cậu rất nhớ nụ hôn của anh.

Lúc bị Reese hôn, sẽ có một chút sợ hãi, vì đối phương cứ như muốn nuốt chửng cậu luôn vậy.

Nhưng quá lâu không hôn, Nhiếp Xuyên lại cảm thấy thực ra mình rất nhớ cảm giác khi bị đối phương chặt chẽ quấn lấy, bao trùm lên.

Cậu vừa mới ngậm lấy môi Reese, đầu lưỡi khẽ lướt qua khóe đôi đối phương, lưỡi Reese đã đâm tới, mãnh liệt cuốn vào.

Nhiếp Xuyên nhắm mắt lại, cảm nhận sức mạnh của Reese.

Từ phút ban đầu kích động, chậm rãi dịu xuống, Reese nghiêng mặt sang, giữ chặt lấy gáy Nhiếp Xuyên.

Anh vừa muốn ôm Nhiếp Xuyên ngồi lên trên người mình, thì đầu cậu cục mạnh một cái lên trần xe.

"Áu!" Nhiếp Xuyên giơ tay bụm lấy chỗ bị cục, Reese chống tay lên nóc xe, đột nhiên hạ lưng ghế xuống.

Cả người Nhiếp Xuyên lập tức nhào theo, Reese kéo cậu xuống, hôn lên cằm, lên cổ cậu.

Ở trong xe, động tác không thể quá lớn được, nhưng Reese hiển nhiên là không có định nhịn nữa, động tác của anh rất gấp gáp, Nhiếp Xuyên ôm chặt lấy đối phương, mãi cho đến khi tất cả kết thúc.

"Em cảm thấy em không có chỗ nào cần anh tha thứ cả." Nhiếp Xuyên vẫn bị Reese ôm trong lòng, vẻ mặt hậm hực nói.

Không phải ngày trước anh cũng bị Celine hôn đấy còn gì!
Đương nhiên câu này Nhiếp Xuyên chỉ dám nói thầm ở trong lòng, nào dám lớn tiếng phản bác.

"Thực ra tôi không ngại việc em bị fan nữ hôn, bởi vì tôi biết lúc em bị cô ấy hôn, thật ra là do em đang nhìn tôi đến ngẩn người."
Ngón tay Reese như có như không quấn lấy lọn tóc của Nhiếp Xuyên mà đùa nghịch.

Lỗ tai Nhiếp Xuyên tức thì đỏ bừng: "Anh...!Anh việc gì phải nói toẹt ra như thế chứ!"
"Việc khiến tôi thực sự thấy giận, là khi giữa chúng ta có vấn đề, em cảm thấy tôi sẽ giận, thì em lại chọn cách trốn đến một chỗ khác."
Reese trực tiếp vạch trần suy tính của Nhiếp Xuyên, khiến cậu không hiểu sao thấy tội lỗi kinh khủng.

"Lần sau sẽ không như vậy nữa đâu." Nhiếp Xuyên nói.

"Nếu thái độ của em với tôi có thể có trách nhiệm giống như lúc ở trên sân bóng thì tốt rồi." Reese ghé ở bên tai Nhiếp Xuyên, nhỏ giọng nói.

Nhiếp Xuyên lại càng thấy áy náy dữ dội.

Reese hôn lên gáy Nhiếp Xuyên, không gian quá nhỏ khiến cậu nằm rất không thoải mái, cậu vỗ Reese một cái: "Đi ra ngoài! Em buồn ngủ rồi! Trở về phòng đi ngủ thôi!"
Hiện giờ Nhiếp Xuyên cái gì cũng không muốn, chỉ muốn ôm Reese lăn ra ngủ một giấc thật ngon.

Lúc hai người về đến phòng, chờ Nhiếp Xuyên tắm rửa xong đi ra đã là hơn mười hai giờ đêm.

Cậu vừa vén chăn lên định chui vào, Reese lại ấn vai cậu lại.

"Em sẽ không nghĩ, tôi cứ đơn giản như vậy là tha thứ cho em rồi chứ?"
Đuôi lông mày của Reese nhướng lên, Nhiếp Xuyên tức thì 囧 luôn.

Quả nhiên không thể dễ dàng lừa gạt cho qua như vậy à!
"Em...!Em mệt lắm..."
Reese trực tiếp kéo chăn ra: "Tự mình ngồi lên."
Hai mắt Nhiếp Xuyên trợn ra: "Không thể nào! Vừa nãy ở trong xe anh vẫn còn chưa làm đủ nữa hả?"
"Nhanh." Reese nhắc lại thêm lần nữa.

Đó là tư thế mà Nhiếp Xuyên hãi nhất: "Em không cần! Anh tự đi mà chơi một mình!"
"Tự em ngồi lên thì có thể từ từ chậm rãi, nhưng nếu để tôi làm, em cảm thấy sẽ như thế nào?"
Phí lời, đương nhiên là bị làm đến kêu cha gọi mẹ rồi!
Reese nghiêng đầu sang nhìn Nhiếp Xuyên, viền mắt của anh vốn rất rõ nét, đẹp đẽ mà lạnh lùng, bên trong lại như có lửa đang thiêu đốt, trong lòng Nhiếp Xuyên sợ run lên, nhưng vẫn không nhịn được tới gần đối phương.


Nhiếp Xuyên không biết tối qua mình ngủ lúc nào, nhưng lúc tỉnh dậy, thì đã qua bữa trưa rồi.

Tuy là bụng đói đến mức sôi lên ùng ục, Nhiếp Xuyên vẫn mệt nhoài, không muốn phải dậy.

Hôm qua bị Reese lăn qua lộn lại đến chết khiếp, so với đánh bóng ba trận liền còn mệt hơn.

Huống chi Reese bây giờ cũng đã dậy đâu!
Reese vẫn cứ ôm lấy cậu, hôn lên phía sau lưng.

Nhiếp Xuyên thấy ngứa, nhích nhích vai.

"Có một giám đốc câu lạc bộ rất nổi tiếng liên lạc với huấn luyện viên Gordon, là một đội bóng tốt, em có muốn đi không?"
Giọng nói của Reese từ phía sau truyền đến, hai mắt Nhiếp Xuyên trợn to, quay phắt người lại, nhìn về phía Reese: "Anh nói thật hả?"
"Ừ, thật." Ánh mắt Reese rất bình tĩnh.

Lời mời như vậy đối với anh là chuyện hết sức bình thường, nhưng đối với Nhiếp Xuyên mà nói thì không khác gì trúng số độc đắc vậy, là chuyện mà chỉ có nằm mơ mới gặp thôi.

"Em có muốn biết đó là đội bóng nào không?" Reese hỏi.

"Em đương nhiên là..." Nhiếp Xuyên há miệng, tâm tình vốn kích động bởi vì ánh mắt của Reese mà bình tĩnh lại, "Biết thì thế nào chứ? Bây giờ em có tới đội bóng hạng nhất thì cũng chỉ để ngồi trên băng ghế dự bị thôi.

Trở thành một cái bóng có cũng được không có cũng chả sao như vậy thì thà em cứ làm Nhiếp Xuyên của bây giờ còn hơn.

Anh có biết Thương Trọng Vĩnh [1] không?"
"Biết.

Em không phải Thương Trọng Vĩnh."
Nói đến đó là đã đủ rồi.

Nhiếp Xuyên rất thích nói chuyện cùng Reese, chỉ nói qua qua nhưng nội dung cuộc trò chuyện lại rất sâu sắc.

Khóe môi Reese chậm rãi cong lên, ngón tay vuốt nhẹ lên má Nhiếp Xuyên: "Vậy em muốn lúc nào thì đi NBA?"
"Khi nào anh cảm thấy em đã sẵn sàng thì mình đi." Nhiếp Xuyên cười toe toét định chui lại vào chăn, nhưng lại bị Reese kéo về.

"Này! Anh muốn làm gì!"
"Thêm một lần nữa."
"Cái gì? Thắt lưng của em sẽ gãy rời ra mất thôi!"
Nhiếp Xuyên lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng.

Cũng may lần này Reese xem như là đã nương tay, nếu không trận đấu của AZU và UFR họ khỏi phải đi xem luôn.

Ngồi ở trên xe buýt, Nhiếp Xuyên không còn cả sức mà chơi điện thoại nữa, ủ rũ dựa vào trên cửa sổ xe, nửa tỉnh nửa mê.

Lúc này điện thoại của nhiếp Xuyên rung lên một chút, là tin nhắn của Relvin: Cậu sẽ cổ vũ cho tôi, không âm thầm rủa tôi thua AZU ở sau lưng đấy chứ?
____________________
[1] Thương Trọng Vĩnh là một bài văn được viết bởi Vương An Thạch, một trong tám nhà văn lớn ở thời Bắc Tống.

Bài văn này kể về câu chuyện của một thần đồng tên là "Thương Trọng Vĩnh" đến từ Tấn Tây, tỉnh Giang Tây, bị biến thành người bình thường vì cha cậu không cho cậu đi học và dùng làm công cụ kiếm tiền.

Bài văn sử dụng hình ảnh của Thương Trọng Vĩnh làm ví dụ để cảnh báo mọi người rằng họ không được chỉ dựa vào tài năng, bỏ bê không học tập các kiến ​​thức mới, mà phải chú ý đến giáo dục và học tập, đồng thời nhấn mạnh tầm quan trọng của giáo dục và học tập để thành công.

.